Văn Phi


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh cười nói:


  • Ta ngưỡng mộ vẻ đẹp nổi tiếng của hoàng cung thành Đại Lương đã lâu, không
    thể nào ngờ được lúc này lại có thể dạo chơi nói chuyện đến nơi đây, nếu như
    không vào chiêm ngưỡng một phen, há chẳng uổng phí cuộc đời này? Sở đại nhân
    sống đã lâu trong triều đình, ra vào hoàng cung thường xuyên, cho nên trách
    nhiệm dẫn đường du ngoạn hẳn không thể nào từ chối! Nếu là như vậy, xin mời Sở
    đại nhân đi trước dẫn đường, hôm nay Thiển Thủy Thanh ta phải ngắm nghía cho
    thỏa mãn vẻ đẹp của hoàng cung thành Đại Lương mới được!

Những lời của hắn mặc dù khiêm tốn, nhưng lại ngập tràn khí thế hào hùng.

Sở Hâm Lâm cung kính nói:


  • Xin Tướng quân cứ đi trước, hôm nay Sở Hâm Lâm xin thề rằng, bất kể vận
    mệnh sau này như thế nào, Sở mỗ vĩnh viễn không dám đi trước Tướng quân!

Câu nói này xem như đã đặt cơ sở hợp tác giữa hai người.

Ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh đột ngột bật cười rộ như điên cuồng.

Hắn cười một cách đắc ý đường hoàng, như thể không hề kiêng kỵ bất cứ chuyện
gì.

Hôm đó sau khi Thiển Thủy Thanh cười một lúc lâu, rốt cục không nói gì, chỉ là
thông báo chính thức với mọi người rằng, Hội quân quản tạm thời của thành Đại
Lương được lập ra, có một vị trí của Sở Hâm Lâm trong đó.

Từ giờ phút này trở đi, tên Sở Hâm Lâm kia đã bị hắn cột chung vào một chiến
xa với mình.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trong ngày hắn đánh chiếm thành Đại Lương,
tuy rằng hắn không tìm được một người có thể so sánh với danh tướng Chỉ Thủy
Bão Phi Tuyết, nhưng rốt cục tìm được một con hồ ly túc trí đa mưu, vô cùng
giảo hoạt.

Nếu so sánh giữa hai người với nhau, Thiển Thủy Thanh hài lòng Sở Hâm Lâm hơn
là Bão Phi Tuyết.

Thủ lĩnh có bản lãnh, vĩnh viễn không bao giờ sợ thủ hạ của mình không trung
thành, chỉ sợ thủ hạ không có bản lãnh mà thôi. Thiển Thủy Thanh biết rằng
chưa chắc Sở Hâm Lâm đáng tin cậy, nhưng hắn cũng biết rằng, mình có thể sử
dụng được con cáo già này.

Thiển Thủy Thanh hắn hiện tại không thiếu binh sĩ, chỉ thiếu người trong triều
đình có thể nói thay cho hắn mà thôi.

Mà hiện tại, hắn có một số người mới có thể sử dụng được.

Một quốc gia sụp đổ, một thời đại cáo chung, nhưng có một ít người vĩnh viễn
không sụp đổ, thậm chí càng leo cao hơn trước!

Hiển nhiên Sở Hâm Lâm chính là người được yêu thích trong thời đại mới.

Trong lúc người người đang nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ, không ai biết rằng
trong cuộc nói chuyện kia, từ đầu đến cuối Sở Hâm Lâm không hề hỏi về chuyện
con của hắn một câu nào.

Bởi vì hắn biết rằng, từ lúc hắn quyết định đi theo Thiển Thủy Thanh, trước
khi khôi phục lại được vinh quang như ngày trước, con hắn sẽ không thể nào trở
về với hắn...

Thế giới này, muốn được một cái gì đó, nhất định phải trả giá trước đã...

O0o

Trước hoàng cung Chỉ Thủy, một cánh kỵ binh toát ra khí thế của kẻ thắng đang
ào ào xông tới, tiếng vó ngựa nện trên mặt đất ầm ầm rất lớn, làm dấy lên một
trận cuồng phong.

Một viên chiến tướng xông lên trước hết, lớn tiếng hét to:


  • Tất cả mọi người trong cung ra đây, không được sót một người, tiến hành
    kiểm tra toàn bộ, xem có mang theo vũ khí hay không, không cần biết là cung
    nữ, thái giám hay tạp dịch, lục soát toàn thân tất cả!

Chính là Mộc Huyết.

Bên cạnh hắn, Lôi Hoả cũng một thân khôi giáp uy phong lẫm lẫm, trầm giọng
quát:


  • Đem danh sách của tất cả mọi người ra đây luôn thể, phàm là phi tần thuộc
    Vương thất thì tập trung thành một nhóm, cung nữ có nhan sắc trong cung tập
    trung thành một nhóm, cung nữ bình thường tập trung thành một nhóm, tạp dịch
    tập trung thành một nhóm, thái giám tập trung thành một nhóm, phải thật nhanh
    chóng!

Phe thất bại không có quyền lên tiếng, địa vị cao quý ngày xưa giờ chỉ còn là
dĩ vãng mà thôi, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Vô số cung nữ bị lùa ra, toàn bộ hoàng cung tràn ngập những tiếng khóc nức nở
ai oán, nhưng đám binh sĩ từng trải chốn sa trường vẫn tỏ ra cứng như sắt đá.

Mộc Huyết lạnh lùng nói:


  • Tất cả phi tần của Vương Thất đồng loạt xử trí giống như tàn dư phản nghịch
    của Vũ gia, nhốt bọn chúng cùng một chỗ với cha con Vũ gia, chuẩn bị áp giải
    về thành Thương Thiên giao cho bệ hạ xử trí. Tất cả những người còn lại, phàm
    là những kẻ có thân phận là quan chức hay chấp sự cũng đều bắt hết! Các cung
    nữ xấu đẹp, tạp dịch thái giám trong cung, sau khi điều tra thân phận rõ ràng,
    sắp xếp người lãnh đạo mới cho bọn chúng, sau đó vẫn giữ lại làm việc, phụ
    trách quản lý cung này. Những kẻ không nên giữ lại, một người cũng không giữ,
    những kẻ không được đi, một người cũng không cho đi!


  • Dạ!


Vô số binh sĩ Đế quốc Thiên Phong cùng hét to, làm cho cả bọn cung nữ thái
giám sợ tới mức òa khóc thất thanh.

Cùng lúc đó, Thiển Thủy Thanh và Sở Hâm Lâm cũng đi vào trong cung, dù bận bịu
nhưng vẫn ung dung đi tham quan hoàng cung nguy nga hùng vĩ này.

Cung Chỉ Lan là tên của hoàng cung Chỉ Thủy.

Nó nằm ở ngay trung tâm của thành Đại Lương, được xây dựng vào thời của Vũ
Thương, xây trong hai mươi năm mới hoàn tất, tính đến nay đã có tám mươi năm
lịch sử, có thể nói là một cung điện trẻ. Nhưng tòa cung điện trẻ này cũng
được xem là một trong mười đại cung điện huy hoàng nhất trong lịch sử đại lục
Quan Lan.

Cung Chỉ Lan có quy mô rất to lớn, chiếm diện tích khoảng năm mươi vạn thước
vuông, diện tích xây dựng mười vạn thước vuông, có hơn sáu ngàn phòng ốc, chia
làm tám cửa. Ở trong có quảng trường có sức chứa cả vạn người, dân cư thường
trú trong đó tổng cộng khoảng chừng hai vạn, trừ đi bộ phận thủ vệ, thái giám
và cung nữ thì còn lại khoảng chừng một vạn.

Kiến trúc của tòa cung điện này là ngoài vuông trong tròn, biểu thị cho trời
tròn đất vuông, điện Lan Hòa là đại điện nằm giữa dùng để nghị sự có chín mươi
chín bậc thang, hàm ý Cửu Cửu vi tôn, nền điện hình tròn biểu thị cho trời
tròn. Phía sau điện Lan Hòa là điện Vân Hòa và điện Vũ Hòa. Phía sau ba điện
có ba cung, là cung Định Khôn, cung Di Tâm và cung Thiên Tú. Trong đó cung
Định Khôn đứng đầu hậu cung, cung Di Tâm là cung dành cho phi tần, cung Thiên
Tú dành cho những cung nữ có nhan sắc. Sau lần thất bại mười năm trước, Chỉ
Thủy đã bỏ hiệu Hoàng, xưng là Vương, nhưng kiến trúc của cung điện này vẫn
giữ khí chất Hoàng như cũ. Trong một thế giới chỉ có thể có một vị Hoàng đế mà
thôi, đối với Thương Dã Vọng mà nói, chỉ nội điểm này cũng đủ để ông ta lấy cớ
phát binh tấn công Chỉ Thủy.

Ba điện tượng trưng cho chính quyền của Đế quốc, ba cung là nơi dành cho Hoàng
đế phi tần sinh hoạt hàng ngày. Tòa cung điện này có quy mô to lớn, kiến trúc
hùng vĩ, xa hoa tráng lệ, có thể nói đã thể hiện ra toàn bộ tinh hoa nghệ
thuật kiến trúc của cả Chỉ Thủy.

Nếu so ra, cung Phong Tuyết trong thành Thương Thiên vốn lấy vũ lực bao trùm
thiên hạ lại có vẻ nghèo nàn kém cỏi hơn rất nhiều, khí chất của nó chỉ có thể
xem như đạt tới tiêu chuẩn Bá mà thôi.

Bởi vì thành Đại Lương nằm ở gần bờ Mâu Hải, cho nên kiến trúc phong cảnh của
cung Chỉ Lan cũng có nét đặc trưng của vùng biển, mái ngói uốn cong như hình
sóng cuộn. Trong đó điện Lan Hòa là điện chính được xây tường đỏ ngói ngọc,
sơn son thếp vàng lộng lẫy, rực rỡ huy hoàng. Đền đài điện các cao thấp khắp
nơi, đồ sộ hùng vĩ, mỗi khi ánh bình minh hay hoàng hôn chiếu rọi, dường như
tiên cảnh chốn nhân gian.

Bọn họ đi vào quảng trường An Bình, không hề nhìn tới đám nữ nhân giữa sân
đang cầu xin thảm thiết, chỉ lo ngắm nghía lầu vàng điện ngọc, cảnh tượng nguy
nga tráng lệ.

Thiển Thủy Thanh thở dài:


  • Hoàng cung này được xây dựng quy mô to lớn hùng vĩ như vậy, ắt hao tài tốn
    của, làm khổ dân chúng. Vương thất Chỉ Thủy xa hoa trụy lạc, không bại mới là
    chuyện lạ!

Bích Không Tình cười lạnh lùng:


  • Cả thiên hạ cung phụng chỉ một người, nhà cao cửa rộng mênh mông, không
    biết vạn dân đói khổ.

Sở Hâm Lâm cười nói:


  • Thiên tử lấy bốn biển là nhà, nếu không xây dựng cung điện nguy nga tráng
    lệ thì không tỏ rõ được oai phong. Kẻ làm quan có thể không biết khó khăn của
    dân, nhưng phải biết sở thích của Hoàng đế. Có đôi khi, chỉ cần chúng ta có
    thể tìm được một lý do hợp lý khiến cho bệ hạ vui lòng, vậy cho dù kế hoạch đó
    có hao tài tốn của đến mức nào đi chăng nữa cũng phải tiến hành làm mà thôi!

Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn người, khẽ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói của Sở Hâm
Lâm: "Thiên tử lấy bốn biển là nhà, nếu không xây dựng cung điện nguy nga
tráng lệ thì không tỏ rõ được oai phong." mấy lượt, đột nhiên nở nụ cười. Hắn
vái Sở Hâm Lâm một vái thật sâu:


  • Đạo làm quan của Sở đại nhân, Thiển Thủy Thanh ta xem như đã được mở mắt
    một phen, quả nhiên rất có đạo lý, có lẽ đây là chỗ khác nhau lớn nhất của kẻ
    làm chính trị và người trong quân ngũ!

Sở Hâm Lâm nói với giọng đầy thâm ý:


  • Nếu như sau này Thiển Tướng quân muốn tung hoành trong triều đình, hay dở
    không phải ở chỗ đấu mưu đấu trí, mà là năng lực nghiền ngẫm ý trên, làm sao
    cho mặt rồng vui vẻ mà thôi!

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:


  • Hoàng đế của ta chính là một vị minh quân.

Sở Hâm Lâm cười hì hì:


  • Càng là minh quân, lòng dạ càng rộng lớn, như biển chứa trăm sông.

Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, rốt cục phá lên cười ha hả. Triết lý chốn quan
trường của Sở Hâm Lâm, xem như lúc này hắn đã hoàn toàn bội phục...

Những cung nữ có nhan sắc trong cung còn đang trong quá trình kiểm tra nhân
số, lòng Mộc Huyết lại đang nôn nóng không yên.

Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn tìm kiếm trong đám nữ nhân đang quỳ ở giữa sân,
nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Vì sao...vì sao không có nàng ở đây?

Lôi Hoả cầm danh sách nữ nhân trong cung, vừa gọi tên điểm danh vừa đối chiếu,
nhưng nghe một hồi lâu, vẫn không có cái tên mà Mộc Huyết hắn muốn nghe.

Quân nhân có tính tình nóng nảy, cho nên tính nhẫn nại của quân nhân cũng rất
là có hạn.

Rốt cục hắn nhướng mày hỏi to:


  • Tất cả mọi người nghe đây, ở đây có nữ nhân nào tên là Tô Đình hay không?

Lôi Hoả trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Mộc Huyết, chỉ thấy trong ánh
mắt của Mộc Huyết đầy vẻ mong chờ.

Chưa từng nghe qua Mộc Huyết nhắc tới cái tên này, không lẽ trong hoàng cung
lại có người quen của hắn hay sao?

Mộc Huyết né tránh ánh mắt của Lôi Hoả, nhưng nỗi khát khao cháy bỏng càng
bừng lên dữ dội trong mắt hắn, hắn điên cuồng hô lớn:


  • Rốt cục là có hay không?


  • Người mà Tướng quân muốn tìm có phải là nữ nhân của Tô gia được đưa vào
    hoàng cung khoảng mười năm trước đây, năm đó nàng khoảng chừng mười bốn tuổi,
    có phải không?


Một giọng dễ nghe của nữ nhân đột nhiên vang lên trong lúc này, thanh âm lộ vẻ
hết sức bình tĩnh.

Nữ nhân vừa lên tiếng mặc trang phục xa hoa lộng lẫy, hiển nhiên cũng là một
phi tần trong Vương thất.

Ánh mắt Mộc Huyết sáng ngời:


  • Ngươi gặp nàng rồi sao?

Nàng nọ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay khẽ vén mớ tóc lòa xòa trước trán, cử chỉ
của nàng toát ra vẻ phong tình vô hạn. Bề ngoài của nàng rất xinh đẹp, trong
lúc đoàn người ai nấy đều kinh sợ kêu khóc thất thanh lại có được biểu hiện
trấn tĩnh như núi, định lực phi phàm, làm cho người ta có cảm giác ngỡ
ngàng...

Nàng đáp lời Mộc Huyết:


  • Quả thật ta đã từng gặp qua nữ nhân này, chỉ là thời điểm nàng tiến cung
    lại không lấy tên là Tô Đình, thời gian lại trôi qua khá lâu, cho nên rất ít
    có người biết nàng thật sự là ai. Hành tung hiện tại của nàng, ngoại trừ ta ra
    gần như không còn ai biết, nếu như Tướng quân quan tâm nữ nhân tên gọi Tô Đình
    này, có lẽ ta có thể giúp đỡ Tướng quân một phen.

Mộc Huyết tỏ ra mừng rỡ:


  • Tốt quá, ngươi cho ta biết nàng ở đâu?

Nữ nhân kia cười nhẹ:


  • Tướng quân muốn biết sao? Nhưng ta lại không muốn nói!

Mộc Huyết nổi giận, lập tức nhảy xuống ngựa chộp lấy cổ áo của nàng:


  • Ngươi muốn chết phải không?

Nữ nhân kia tỏ ra không hề sợ hãi:


  • Thân là dân mất nước, sống chết của mình nằm trong tay người khác, sớm muộn
    gì cũng phải chết mà thôi! Nếu đã là như vậy, chết sớm hay muộn một khắc thì
    có gì khác nhau?

Tay Mộc Huyết dần dần buông lỏng:


  • Rốt cục ngươi là ai, ngươi muốn gì?

Bên cạnh lập tức có người đáp:


  • Nàng là Văn Phi nương nương.

Ánh mắt của Mộc Huyết càng trở nên lạnh lùng hơn:


  • Ta nghe nói trong cung Chỉ Thủy có nhị phi, Trân Phi và Văn Phi được Vũ Văn
    Liễu sủng ái nhất. Thì ra ngươi chính là Văn Phi, nhìn bề ngoài cũng rất khá,
    không ngờ lá gan của ngươi lại không nhỏ chút nào. Nói đi, ngươi muốn cái gì
    mới chịu nói ra hành tung của Tô Đình?

Lúc ấy Mộc Huyết nghĩ rằng, điều kiện của nàng chỉ đơn giản là xin tha mạng mà
thôi, không ngờ vị Văn Phi nương nương này lại cười nói:


  • Chỉ cần Thiển Thủy Thanh Thiển Tướng quân bằng lòng ngủ chung với ta đêm
    nay trong cung của ta, nằm chung một giường tán gẫu, như vậy đại nhân ngài
    muốn biết bất cứ chuyện gì cũng được!

Lời này vừa nói ra làm cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi.

Nước mất nhà tan, chắc chắn là Vương thất Vũ gia không có kết quả tốt, tất cả
các thê thiếp, trừ phi là được người đang nắm quyền coi trọng, nếu không không
tránh khỏi vận mệnh chôn chung. Trong thế giới mà nam nhân là ông trời này,
vận mệnh của nữ nhân nhất định là do họa phúc của nam nhân quyết định.

Thế nhưng hôm nay, vị Văn Phi nương nương này hiển nhiên đã phá vỡ truyền
thống, chẳng những nàng không định chết chung với vua của mình, hơn nữa ngay
từ đầu đã làm tốt việc chuẩn bị tái giá.

Ngàn vạn lần Mộc Huyết cũng không ngờ rằng nữ nhân này lại đưa ra yêu cầu khó
tin như vậy, trong lúc hắn còn đang do dự, lại có tiếng một nữ nhân kêu lên:


  • Ta biết hành tung của Tô Đình, chỉ cần Tướng quân tha chết cho ta, ta bằng
    lòng nói cho Tướng quân nghe!

Mộc Huyết mừng rỡ, nhưng ngay lập tức đã xảy ra biến cố.

Không ngờ vị Văn Phi nương nương kia lại mau chóng thối lui một bước, trong
tay nàng đã xuất hiện một thanh trường đao, rõ ràng là chiến đao của Mộc
Huyết.

Nàng không quay đầu lại, xoay tay chém xuống một đao, cung nữ vừa lên tiếng đã
lập tức ngã gục trong vũng máu.


  • Khốn kiếp!

Mộc Huyết giận dữ hét to, trong mắt hắn lóe lên ngọn lửa muốn giết người.

Vị Văn Phi nương nương kia vứt trường đao xuống đất, nở nụ cười duyên dáng
toát ra phong tình vô hạn, giống như đám mây tự do bay cuối chân trời:


  • Bây giờ, lại chỉ có mình ta biết được tung tích của nàng.

Buổi chiều hôm đó, dưới ánh nắng ấm áp của một ngày mùa Đông, một nữ nhân đã
làm kinh sợ tất cả nam nhân,

Nàng rút đao giết người, mặt không đổi sắc, giống như một vị Tướng quân lão
luyện sa trường, không sợ chết chóc uy hiếp.

Nàng đứng giữa vòng vây của vô số binh sĩ, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc
Huyết, dường như những cây trường mâu đang chỉ vào nàng đều là những món đồ
chơi.

Nàng biết nàng vừa đặt cược vào canh bạc lớn nhất trong đời nàng.

Nếu như nàng thua, nàng sẽ chết.

Nếu như nàng thắng, cũng không thể nào đổi lấy vận mệnh tốt như trước đây...

Cả đời của nàng từng đánh bạc rất nhiều lần, có thắng, có thua, nhưng cho đến
bây giờ, nàng vẫn chưa từng dùng chính mạng của mình mà đặt cược.

Nàng không nghĩ rằng chính mình thật sự hiểu được nam nhân kia, nam nhân duy
nhất mà trong đời nàng hiểu biết rõ ràng nhất, vị Vương thượng quen ở trên cao
kia, hiện tại đã trở thành tù binh của người khác. Nhưng ít nhất nàng còn biết
một chuyện, đó là cho dù chưa bao giờ nàng gặp qua hay trải qua nhưng nàng vẫn
biết rõ, trên thế gian này có một loại tình cảm có tên gọi là yêu.

Nàng nhìn ra được vị Tướng quân trước mắt yêu nữ nhân tên gọi Tô Đình kia.

Chỉ cần bao nhiêu đó là quá đủ.


  • Ta tên là Cơ Nhược Tử, Chỉ Thủy đã diệt, thiên hạ không còn Văn Phi nương
    nương nữa...

Nàng cười nói với Mộc Huyết:


  • Nếu như có thể, ta hy vọng có được một thân phận mới, sống một cuộc sống
    mới.

Mộc Huyết trầm giọng nói:


  • Ta có thể cho ngươi được sống!

Cơ Nhược Tử cười khẽ lắc đầu:


  • Cho dù là nữ nhân, cũng nên có quyền lựa chọn vận mệnh của bản thân mình,
    ta muốn gặp Thiển Tướng quân, điều kiện của ta chỉ có hắn mới có thể thỏa
    mãn...

Lúc Thiển Thủy Thanh đến nơi, quang cảnh vẫn còn hỗn loạn, Cơ Nhược Tử đang kề
đao vào cổ mình.

Hắn khẽ cau mày, giọng vừa kinh ngạc vừa châm biếm:


  • Cả một đám binh sĩ như vậy không ngờ lại bị một nữ nhân chưa từng gặp mặt
    bao giờ chế ngự, xem ra chuyện này có vẻ hấp dẫn đây...

Cả bọn huynh đệ Lôi Hoả tỏ ra xấu hổ vô cùng, đám sĩ quan bọn họ trước nay chỉ
biết chém chém giết giết, không ngờ hôm nay đối mặt với một nữ nhân lại bó tay
không biết làm thế nào. Xem ra Mộc Huyết rất coi trọng nữ nhân tên là Tô Đình
kia, cho nên đành chịu cho Cơ Nhược Tử ép buộc.

Thiển Thủy Thanh nhìn Cơ Nhược Tử, giọng lạnh lùng:


  • Rốt cục thành Đại Lương vẫn còn người có cốt khí hay sao? Ta không ngờ đó
    lại là một nữ nhân!

Hắn quan sát Cơ Nhược Tử một lúc, cười lạnh lẽo:


  • Nhan sắc không tồi, đúng là một mỹ nhân, tuy nhiên đáng tiếc là, xưa nay
    Thiển Thủy Thanh ta rất ít khi có hứng thú đối với loại nữ nhân dâng lên tận
    cửa. Nếu ngươi thật sự thiếu thốn nam nhân như vậy, các huynh đệ của ta ở đây
    rất đông, bất cứ lúc nào cũng có thể thỏa mãn ngươi!

Sắc mặt Cơ Nhược Tử khẽ biến, Thiển Thủy Thanh đã nói tiếp:


  • Hoặc ngươi nói ra điều mà Mộc thiếu muốn biết, hoặc ta bảo các huynh đệ
    chơi đùa với ngươi một phen, ngươi lựa chọn đi!

Thanh đao trong tay Cơ Nhược Tử khẽ run:


  • Ngươi dám bức ta, ta sẽ chết!

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh hiện ra vẻ châm biếm:


  • Ngươi dám tự sát, ta sẽ nhận thua!

Cơ Nhược Tử ngẩn ra, thanh đao trong tay nàng không thể nào chém xuống. Trong
giờ phút quan trọng này, nàng không tiếc hết thảy để gặp được Thiển Thủy
Thanh, chỉ vì trong lòng còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, mà tâm nguyện này
chỉ có Thiển Thủy Thanh mới có thể đáp ứng nàng. Thế nhưng vị Tướng quân được
gọi là đồ tể này đúng là không thèm để ý đến mong muốn của thuộc hạ, không
chịu để cho nàng uy hiếp.

Đang lúc ấy, ánh mắt của nàng và Thiển Thủy Thanh gặp nhau, không ngờ nàng
phát hiện ra đầu mày của đối phương khẽ giật.

Giây phút ấy, nàng cảm thấy trước mắt sáng ngời, lập tức kêu to:


  • Được, ngươi đã không quan tâm tới hạnh phúc cả đời của thủ hạ ngươi, ta đây
    sẽ chết cho ngươi xem!

Nàng dùng sức ép mạnh đao xuống, lúc này quả thật đang muốn dùng mạng của mình
liều đánh canh bạc này.

Giữa không trung, một chiếc cầu vồng xuất hiện nhanh như điện chớp, làm phát
ra thanh âm của kim loại va chạm vào nhau, thanh đao trên tay Cơ Nhược Tử đã
vuột khỏi tay bay ra ngoài.

Thiển Thủy Thanh rút đao xuất thủ, sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ. Thân thể của
hắn chưa hồi phục hoàn toàn, miễn cưỡng xuất ra một đao này, liền cảm thấy khí
huyết cuồn cuộn sôi trào trong lồng ngực.

Lúc ấy, Cơ Nhược Tử đắc ý nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh hung hăng
trợn mắt nhìn nàng, rốt cục lại lắc đầu cười khổ:


  • Được, được lắm, quả nhiên ngươi có khí phách! Không thể ngờ được Thiển Thủy
    Thanh ta từ lúc xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên nếm mùi vị của thất bại,
    lại là bại dưới tay một nữ nhân! Ta tự cho là mình không nhìn lầm người, ngươi
    tuyệt đối không có đủ can đảm để tự sát, nhưng kết quả vẫn nhìn lầm
    ngươi...Ngươi thắng, bây giờ ngươi có tư cách ra điều kiện, tuy nhiên chuyện
    ngủ với ngươi một đêm thì ngươi không cần nhắc lại, ta không tin ngươi là một
    nữ nhân phong lưu như vậy!

Cơ Nhược Tử hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói:


  • Chỉ cần Thiển Tướng quân bằng lòng cho ta gặp mặt Vương thượng một lần
    cuối, các ngươi muốn biết chuyện gì, ta sẽ nói! Ta và Vương thượng là vợ chồng
    với nhau, bầu bạn với nhau đã bấy lâu, bây giờ nước mất nhà tan, ta muốn gặp
    mặt hắn một lần sau cuối, yêu cầu như vậy có phải là quá đáng hay không?

Thiển Thủy Thanh ngây người ra tại chỗ...

O0o

Vũ Văn Liễu gặp mặt Cơ Nhược Tử ở điện Vinh Huyên bên trong cung Di Tâm, đây
cũng là tẩm cung của Văn Phi nương nương.

Hiện tại những vật dụng nội thất bên trong tẩm cung đã bị cướp sạch không còn,
chỉ còn lại có một chiếc giường, một chiếc hương án, một chiếc bàn trang điểm,
lưa thưa vài vật gợi nhớ lại cuộc sống ngày xưa...

Khói bay nghi ngút trên hương án, Văn Phi nương nương đang bình tĩnh trang
điểm bên bàn. Nàng vừa đánh một chút phấn hồng lên mặt, cảm thấy không hài
lòng lắm, muốn gọi người mang hộp phấn đến cho mình, nhưng sực nhớ ra nha đầu
từng hầu hạ mình đã bị chính tay mình chém một đao giết chết, mà bản thân nàng
cũng không còn là Văn Phi nương nương được người người ngưỡng mộ như xưa...

Hiện giờ bên cạnh nàng chỉ có quân nhân của Đế quốc Thiên Phong đang giám thị,
bao gồm cả tên đồ tể Thiển Thủy Thanh người người nghe tên phải biến sắc.

Khẽ thở dài, Cơ Nhược Tử đứng lên, nàng chỉ có thể làm như không thấy những
người bên cạnh.

Ngoài cửa, Vũ Văn Liễu đã được quân Đế quốc Thiên Phong giải tới, khuôn mặt
già nua bất lực của hắn nhìn Cơ Nhược Tử với vẻ kích động vô cùng.


  • Văn Phi, không thể nào ngờ ta vẫn còn cơ hội gặp lại nàng...

Cơ Nhược Tử tiến tới đỡ Vũ Văn Liễu ngồi xuống giường, thấy khuôn mặt của hắn
trở nên già đi trong khoảng thời gian ngắn, bất giác nàng cũng giật mình.


  • Vương thượng chịu khổ rồi...

Vũ Văn Liễu thở ra thật dài, bất đắc dĩ nói:


  • Trẫm hối hận đã không nghe lời nàng, lúc trước nàng nói Sở Hâm Lâm có gương
    mặt gian giảo, không thể tin được, Vệ Văn Quốc cổ hủ bảo thủ, không thể làm
    được chuyện lớn, Trâu Bạch Vĩnh lão luyện thành thục, nhưng lại thiếu tài
    năng, ta nên trọng dụng thiếu niên anh kiệt như Sở Anh. Hiện giờ nghĩ lại,
    chuyện gì nàng nói cũng đúng cả, ta lại vì nàng là nữ nhân mà không chịu nghe
    theo, ngược lại không cho nàng tham gia vào chính sự, thậm chí còn vì vậy mà
    ghét bỏ nàng, lạnh nhạt với nàng, là lỗi của trẫm...

Cơ Nhược Tử cười khổ.

Mọi người chỉ biết nàng là phi tần được đương kim Quốc chủ Chỉ Thủy sủng ái
nhất, nhưng không ai biết rằng, từ khi người Đế quốc Thiên Phong tiến vào Biên
Châu, vận mệnh của nàng đã thay đổi rất nhiều.

Lúc này nàng chỉ có thể nở nụ cười khổ:


  • Bây giờ nói chuyện này còn ý nghĩa gì nữa, lúc trước thiếp cũng biết nói ra
    những lời này, chắc chắn là bệ hạ không thích nghe. Nhưng sự tình liên quan
    tới sự còn mất của cả quốc gia, thiếp cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chuyện
    duy nhất mà thiếp hối hận không phải là đánh mất sự sủng ái của bệ hạ, mà là
    thiếp đã làm hết sức, cuối cùng cũng không thể cứu vãn được chuyện gì...

Lúc này lệ đã lăn dài trên mặt Vũ Văn Liễu, không thể nói nên lời.

Cơ Nhược Tử lại nói:


  • Nói vậy bệ hạ đã biết rằng thiếp phải gian nan cực khổ đến mức nào mới có
    thể xin gặp mặt bệ hạ được, có phải không?

Vũ Văn Liễu gật gật đầu:


  • Lúc hoạn nạn mới biết lòng người, Văn Phi tình sâu nghĩa nặng, không tiếc
    mạng mình để ép tên Thiển Thủy Thanh kia phải không?

Cơ Nhược Tử nở nụ cười khẽ:


  • Bệ hạ sai rồi, thật ra thiếp tìm bệ hạ, chỉ là muốn nói vài chuyện cho bệ
    hạ biết...


  • Là chuyện gì vậy?


Cơ Nhược Tử liếc mắt nhìn Vũ Văn Liễu một cái thật sâu:


  • Bệ hạ còn nhớ Tuệ Phi năm trước đã mất hay không?


  • Đương nhiên nhớ rõ, khi đó nàng là phi tử mà trẫm sủng ái nhất, nhưng không
    ai ngờ rằng, nàng dám tư thông cùng Thống lĩnh thị vệ của trẫm. Chúng cớ quá
    rõ ràng, trẫm không thể không ban cho nàng tội chết!


Cơ Nhược Tử mím môi cười khẽ:


  • Ở đâu ra chứng cớ đó? Cái gọi là thơ tình trên khăn tay thật ra là do thiếp
    viết, hai người ước hẹn gặp mặt, cũng là do thiếp cho người sắp xếp. Vì muốn
    bắt chước bút tích của Tuệ Phi, thiếp đã phải luyện tập rất lâu!


  • Nàng nói cái gì?


Vũ Văn Liễu đứng phắt dậy.

Cơ Nhược Tử vẫn cười tươi như hoa nở:


  • Bệ hạ cũng biết, bí mật để ở trong lòng có đôi khi rất là khó chịu. Tuệ Phi
    kia thật ra là do thiếp hãm hại mà chết, hai năm trước, cuộc tranh chấp giữa
    Tuệ Phi và Minh Phi xảy ra cũng là do thiếp đứng giữa khơi mào. Sở dĩ Thục Phi
    khó sinh, cũng là vì thiếp không muốn nàng ta sinh con cho bệ hạ. Thiếp vào
    cung mười năm, đã giết chết ít nhất bảy, tám người mới đổi lấy một thân vinh
    quang, được bệ hạ sủng ái như ngày hôm nay. Nếu không làm như vậy, bệ hạ đâu
    đối xử đặc biệt với thiếp!

Lúc này, Vũ Văn Liễu đã nổi giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy, Cơ Nhược Tử
vẫn tiếp tục nói bằng giọng khinh thường:


  • Bệ hạ đừng tưởng Trân Phi kia là kẻ tốt lành, lúc trước Hoàng hậu muốn hại
    nàng, lại bị nàng trả đũa bằng kế chia rẽ, khiến cho bệ hạ phế hoàng hậu đi.
    Số nữ tử trong cung bị Trân Phi giết, thật ra cũng không ít hơn thiếp! Trong
    hoàng cung Chỉ Lan này, mỗi năm xảy ra án mạng nhiều không đếm xuể, chỉ là ai
    ai cũng giỏi che giấu mà thôi. Cơ Nhược Tử ta không muốn bệ hạ làm một con quỷ
    oan ức, cho nên mới đem mọi chuyện thuật lại cho bệ hạ. Còn chuyện trung thành
    gì gì đó, bệ hạ không cần nói với ta, bởi vì mỗi một nữ nhân trong hoàng cung
    này, nếu không biết trung thành với chính bản thân mình, rốt cục chỉ kết thúc
    bằng một cái chết oan uổng mà thôi!

Lúc Cơ Nhược Tử nói những lời này, nàng đưa mắt nhìn Mộc Huyết đầy ẩn ý, Mộc
Huyết liền cảm thấy trong lòng lạnh toát.

Ngay sau đó, chuyện lạ xảy ra, không ngờ Cơ Nhược Tử lấy trong người ra một
chiếc kéo nhỏ hung hăng đâm mạnh vào cổ họng Vũ Văn Liễu.

Phập!

Hoa máu nở rộ.

Cùng lúc tiếng rống giận kinh thiên động địa của vị cựu Quốc chủ kia vang lên,
đám binh sĩ Đế quốc Thiên Phong như sài lang hổ báo xông tới vật Cơ Nhược Tử
ngã lăn ra đất, nàng cười ha hả như điên như cuồng:


  • Bệ hạ không biết rằng, là một nữ nhân, người mà ta và Trân Phi muốn giết
    nhất, thật ra chính là ngươi! Là ngươi, ngươi đã bức nữ nhân chúng ta đến nông
    nỗi này!

Thiển Thủy Thanh và Mộc Huyết nhìn Vũ Văn Liễu ôm cổ mình ngã xuống trong vũng
máu, cả hai thừ người ra tại chỗ.

Đường đường Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ và Doanh Chủ Hữu Tự Doanh, mang hung
danh trong thiên hạ, làm chuyện gì cũng thuận lợi, không ngờ bị một nàng phi
tử của một hàng quốc chơi khăm một vố thật đau!

Cái chết của Vũ Văn Liễu là một đòn nặng nề giáng xuống đầu quân chiếm lĩnh.

Mỗi người đều biết rõ, sớm muộn gì Vũ Văn Liễu cũng phải chết, hắn và Vương
thất của hắn không ai có thể trốn thoát vận mệnh bị Dã Vương giết chết.

Nhưng vấn đề là hắn không thể chết vào lúc này được!

Chỉ Thủy vẫn chưa tiến vào quá trình chiếm lĩnh hoàn toàn, muốn thay đổi lòng
người cũng cần phải có thời gian, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn cần đến bộ mặt
của Vũ Văn Liễu để duy trì thống trị. Cái chết của Vũ Văn Liễu gây cho mọi
người biết bao nhiêu là phiền phức, mà quan trọng nhất là nó có thể kích thích
rất mạnh khiến cho những phần tử trung thành một lần nữa giơ cao ngọn cờ phản
kháng.

Từ trước tới nay Thiết Phong Kỳ thẳng tiến một đường vô cùng thuận lợi, thuận
lợi đến mức bọn họ không ngờ rằng vào thời điểm cuối cùng, bọn họ lại vấp ngã
vì một nữ nhân như vậy.

Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh nỗi giận đến mức muốn đem Cơ Nhược Tử ra lăng trì,
nhưng cuối cùng lý trí của hắn vẫn chiến thắng, chỉ có nước bảo người áp giải
nàng ta đi cho khuất mắt.

Không cần biết như thế nào, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải lập tức
phong tỏa tin tức Vũ Văn Liễu đã chết. Đồng thời, Thiển Thủy Thanh triệu tập
khẩn cấp tất cả các tướng dưới quyền, bao gồm cả Sở Hâm Lâm, nói ra việc này
để trưng cầu ý kiến của mọi người.

Trong điện Vân Hòa, Sở Hâm Lâm than thở:


  • Tin tức Vũ Văn Liễu chết đi tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết
    được, nếu không nhất định sẽ có nổi loạn. Ôi, các ngươi quá coi thường Văn Phi
    nương nương, nữ nhân này...không đơn giản chút nào!

Lôi Hoả trầm giọng hỏi:


  • Rốt cục nữ nhân này là ai?

Sở Hâm Lâm lắc đầu:


  • Chỉ là một nữ nhân xuất thân con nhà bình thường mà thôi, nhưng người như
    vậy mới là đáng sợ!

Lôi Hoả không hiểu, Thiển Thủy Thanh lại gật gật đầu:


  • Đúng vậy, chúng ta đã coi thường nàng. Sau khi ta nghe nàng nói chuyện xong
    mới hiểu được, thì ra nơi tàn khốc trên đời này cũng không phải chỉ có chiến
    trường và quan trường mà thôi...

Sở Hâm Lâm vui vẻ nói:


  • Đúng vậy, thật ra sự tranh chấp ở hậu cung còn tàn khốc hơn hai nơi kia.
    Mặc dù chiến trường tanh máu, nhưng kẻ thất bại chưa chắc có thời cơ quật
    khởi, thua, cũng không có nghĩa là chết. Mặc dù quan trường tàn khốc, nhưng
    vẫn có khả năng cùng chung hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu không phải đến lúc
    cần thiết, sẽ không thấy có đổ máu. Nhưng tranh chấp ở hậu cung lại khác xa,
    tranh chấp ở hậu cung không phải là tranh chấp thiên hạ, không phải là tranh
    chấp một thành một trấn, mà là tranh chấp niềm vui của Quốc chủ bệ hạ. Bên
    trong hậu cung có ba ngàn mỹ nữ xinh đẹp, nhưng bệ hạ chỉ có một người, có thể
    nói là ba ngàn người cùng nhau tranh giành một chén cơm, cho nên sự cạnh tranh
    này càng tàn khốc, càng mạnh mẽ hơn nữa. Kẻ thắng đương nhiên từ đó về sau
    được hưởng vinh hoa phú quý, kẻ thua đương nhiên khó mà giữ mạng, cho dù ngẫu
    nhiên còn sống, cũng là sống không bằng chết. Người được sủng ái lại muốn được
    sủng ái hơn, kẻ chưa được sủng ái thì muốn tranh thủ tình cảm, mọi người đều
    tranh, đều đoạt, tất cả lòng dạ đều chăm chú vào việc làm thế nào để có thể
    hấp dẫn nam nhân, làm thế nào để thăm dò ý tứ bệ hạ, làm thế nào để có thể gia
    hại đối thủ của mình. Kẻ thắng rồi, bởi vì ngày càng già mà dần dần không còn
    được sủng ái, cho nên lúc đang thắng sẽ đòi lấy gấp nhiều lần. Người thua sẽ
    không cam lòng chịu cảnh tịch mịch trong lãnh cung, cũng muốn cố gắng gấp
    nhiều lần để có cơ hội lật ngược tình thế, các loại thủ đoạn vu cáo gia hại
    lẫn nhau, giá họa cho đối thủ nhiều không đếm xuể. Bởi vậy trong hậu cung, có
    thể nói là không có được một ngày sóng yên gió lặng.

Thiển Thủy Thanh trầm giọng nói:


  • Bởi vậy xưa nay những nữ nhân trong cung được Hoàng đế sủng ái đều là những
    nữ nhân tâm cơ thâm trầm, lòng dạ tàn nhẫn ác độc. Các nàng luôn luôn có bề
    ngoài vô hại, trong lòng lại độc như rắn rít, nếu ai dám tin tưởng các nàng,
    sẽ có ngày chết mà không biết mình chết như thế nào. Nàng Cơ Nhược Tử này, sau
    lưng không có chỗ nào dựa dẫm, lại có thể trổ hết tài năng trở thành Văn Phi
    nương nương trong số mấy ngàn nữ nhân, nếu nói như nàng kém cỏi, vậy quả thật
    thiên hạ không có người tài!

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh cười khổ:


  • Chẳng trách gì nàng dám tự sát, quan sát thăm dò ý tứ vốn là năng lực mạnh
    nhất của nữ nhân, chắc chắn là nàng đã nhìn ra ta không muốn để cho Mộc thiếu
    đau lòng...

Mộc Huyết đang ngây dại, sự tình trở nên rối bời đến nước này, có thể nói là
do hắn mà ra, mà hiện tại hắn vẫn còn chưa được biết rốt cục nàng Tô Đình kia
đã xảy ra chuyện gì.

Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào vai Mộc Huyết:


  • Ngươi cũng không cần quá tự trách mình, chuyện này quả thật là do ta sơ
    xuất.

Đến phiên Dạ Oanh cười rộ:


  • Đây chính là một bài học cho tất cả mọi người, vĩnh viễn không được coi
    thường nữ nhân trong thiên hạ. Ta lại thấy thích nàng Cơ Nhược Tử kia, nàng ta
    có thể tự tay giết chết vị cựu Quốc chủ của mình ngay dưới mắt hai vị Tướng
    quân, quả thật lòng dạ tàn nhẫn ác độc, can đảm hơn người. Phải biết rằng đây
    là lần đầu tiên 'Thiển Tướng quân của chúng ta' nếm mùi thất bại!

Nàng nói xong những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, nhìn
Thiển Thủy Thanh. Mặt Thiển Thủy Thanh đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ
Oanh:


  • Lúc này đừng nói những lời vô dụng nữa, hãy nghĩ xem kế tiếp phải làm sao,
    cái chết của Vũ Văn Liễu không giấu được lâu, ta lo rằng vạn nhất đại quân
    chưa đến, tin Vũ Văn Liễu chết đã truyền ra, e rằng sẽ xảy ra biến cố!

Dạ Oanh cười nói:


  • Nếu như chuyện này tiết lộ ra ngoài, khả năng lớn nhất chính là những người
    trong Vương thất Vũ gia. Vũ Văn Liễu bị chúng ta giải đi, nhưng quá lâu lại
    không thấy trở về, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ sinh nghi. Tuy rằng hiện tại
    bọn chúng đã lâm vào cảnh nước mất nhà tan, nhưng trong triều vẫn còn có rất
    nhiều người trung thành đến chết với Vũ gia, nếu như có người phát hiện ra,
    nói không chừng sẽ dấy lên một cuộc khởi nghĩa!

Mộc Huyết trừng mắt:


  • Bọn chúng có gan làm vậy sao?

Sở Hâm Lâm lắc lắc đầu:


  • Bình thường đương nhiên là bọn chúng sợ hãi, nhưng lúc này, cái chết của Vũ
    Văn Liễu sẽ mang lại cho bọn chúng cảm giác không an toàn, chúng sẽ cho rằng
    quân Đế quốc Thiên Phong ta tráo trở, nói không giữ lời, dùng thủ đoạn ác độc
    giết người. Một khi bọn chúng nghĩ rằng trước sau gì cũng chết, e rằng sẽ có
    nhiều người liều mạng một phen. Trước mắt mười vạn quân trấn thủ của thành Đại
    Lương còn chưa giải tán biên chế, nếu muốn khống chế hoàn toàn bọn họ, ít nhất
    phải cần có thời gian ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày để lộ ra chút phong
    thanh gì, ắt mọi người sẽ gặp họa lớn. Văn Phi nương nương này quả thật đã
    mang đến cho chúng ta một sự phiền phức rất lớn!

Sở Hâm Lâm nói đến điểm quan trọng này, nhất thời mọi người đều trầm ngâm
không nói. Dưới tình huống lấy binh lực yếu thế khống chế kinh đô có binh lực
nhiều hơn, hai bên chênh lệch với nhau như trứng chọi đá, sợ nhất là sẽ xuất
hiện nổi loạn, một khi có nổi loạn, ắt thần tiên cũng khó cứu.

Lúc ấy, không ai ngờ rằng Lôi Hoả ngày thường ngây ngô chất phác, trong giờ
phút này lại nói một câu vô cùng hữu dụng:


  • Mẫu thân của mỗ thường nói, nữ nhân thông minh là đáng sợ nhất, nhưng nữ
    nhân thông minh cũng ích kỷ nhất, nữ nhân càng thông minh cũng càng sợ chết.
    Nàng Cơ Nhược Tử kia thông minh như vậy, nhất định là rất sợ chết, vậy vì sao
    nàng ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ nàng ta đã có cách giải quyết vấn đề này?

Mọi người nghe vậy ngẩn ra, trước mắt sáng bừng, Sở Hâm Lâm vỗ trán kêu to:


  • Đúng vậy, cởi chuông phải do người buộc chuông, mưu kế của Văn Phi xưa nay
    ta biết, nếu nàng đã dám làm như vậy, trừ phi quả thật nàng muốn chết, nếu
    không ắt có chuẩn bị về sau!

Sát khí dữ dội hiện ra trong mắt Thiển Thủy Thanh:


  • Xem ra phải gặp mặt vị nương nương triều trước này nói chuyện một phen...

O0o

Trong cung Vinh Huyên, Cơ Nhược Tử đang ngây ngẩn ngắm mình trong gương.

Vào cung đã mười năm, lúc còn trẻ, ngây thơ chưa biết chuyện, sau một thời
gian bày mưu tính kế lừa gạt lẫn nhau, Cơ Nhược Tử đã trở nên âm trầm lạnh
lùng. Mười bốn tuổi nàng vào cung, hiện tại mới có hai mươi bốn tuổi, hơn ba
ngàn ngày đêm sống ở trong cung, đã có hơn phân nửa nàng phải vò võ trong cảnh
phòng không.

Đầu tiên làm cung nữ, sau là Lương Nhân, Thục Nghi, từng bước thăng lên, cho
đến cuối cùng trở thành Văn Phi, đó là chuyện ba năm về trước.

Trong mấy năm nay, nàng không nhớ nỗi mình đã bị ám toán bao nhiêu lần, người
bị nàng ám toán cũng không ít.

Cho đến bốn tháng trước đây, sau khi người Đế quốc Thiên Phong đánh chiếm Tam
Trùng Thiên, nàng biết rằng quốc gia này đã sắp sửa đến lúc bị diệt vong.

Lúc ấy, trong cung cũng đã bớt đi tranh chấp, mọi người ngày càng hoảng sợ
hơn, mà nàng cũng bắt đầu tính đến đường lui cho mình.

Nàng đi theo Vũ Văn Liễu ba năm, mặc dù không hiểu gì về chính trị, nhưng nhờ
vào tâm tư tỉ mỉ của nữ nhân mà học hỏi được rất nhiều thứ. Thí dụ như nếu Chỉ
Thủy thất bại, cả Vương thất Vũ gia ắt sẽ bị giết hết chỉ là chuyện sớm muộn
mà thôi, vị Vương phi cao quý như mình, kết quả tốt nhất chính là bị chôn
chung với Vũ Văn Liễu mà thôi.

Chuyện buồn cười trong thiên hạ quá lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi, nàng hao tổn
tâm cơ, không tiếc hết thảy, cuối cùng lọt được vào mắt xanh của bệ hạ, lại
gặp phải vận mệnh tử vong.

Ngược lại đám cung nữ bạc đầu, bởi vì cả đời chưa từng thân cận với bệ hạ lại
có thể thoát chết. Nếu như may mắn một chút thậm chí còn có thể được xuất
cung, trở về làm một người dân bình thường, quãng đời còn lại không cần phải
lo lắng nữa.

Nàng không phục cho nên rốt cục buông bỏ hết thảy, chủ động đưa ra các loại kế
sách cứu nước với Vũ Văn Liễu, nhưng Vũ Văn Liễu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, căn
bản là không để ý tới nàng, ngược lại còn lạnh nhạt với nàng.

Trong lòng nàng tuyệt vọng, nhưng tính nàng trời sinh vốn không bao giờ xuôi
tay bỏ cuộc, đến khi chuyện của Thiển Thủy Thanh lọt vào tai nàng hết lần này
tới lần khác, dần dần nàng phát hiện ra, người này có thể chính là cọng rơm
cứu mạng cuối cùng của cuộc đời mình.

Người này có tài, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm mà không
hề sợ sệt.

Hắn chính là nam nhân duy nhất có thể cứu được mình!

Những món trang trí nội thất từng bị lấy đi trong cung Vinh Huyên một lần nữa
đã trở lại với nàng, tất cả giống như là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của nàng
chỉ còn trong ký ức...

Thiển Thủy Thanh muốn cái gì, trong lòng nàng hiểu rõ.

Nàng thích nhất là chiếc lược ngà voi này, nhưng lúc này bên cạnh không có ai,
nàng chỉ có thể soi gương tự chải mái tóc mềm mượt như mây của mình.

Đột nhiên phía sau có một bàn tay to lớn đoạt lấy chiếc lược trong tay nàng,
một giọng êm dịu dễ nghe cất lên:


  • Xin hỏi nương nương, người muốn chải đầu kiểu nào vậy?

Cơ Nhược Tử phì cười:


  • Không thể ngờ rằng đường đường một Tướng quân Đế quốc Thiên Phong, lại tới
    đây lặng lẽ không tiếng động như vậy, làm cho người ta hoảng sợ!

Thiển Thủy Thanh cười đáp:


  • Không phải nàng đã nhìn thấy ta trong gương hay sao?

Cơ Nhược Tử đong đưa ánh mắt mê hồn đáp:


  • Gương kia là để mình soi rọi, không phải để cho người khác, chính là dùng
    gương soi rọi, có thể sửa sang tóc tai quần áo.

Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng chải đầu cho nàng:


  • Dùng người soi rọi, cũng có thể tự biết mình. Ta lấy Văn Phi nương nương
    làm gương, lần này xem như học hỏi một phen!


  • Cho nên đường đường Tướng quân Hổ Uy cũng đích thân tới đây chải đầu cho kẻ
    tội nhân như ta sao?


  • Xưa có Thừa tướng vuốt râu, nay có Tướng quân chải tóc, Thiển Thủy Thanh ta
    cũng không dám để cho người xưa giành hết cái hay cái đẹp!


Cơ Nhược Tử mỉm miệng cười:


  • Tướng quân quả thật có học thức, biết nhiều hiểu rộng, ta vẫn không nghe
    nói khi xưa có ai là Thừa tướng vuốt râu cả!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Nương nương cũng thật có đảm lượng khí phách, ta cũng chưa từng nghe nói có
    vị nương nương nào trong hoàn cảnh nước mất nhà tan lại giết người, đẩy phe
    thắng lợi vào hoàn cảnh hết sức khó khăn!


  • Nếu là như vậy, vì sao ngươi không giết ta?


  • Vậy cũng phải xem nàng có muốn chết hay không...


Thiển Thủy Thanh ghé sát miệng vào tai nàng, nhẹ giọng đáp.

Lúc ánh mắt hai người gặp nhau, xẹt ra một tia lửa chói lọi, ai nấy đều giật
mình chấn động.

Thiển Thủy Thanh nắm mái tóc dài của nàng khẽ kéo một chút, khiến cho đầu của
Cơ Nhược Tử hơi ngửa về phía sau, tay kia nắm chặt lấy vai nàng, lạnh lùng
nói:


  • Sở dĩ hiện tại nàng còn chưa bị tống vào trong ngục, chính là vì ta còn
    chút hứng thú đối với nàng. Nàng đã dám giở trò giết người trước mặt ta, vậy
    hậu quả của nó ra sao, nàng cũng phải biết!

Cơ Nhược Tử kêu lên một tiếng đau đớn:


  • Hiện tại người Đế quốc Thiên Phong đã thống trị nơi đây, chẳng qua thêm
    chút khó khăn mà thôi, thật ra cũng không có gì đáng ngại.


  • Nhưng tình cảnh Thiết Phong Kỳ của ta có vẻ không ổn!


  • Nếu Thiển Tướng quân đã dám làm, vậy đâu phải là hạng người sợ chết.


  • Nếu thua trên chiến trường, ta không còn gì để nói, thua dưới tay một nữ
    nhân, ta không thể nào chịu phục!


Cơ Nhược Tử yểu điệu cười to:


  • Nếu vậy sợ rằng Tướng quân sẽ thua ta một lần nữa, bởi vì nếu Tướng quân
    muốn giải quyết chuyện này, e rằng chỉ có một biện pháp duy nhất mà thôi!

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nhìn nàng:


  • Nói!

Cơ Nhược Tử đứng lên, khẽ hất đầu, kéo mái tóc dài của nàng tuột khỏi tay
Thiển Thủy Thanh.

Mắt nàng long lanh vô hạn, đôi môi anh đào của nàng mấp máy:


  • Lập tức cưới ta!

O0o

Ngày hôm đó, có thể nói rằng Thiển Thủy Thanh đã gặp chuyện ly kỳ nhất trong
đời của hắn: Một vị phi tử của một hàng quốc yêu cầu tên Tướng quân đã diệt
vong quốc gia của nàng phải cưới nàng.

Đây có thể nói là sự ép buộc khó tin nhất mà hắn đã từng gặp, mà đối mặt với
sự ép buộc đầy hương diễm như vậy, Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ
nói:


  • Không ngờ phi tử của một nước đã bị diệt vong lại có chí hướng không nhỏ!

Cơ Nhược Tử đã đặt đôi tay ngà ngọc lên ngực hắn:


  • Nam nhân chính là vòm trời che chở cho nữ nhân, nữ nhân chúng ta, trí tuệ
    của cả một đời đều dùng để chọn lựa một nam nhân tốt, muốn được một nam nhân
    hơn người!


  • Đáng tiếc ta không phải là nam nhân tốt!


  • Chính vì như vậy, càng lộ rõ vẻ anh hùng khí khái đại trượng phu của Tướng
    quân.


  • Nếu như ta không đồng ý thì sao?


Cơ Nhược Tử u oán đáp:


  • Nếu là như vậy, Mộc Tướng quân vĩnh viễn không thể biết được hành tung của
    người yêu hắn, Thiển Tướng quân cũng sẽ bị cả thiên hạ trách móc vì cái chết
    của Vũ Văn Liễu, binh sĩ Thiết Phong Kỳ muốn sống cuộc sống bình yên e rằng
    không thể được, quan trọng nhất là...

Đôi mắt Cơ Nhược Tử khép lại như tơ, làm cho người khác phải xiêu hồn lạc
phách:


  • Thiển Tướng quân sẽ lãng phí một cơ hội có thể khiến cho ngươi trở thành
    một nam nhân sung sướng!

Chiếc áo trên người Thiển Thủy Thanh, không ngờ bị đôi tay mềm mại như không
có xương cốt của Cơ Nhược Tử nhẹ nhàng cởi ra. Đôi tay nàng như hai con rắn
nhỏ khẽ mơn trớn trên khuôn ngực trần của Thiển Thủy Thanh, làm dấy lên dục
vọng sâu tận đáy lòng của một nam nhân.

Mắt Thiển Thủy Thanh khẽ chớp, hắn cười lạnh lẽo:


  • Nữ nhân trong cung quả nhiên người nào cũng tinh thông thuật câu dẫn nam
    nhân, tuy nhiên xem ra nàng vẫn còn quá ngây thơ! Nàng không biết rằng trên
    đời này còn nhiều thủ đoạn còn hơn xa chút tâm tư nhỏ mọn của nữ nhân các nàng
    hay sao? Một chút khổ hình là có thể bắt nàng nói ra tất cả những gì mà nàng
    không muốn nói! Quân nhân là loại người lỗ mãng, những người muốn dùng tâm cơ
    để đùa giỡn với ta không phải là không có, nhưng dù bọn chúng có trăm phương
    ngàn kế, cũng không thể chịu được tới đao thứ hai! Nàng có muốn thử không?

Sắc mặt Cơ Nhược Tử khẽ biến, nàng nghiêng đầu nhìn Thiển Thủy Thanh:


  • Thiển Tướng quân vì huynh đệ của mình mà dám giết Hành Trường Thuận, đánh
    chiếm hai quan Nam Bắc, cướp bóc tàn sát khắp cả thiên hạ, làm việc chỉ cần
    thắng lợi, bất chấp thủ đoạn, những chuyện này ta đã được nghe người ta nói
    qua, nếu nói một người như vậy không dám ra tay đối phó với một nữ nhân, đương
    nhiên là quá hoang đường. Tuy nhiên Tướng quân có biết không, một khi nữ nhân
    đã hạ quyết tâm, sẽ không vì bất cứ một sự uy hiếp nào mà dễ dàng thay đổi.
    Hôm nay Tướng quân đã thấy được sự ác độc của nữ nhân, giả dối của nữ nhân,
    vậy ta cũng không ngại cho Tướng quân thấy sự kiên nhẫn của nữ nhân. Ta chỉ
    khuyên Tướng quân khi động thủ ngàn vạn lần cẩn thận một chút, đừng để xuống
    tay quá nặng, làm cho người ta chết đi, lúc ấy Tướng quân sẽ mất nhiều hơn
    được!

Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn người, nói thật ra, trước đây hắn chưa từng gặp qua
một nữ nhân nào như vậy.

Vân Nghê bên ngoài thì dịu dàng nhưng nội tâm rất kiên cường, Dạ Oanh bề ngoài
kiên cường, trong lòng tinh tế tỉ mỉ, còn nữ nhân Cơ Nhược Tử trước mắt này
thì tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, hành sự quả cảm quyết đoán không hề
thua kém nam nhân. Nàng tiến vào hậu cung đã mười năm, đã sớm luyện thành một
thân công phu nước lửa khó xâm, nếu muốn so tàn độc với nàng, Thiển Thủy Thanh
hắn cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.

Nói thẳng ra, Thiển Thủy Thanh không phải là loại nam nhân không nỡ xuống tay
với nữ nhân, nhưng hắn cũng không phải là loại nam nhân có thể tùy tiện ra tay
đối phó nữ nhân.

Quan trọng hơn là, trước sau Thiển Thủy Thanh vẫn cho rằng, khi một nam nhân
sử dụng thủ đoạn vũ lực với nữ nhân, chứng tỏ nam nhân này đã bất tài đến nỗi
phải sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề.

Nói trắng ra là hắn đã thua...

Đang lúc ấy, trong đầu hắn chợt nhớ đến một câu Sở Hâm Lâm đã từng nói: "Chính
trị là một môn học vấn đầy sự thỏa hiệp và giao dịch."

Sau đó, hắn nở nụ cười.

Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ cười dịu dàng như vậy, dễ coi như
vậy...

O0o

Trong cung Vinh Huyên, Thiển Thủy Thanh tiếp tục dùng lược chải mái tóc dài
cho Cơ Nhược Tử.

Lúc tình thế có chiều hướng bất ổn, vậy phải tạm thời làm cho tất cả trở về
thời điểm ban đầu.

Thiển Thủy Thanh không mặc áo đứng sau lưng Cơ Nhược Tử, chăm chú bắt tay vào
việc chải đầu:


  • Mái tóc của nương nương là mái tóc xinh đẹp nhất của nữ nhân mà ta đã từng
    thấy, nó mềm mại, óng ả như tơ, mặc dù có hàng ngàn hàng vạn sợi, nhưng gọn
    gàng ngăn nắp, suông mà không rối, Thủy Thanh thật vô cùng hâm mộ!

Cơ Nhược Tử che miệng cười duyên:


  • Ngày nào cũng thường xuyên chải chuốt, tự nhiên nó cũng trở nên suông. Nghĩ
    đến dưới tay Tướng quân có đến một vạn sáu ngàn binh sĩ, cũng giống như tóc
    của nữ nhân, vừa rối vừa loạn, không dễ điều khiển, lúc đó không phải nhờ vào
    công phu chải chuốt mỗi ngày sao?

Thiển Thủy Thanh lập tức cười đáp:


  • Binh sĩ Thiết Phong Kỳ ta, nhiều nhất cũng như tóc dài ba phân trên đầu hòa
    thượng, không cần chải chuốt, chỉ cần vuốt nước là tự nhiên thẳng thớm. Mái
    tóc dài của nương nương, e rằng chỉ có mười vạn quân trấn thủ của thành Đại
    Lương mới có thể so sánh được mà thôi!

Cơ Nhược Tử lập tức tỏ ra hờn dỗi:


  • Quân trấn thủ thành Đại Lương hiện giờ vô cùng hỗn loạn, rối như tơ vò, vô
    cùng khó gỡ, nếu Tướng quân đem so sánh với mái tóc đầy chấy rận của một tên
    khất cái thì còn tạm được, nếu so với ta, không phải là không nể mặt nô gia
    hay sao?

Khi nàng dùng đến từ 'nô gia', giọng vô cùng nũng nịu, ánh mắt của Thiển Thủy
Thanh ngày càng sáng lên:


  • Hiện giờ tên khất cái Chỉ Thủy này, mỗi sợi lông trên người hắn đều đã bị
    rối tung lên, chỉ có duy nhất cái đầu là có thể nắm toàn cục trong tay đã bị
    nương nương chém rụng. Nếu là như vậy, muốn cho vật không đầu rỗng ruột này
    khôi phục lại sự trong sạch, còn phải xin cao thủ dọn dẹp như nương nương ra
    tay chỉ điểm cho chút ít.

Cơ Nhược Tử cười tươi hơn nữa:


  • Dọn dẹp Chỉ Thủy đó là chuyện của Hoàng đế bệ hạ, Nhược Tử không dám vượt
    quyền, về chuyện mái tóc rối tung kia, có lẽ ta còn có thể cho ý kiến.


  • Xin nương nương cứ nói!


Cơ Nhược Tử lại kêu to:


  • Ôi chao, vì sao bả vai của ta lại đau như vậy, vừa rồi có người xuống tay
    quá mạnh...

Thiển Thủy Thanh cười khổ, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Cơ Nhược Tử:


  • Như vậy được chưa?

Lúc này dường như Cơ Nhược Tử đang đắm chìm trong cảm giác êm ái được Thiển
Thủy Thanh xoa bóp, cho nên không nói lời nào, chỉ lặng im nhắm mắt hưởng thụ.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Thiển Thủy Thanh thúc giục, lúc này nàng mới
cười nói:


  • Tướng quân có khí độ hơn người, vô cùng kiên nhẫn, Nhược Tử bội phục!

Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng nói tiếp:


  • Mái tóc rối bời mười vạn quân trấn thủ của thành Đại Lương không phải chỉ
    chải chuốt sơ sài là có thể dễ dàng giải quyết. Nếu như dùng sức cứng rắn mạnh
    mẽ, nhẹ thì tóc gãy, nặng thì tổn thương đến da đầu. Nếu muốn làm cho nó suông
    gọn trở lại, trước hết phải gội nó cho sạch sẽ, sau khi gội xong mới có thể
    động thủ, ung dung dục hoãn cầu mưu.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:


  • Nếu nói như vậy, ta chỉ có thể bảo đảm là nương nương sẽ không chết!

Cơ Nhược Tử chỉ cười:


  • Mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương, năm ngàn có một đội trưởng, hai vạn
    có một liên đội trưởng, mười vạn có một Thống lĩnh, hai phó Thống lĩnh, Tướng
    quân lớn nhỏ tổng cộng có một trăm hai mươi tám người. Sau khi Trâu Bạch Vĩnh
    chết rồi, Chu Chi Cẩm lên thay, lại có Phùng Nhiên, Hàn Vĩ, Chương Tú Dịch,
    bọn này tham tài háo sắc, có thể dùng được. Bọn dư đảng của Trâu Bạch Vĩnh như
    Hà Văn, Phương Huy, Thiệu Hoa Phi chính là bọn trung thành đến chết, không trừ
    đi ắt khó mà dẹp họa cho yên.


  • Chuyện này Sở Hâm Lâm cũng đã nói cho ta biết.


  • Nữ nhân trong hậu cung, vì muốn tranh thủ sự sủng ái, thường có tiếp xúc
    rất nhiều với bên ngoài. Người ngoài cung dựa vào nữ nhân trong hậu cung mà
    lên chức, nữ nhân trong cung cũng cần người ngoài cung làm chỗ dựa. Nếu muốn
    Chu Chi Cẩm ngoan ngoãn vâng lời, không có Trân Phi ra mặt là không được.
    Phùng Nhiên là người của ta, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ bán mạng cho
    ngươi. Hàn Vĩ kết giao thân mật với Thái tử phi, tính tình của Chương Tú Dịch
    tham lam tiền tài nhưng không ưa nữ sắc, từng tham ô rất nhiều quân lương, bởi
    vì ta nắm được nhược điểm này của hắn cho nên cũng phải nghe lệnh của ta.
    Ngoài ra, bọn Phù Phàm, Chu Thành, Ngụy Thiên Tùng lui tới với những ai trong
    cung, ta đều biết rõ. Chỉ cần Tướng quân chấp nhận yêu cầu của ta, bảo đảm
    mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!


Thiển Thủy Thanh nắm mái tóc của Cơ Nhược Tử trong tay, cẩn thận tách ra từng
sợi, từng sợi.

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Thiển Thủy Thanh mới trầm giọng nói:


  • Chỉ Thủy đã bị thối nát đến mức này sao?

Cơ Nhược Tử khẽ cười:


  • Cột chính đã mục, chỉ cần dùng lực xô nhẹ là có thể làm sụp đổ cả căn nhà,
    Chỉ Thủy suy yếu đã lâu, nhưng nhờ có chiến tranh mà vẫn đứng vững được. Nếu
    không phải vì như vậy, tại sao hàng năm người Đế quốc Thiên Phong khai chiến,
    chỉ thấy Chỉ Thủy hưng thịnh mà không thấy suy yếu?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, thừa nhận lời nàng nói rất có lý. Hắn chắp tay
sau lưng dạo quanh vòng một vòng, sau đó mới nói:


  • Vốn ta không biết nàng có đề nghị gì hay ho, không ngờ lại là như thế
    này...

Cơ Nhược Tử lập tức nói:


  • Vấn đề mà nữ nhân chúng ta lo lắng tất nhiên là phải khác nam nhân. Quốc
    gia đại sự, nam nhân suy nghĩ đến việc thông qua thủ đoạn nào đó, hoặc khích
    lệ, hoặc treo thưởng, hoặc cưỡng bức dụ dỗ, làm cho mọi người xiêu lòng. Nữ
    nhân không có được điều kiện như vậy, không có khả năng hô lên một tiếng mà
    hiệu lệnh cả thiên hạ, chỉ có những biện pháp tinh tế mà thôi. Chuyện một kế
    định thiên hạ, chỉ có nam nhân mới có khả năng làm được, nhưng những chuyện vô
    cùng nhỏ nhặt thì mỗi nam nhân đều không làm được, chỉ có nữ nhân chúng ta mới
    có thể làm được. Hai bên tuy có biện pháp khác nhau, nhưng cũng có tác dụng
    như nhau. Nếu Thiển Tướng quân muốn nghe diệu kế gồm thâu thiên hạ, Cơ Nhược
    Tử ta không nghĩ ra được, nhưng nêu Tướng quân chỉ muốn vượt qua thời kỳ khó
    khăn trước mắt một cách bình yên, vậy Cơ Nhược Tử ta có thể làm được. Mười vạn
    quân trấn thủ của thành Đại Lương, ta có thể bảo đảm khống chế thuận lợi hơn
    một nửa số Tướng quân trong đó, Thiển Tướng quân chỉ cần thay mới bỏ cũ số
    Tướng quân không nghe lời, vậy đại sự coi như đã định. Mặc dù Vũ Văn Liễu đã
    chết, nhưng người nào có thể sinh ra bất mãn, người nào sẽ nén giận, không ai
    hiểu rõ ràng hơn đám nữ nhân trong cung chúng ta. Ngươi sử dụng chúng ta khéo
    léo, tự nhiên không cần phải lo việc này sẽ dẫn tới hậu quả nặng nề. Dù sao
    chỉ cần qua được cửa ải khó khăn trước mắt, ngoài phiền phức của thành Đại
    Lương ra, những chuyện khác không cần Tướng quân lo tới. Đến lúc mười mấy vạn
    đại quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào chiếm lĩnh thành Đại Lương, thiên hạ đã
    định, Tướng quân đại công cáo thành, từ đây về sau tiền đồ vô hạn. Những
    chuyện phiền phức sau đó, không cần Tướng quân phải băn khoăn. Còn về chuyện
    tai tiếng giết Quốc chủ thì...

Cơ Nhược Tử che miệng cười ha hả:


  • Thanh danh của Tướng quân vốn đã không tốt, ta nghĩ Tướng quân sẽ không để
    ý chuyện này!

Thiển Thủy Thanh nhìn điệu bộ vô cùng quyến rũ lúc Cơ Nhược Tử cười, nhất thời
ngây dại...


  • Tướng quân, tóc của ta vẫn chưa chải xong...

Bên tai hắn vang lên giọng bất mãn của Cơ Nhược Tử.

Thiển Thủy Thanh hơi hoảng hốt, nhưng tay cầm lược của hắn vẫn buông thõng
xuống.


  • Tiết trời rét lạnh, nàng chờ ta mặc áo trước đã!

Hắn vừa mới xoay người đã bị thân thể nóng như lửa đốt của Cơ Nhược Tử ôm cổ.
Cơ Nhược Tử duỗi thẳng hai tay, ôm thật chặt Thiển Thủy Thanh, giọng nàng dịu
dàng ôn nhu thỏ thẻ bên tai hắn, thanh âm u oán lọt vào tai, quả thật làm cho
người ta phải mê mẩn tâm hồn:


  • Tướng quân không có hứng thú với nô gia hay sao?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại:


  • Chỉ là ta rất khó có hứng thú với một nữ nhân nhẫn tâm xuống tay giết chết
    chồng mình mà thôi!

Hắn có thể cảm nhận được thân thể phía sau lưng run rẩy kịch liệt sau khi nghe
câu trả lời của hắn. Giọng Cơ Nhược Tử vẫn trầm tĩnh như thường, thái độ mê
người vừa rồi đã hoàn toàn bay biến:


  • Một nữ nhân mười bốn tuổi vào cung, từ đó về sau phải sống ở thâm cung
    không được thấy ánh mặt trời, nàng chỉ có hai lựa chọn. Một là từ đó về sau
    chấp nhận chết già trong cô đơn tịch mịch, hai là cố gắng làm cho mình trở nên
    nổi bật, không cần biết sẽ phải trả bằng bất cứ giá nào, ít nhất nàng cũng sẽ
    được sống những tháng ngày không tịch mịch.

-...Nam nhân có lý tưởng để mà tranh đấu, nữ nhân cũng có. Nhưng chuyện đáng buồn chính là, chúng ta chỉ có thể quanh quẩn trong hậu cung nhỏ hẹp, không có gì để tranh ngoài sự sủng ái của một người duy nhất. Người thua đương nhiên là thê thảm, người thắng mỗi ngày cũng phải lo lắng đến một ngày nào đó bản thân già đi, nhan sắc héo tàn, sự sủng ái của Quốc chủ sẽ dần dần phai nhạt. Chúng ta cũng giống như một bầy dê, chém giết với nhau một phen chỉ để tranh lấy một chút thức ăn từ tay mục đồng ban cho. Mục đồng vỗ béo chúng ta, đương nhiên sẽ dâng dê lên cho chủ nhân thưởng thức, trong lòng chúng ta làm sao không oán hận? Thiển Tướng quân, nữ nhân giết chồng, thiên lý không tha, nếu không phải vì oán hận quá sâu, ngươi thật cho rằng ta chỉ vì tương lai của chính mình mà làm chuyện này sao?

Thiển Thủy Thanh hơi sững sờ một chút:


  • Nàng giết hắn, e rằng dư luận sau này bất lợi cho nàng, nàng cũng khó tránh
    khỏi tội chết!


  • Cho nên ta mới xin Tướng quân rộng lòng thông cảm chuyện này. Ta giết
    người, ắt sẽ chuộc lấy nỗi oán hận hắp thiên hạ, nhưng Tướng quân giết người,
    vậy thì lại khác. Cái chết của Quốc chủ đương nhiên sẽ dẫn tới vô số lời dị
    nghị, nhưng Tướng quân nắm binh quyền trong tay, thiên hạ ngoại trừ Hoàng đế
    ra, có được mấy người dám động tới Tướng quân?


Thiển Thủy Thanh quay đầu lại, cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt mình một
lần nữa.

Nữ nhân này quả thật là nữ nhân lợi hại nhất mà hắn đã từng gặp qua.

Lúc ấy, hắn chỉ cười:


  • Chuyện này ta không muốn đáp ứng nàng cũng không thể được, nếu như nói là
    nàng giết, e rằng bên ngoài chẳng có được mấy người tin. Nhưng nàng có thù lao
    gì để đáp tạ ta hay không đã?

Cơ Nhược Tử lườm hắn một cái đầy quyến rũ:


  • Ngoài thân này ra, ta chỉ có hai bàn tay trắng...

Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời thở dài:


  • Nàng là vưu vật của Quốc chủ, nam nhân có thể xả thân vì nàng. Chỉ dựa vào
    tấm thân của nàng, e rằng có thể làm cho rất nhiều nam nhân phải uốn gối khom
    lưng.


  • Nhưng ta vẫn không thể khiến cho Thiển Tướng quân uy chấn thiên hạ khom
    lưng!


Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp:


  • Vậy thì phải thử mới biết, nói thật ra, ta cũng rất muốn nhấm nháp mùi vị
    ái phi của Quốc chủ, để xem rốt cục như thế nào!

Ngay sau đó, hắn choàng tay nhấc bỗng Cơ Nhược Tử, đi về chiếc giường cách đó
không xa.

Lúc này không có hứa hẹn, không có dùng kế âm hiểm xảo trá, không phải là một
màn giao dịch lợi dụng lẫn nhau vô cùng dơ bẩn về chính trị, chỉ còn lại tình
cảm mãnh liệt và dục vọng chiếm sự chủ động nơi đây...

Sắc trời đã tối, sau khi trải qua một ngày vô cùng bận rộn, rốt cục Thiển Thủy
Thanh cũng có được một đêm của riêng mình.

Đêm ấy, hắn ở lại cung Vinh Huyên, ngủ trên giường của Văn Phi.

Một phi tần của cả một quốc gia, trong mắt của người chiến thắng chỉ là một
món chiến lợi phẩm mà thôi, trong mắt Thiển Thủy Thanh, chiến lợi phẩm này có
mùi vị hơi đặc biệt.

Cơ Nhược Tử đã lâu ngày không được gần gũi nam nhân, đêm ấy là cơ hội cho nàng
trút hết tình cảm và dục vọng mãnh liệt vốn bị đè nén đã lâu. Nàng tận tình
rên rỉ, cất lên khúc nhạc đê mê nhất của đời mình.

Hương thơm phảng phất, mặt Cơ Nhược Tử đỏ như gấc, lớn tiếng thở hào hển,
nghênh đón hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác của Thiển Thủy Thanh,
trong gian phòng chỉ còn lại ý Xuân ấm áp ngập tràn...

O0o

Trên gò Hương Thảo, sáng sớm tinh mơ, cây cỏ đầy sương lấm tấm, mặt đất phủ
đầy một làn sương lạnh giống như tuyết trắng, thoạt nhìn tưởng rằng trời đổ
tuyết.

Đây là phía sau của cung Chỉ Lan, những nữ nhân trong cung chết đi được chôn ở
nơi này.

Các nàng còn sống là người của Vương thất, chết đi cũng là quỷ của Vương thất.

Mộc Huyết đứng thẳng trước một ngôi mộ, cả người ngây dại, không nói được lời
nào, tấm bia đá dựng trước mộ có khắc vài chữ: 'Tô Tiểu Tiểu chi mộ'.

Bên cạnh hắn là Thiển Thủy Thanh và Cơ Nhược Tử.

Cơ Nhược Tử hết sức đau buồn nhìn nấm mộ kia, trong lòng dạt dào cảm khái.


  • Năm nàng tới đây, chết sống gì cũng nhất định không chịu vào cung, nữ nhân
    trong cung phàm ai có biểu hiện như vậy rất khó sống yên lành. Các mụ mụ trong
    cung có rất nhiều biện pháp xử trí đối với những nữ nhân như vậy, chắc chắn có
    thể chặt đứt tất cả suy nghĩ trong đầu của bọn họ. Đã vào trong cung rồi, nếu
    không thể sống một cách bình thường như bao người khác, có nghĩa là cách cái
    chết không xa...

Mộc Huyết trầm giọng hỏi:


  • Nàng đã không có lòng muốn tranh chấp với ai, vì sao lại muốn hại nàng?

Cơ Nhược Tử cười khổ:


  • Không ai muốn hại nàng, phàm là nữ nhân trong cung, luôn luôn có chỗ dựa
    của mình, chủ mình ngã rồi, mình cũng khó có thể sống yên lành, chủ tranh chấp
    với chủ, cung nữ cũng tranh chấp với cung nữ. Chủ được sủng ái, tất nhiên thủ
    hạ cũng lên mặt, muốn ức hiếp ai thì ức hiếp, không cần lý do gì. Nàng chỉ là
    một cung nữ nho nhỏ, không biết giao thiệp dưới, không biết lấy lòng trên, bị
    người khi dễ ức hiếp là chuyện quá bình thường. Người sống lâu trong cung phải
    chịu áp lực lâu ngày, tâm lý không nhiều thì ít cũng có vấn đề, thấy người
    khác đau khổ buồn rầu thì trong lòng các nàng lại lấy đó làm vui vẻ. Tô Đình
    vào cung qua năm thứ hai thì chủ của nàng ngã gục, ta tận mắt thấy nàng bị
    người đánh đến chết...lúc ấy, ta vẫn chỉ là một cung nữ mà thôi. Lúc ấy nàng
    cư xử vụng về, nhưng tâm đầu ý hợp với ta, nàng từng lén nói cho ta biết, nàng
    từng thích một nam nhân, chính là một quân nhân. Ta bảo nàng cẩn thận chớ nói
    ra, kết quả, bí mật này vẫn chưa ai biết, mà nàng thì...đã chết rồi...

Nói đến đây, Cơ Nhược Tử buồn bã:


  • Người chết trong thiên hạ, không ai là không có tội. Không có năng lực để
    bảo vệ mình, đó chính là tội lớn nhất!

Mộc Huyết ngây ngốc nhìn nấm mộ kia, rất lâu không nói nên lời.

Cơ Nhược Tử tiện tay lấy ra một tờ giấy:


  • Trí nhớ của ta rất tốt, những người động thủ năm đó ta đã viết ra đây. Có
    người cũng đã bị người khác hại chết, có người vẫn còn sống nhởn nhơ, leo lên
    cao hơn trước, nếu ngươi muốn báo thù cho nàng, vậy hãy tìm theo danh sách
    này!

Nữ nhân này tinh tế tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc, mọi chuyện đều chuẩn bị
thỏa đáng từ trước.

Mộc Huyết cầm danh sách rời đi, trước khi đi còn nói với Thiển Thủy Thanh một
câu:


  • Ta sẽ kể hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện này cho ngươi...

Thiển Thủy Thanh cười:


  • Ngươi cứ đi làm chuyện mà ngươi muốn làm, chuyện của ngươi, không ai ép
    ngươi, nếu ngươi muốn nói thì đã nói, không muốn nói cũng không sao!

Mộc Huyết hơi sững sờ, rốt cục cũng rời đi.

Nhìn theo bóng Mộc Huyết dần xa, Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài:


  • Chuyện tình cảm yêu thương giữa nam nữ trên thế gian này, vốn không có gì
    quan trọng đáng để ghi chép lại. Chuyện giữa hắn và nàng ấy, chỉ cần suy nghĩ
    một chút ta cũng có thể đoán ra, bất quá 'lại' là một chuyện tình cảm không
    nên phát sinh mà thôi...

Lúc ấy Cơ Nhược Tử liếc nhìn Thiển Thủy Thanh một cái thật sâu, sau đó lẩm bẩm
dường như đang tự nói với mình:


  • Bên ngoài thường hay có lời đồn, nói về chuyện Thiển Tướng quân và Vân tiểu
    thư của Vân gia lưu lạc trên thảo nguyên. Tuy chỉ là lời đồn, nhưng có căn cứ
    hẳn hòi, có người còn đưa ra bằng chứng, chính là chuyện Vân tiểu thư xông vào
    đại náo hội nghị quân sự, đến cả Vương thất Chỉ Thủy cũng từng nghe qua. Ta
    từng đề nghị Quốc chủ cho người ly gián, bất kể chuyện này có hay không, phải
    nói cho nó thành có, tạo ra dư luận khắp trong Đế quốc Thiên Phong, làm cho
    nội bộ quân Đế quốc Thiên Phong bất hòa, đả kích sĩ khí lòng quân. Kết quả
    Quốc chủ cho rằng ta chỉ nói chuyện hoang đường, Thiển Thủy Thanh chỉ là một
    tên Doanh Chủ nho nhỏ, không đáng chuyện bé xé ra to. Sự thật chứng minh, rốt
    cục cũng bị một tay Thiển Thủy Thanh ngươi làm cho Chỉ Thủy đi đến cục diện bi
    thảm như ngày hôm nay. Bây giờ nghe ngươi nói đây 'lại' là một chuyện tình cảm
    không nên phát sinh...Hì hì, Thiển Tướng quân, ngươi nên biết nữ nhân vô cùng
    nhạy cảm, có đôi khi chỉ cần một chữ 'lại' mà thôi, đã có thể chứng thật được
    tin đồn kia là thật hay là giả!

Lông tóc toàn thân Thiển Thủy Thanh dựng đứng lên, nữ nhân này quả thật là...


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #118