Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thiển Thủy Thanh cười nói:
Những lời của hắn mặc dù khiêm tốn, nhưng lại ngập tràn khí thế hào hùng.
Sở Hâm Lâm cung kính nói:
Câu nói này xem như đã đặt cơ sở hợp tác giữa hai người.
Ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh đột ngột bật cười rộ như điên cuồng.
Hắn cười một cách đắc ý đường hoàng, như thể không hề kiêng kỵ bất cứ chuyện
gì.
Hôm đó sau khi Thiển Thủy Thanh cười một lúc lâu, rốt cục không nói gì, chỉ là
thông báo chính thức với mọi người rằng, Hội quân quản tạm thời của thành Đại
Lương được lập ra, có một vị trí của Sở Hâm Lâm trong đó.
Từ giờ phút này trở đi, tên Sở Hâm Lâm kia đã bị hắn cột chung vào một chiến
xa với mình.
Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trong ngày hắn đánh chiếm thành Đại Lương,
tuy rằng hắn không tìm được một người có thể so sánh với danh tướng Chỉ Thủy
Bão Phi Tuyết, nhưng rốt cục tìm được một con hồ ly túc trí đa mưu, vô cùng
giảo hoạt.
Nếu so sánh giữa hai người với nhau, Thiển Thủy Thanh hài lòng Sở Hâm Lâm hơn
là Bão Phi Tuyết.
Thủ lĩnh có bản lãnh, vĩnh viễn không bao giờ sợ thủ hạ của mình không trung
thành, chỉ sợ thủ hạ không có bản lãnh mà thôi. Thiển Thủy Thanh biết rằng
chưa chắc Sở Hâm Lâm đáng tin cậy, nhưng hắn cũng biết rằng, mình có thể sử
dụng được con cáo già này.
Thiển Thủy Thanh hắn hiện tại không thiếu binh sĩ, chỉ thiếu người trong triều
đình có thể nói thay cho hắn mà thôi.
Mà hiện tại, hắn có một số người mới có thể sử dụng được.
Một quốc gia sụp đổ, một thời đại cáo chung, nhưng có một ít người vĩnh viễn
không sụp đổ, thậm chí càng leo cao hơn trước!
Hiển nhiên Sở Hâm Lâm chính là người được yêu thích trong thời đại mới.
Trong lúc người người đang nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ, không ai biết rằng
trong cuộc nói chuyện kia, từ đầu đến cuối Sở Hâm Lâm không hề hỏi về chuyện
con của hắn một câu nào.
Bởi vì hắn biết rằng, từ lúc hắn quyết định đi theo Thiển Thủy Thanh, trước
khi khôi phục lại được vinh quang như ngày trước, con hắn sẽ không thể nào trở
về với hắn...
Thế giới này, muốn được một cái gì đó, nhất định phải trả giá trước đã...
O0o
Trước hoàng cung Chỉ Thủy, một cánh kỵ binh toát ra khí thế của kẻ thắng đang
ào ào xông tới, tiếng vó ngựa nện trên mặt đất ầm ầm rất lớn, làm dấy lên một
trận cuồng phong.
Một viên chiến tướng xông lên trước hết, lớn tiếng hét to:
Chính là Mộc Huyết.
Bên cạnh hắn, Lôi Hoả cũng một thân khôi giáp uy phong lẫm lẫm, trầm giọng
quát:
Phe thất bại không có quyền lên tiếng, địa vị cao quý ngày xưa giờ chỉ còn là
dĩ vãng mà thôi, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Vô số cung nữ bị lùa ra, toàn bộ hoàng cung tràn ngập những tiếng khóc nức nở
ai oán, nhưng đám binh sĩ từng trải chốn sa trường vẫn tỏ ra cứng như sắt đá.
Mộc Huyết lạnh lùng nói:
Tất cả phi tần của Vương Thất đồng loạt xử trí giống như tàn dư phản nghịch
của Vũ gia, nhốt bọn chúng cùng một chỗ với cha con Vũ gia, chuẩn bị áp giải
về thành Thương Thiên giao cho bệ hạ xử trí. Tất cả những người còn lại, phàm
là những kẻ có thân phận là quan chức hay chấp sự cũng đều bắt hết! Các cung
nữ xấu đẹp, tạp dịch thái giám trong cung, sau khi điều tra thân phận rõ ràng,
sắp xếp người lãnh đạo mới cho bọn chúng, sau đó vẫn giữ lại làm việc, phụ
trách quản lý cung này. Những kẻ không nên giữ lại, một người cũng không giữ,
những kẻ không được đi, một người cũng không cho đi!
Dạ!
Vô số binh sĩ Đế quốc Thiên Phong cùng hét to, làm cho cả bọn cung nữ thái
giám sợ tới mức òa khóc thất thanh.
Cùng lúc đó, Thiển Thủy Thanh và Sở Hâm Lâm cũng đi vào trong cung, dù bận bịu
nhưng vẫn ung dung đi tham quan hoàng cung nguy nga hùng vĩ này.
Cung Chỉ Lan là tên của hoàng cung Chỉ Thủy.
Nó nằm ở ngay trung tâm của thành Đại Lương, được xây dựng vào thời của Vũ
Thương, xây trong hai mươi năm mới hoàn tất, tính đến nay đã có tám mươi năm
lịch sử, có thể nói là một cung điện trẻ. Nhưng tòa cung điện trẻ này cũng
được xem là một trong mười đại cung điện huy hoàng nhất trong lịch sử đại lục
Quan Lan.
Cung Chỉ Lan có quy mô rất to lớn, chiếm diện tích khoảng năm mươi vạn thước
vuông, diện tích xây dựng mười vạn thước vuông, có hơn sáu ngàn phòng ốc, chia
làm tám cửa. Ở trong có quảng trường có sức chứa cả vạn người, dân cư thường
trú trong đó tổng cộng khoảng chừng hai vạn, trừ đi bộ phận thủ vệ, thái giám
và cung nữ thì còn lại khoảng chừng một vạn.
Kiến trúc của tòa cung điện này là ngoài vuông trong tròn, biểu thị cho trời
tròn đất vuông, điện Lan Hòa là đại điện nằm giữa dùng để nghị sự có chín mươi
chín bậc thang, hàm ý Cửu Cửu vi tôn, nền điện hình tròn biểu thị cho trời
tròn. Phía sau điện Lan Hòa là điện Vân Hòa và điện Vũ Hòa. Phía sau ba điện
có ba cung, là cung Định Khôn, cung Di Tâm và cung Thiên Tú. Trong đó cung
Định Khôn đứng đầu hậu cung, cung Di Tâm là cung dành cho phi tần, cung Thiên
Tú dành cho những cung nữ có nhan sắc. Sau lần thất bại mười năm trước, Chỉ
Thủy đã bỏ hiệu Hoàng, xưng là Vương, nhưng kiến trúc của cung điện này vẫn
giữ khí chất Hoàng như cũ. Trong một thế giới chỉ có thể có một vị Hoàng đế mà
thôi, đối với Thương Dã Vọng mà nói, chỉ nội điểm này cũng đủ để ông ta lấy cớ
phát binh tấn công Chỉ Thủy.
Ba điện tượng trưng cho chính quyền của Đế quốc, ba cung là nơi dành cho Hoàng
đế phi tần sinh hoạt hàng ngày. Tòa cung điện này có quy mô to lớn, kiến trúc
hùng vĩ, xa hoa tráng lệ, có thể nói đã thể hiện ra toàn bộ tinh hoa nghệ
thuật kiến trúc của cả Chỉ Thủy.
Nếu so ra, cung Phong Tuyết trong thành Thương Thiên vốn lấy vũ lực bao trùm
thiên hạ lại có vẻ nghèo nàn kém cỏi hơn rất nhiều, khí chất của nó chỉ có thể
xem như đạt tới tiêu chuẩn Bá mà thôi.
Bởi vì thành Đại Lương nằm ở gần bờ Mâu Hải, cho nên kiến trúc phong cảnh của
cung Chỉ Lan cũng có nét đặc trưng của vùng biển, mái ngói uốn cong như hình
sóng cuộn. Trong đó điện Lan Hòa là điện chính được xây tường đỏ ngói ngọc,
sơn son thếp vàng lộng lẫy, rực rỡ huy hoàng. Đền đài điện các cao thấp khắp
nơi, đồ sộ hùng vĩ, mỗi khi ánh bình minh hay hoàng hôn chiếu rọi, dường như
tiên cảnh chốn nhân gian.
Bọn họ đi vào quảng trường An Bình, không hề nhìn tới đám nữ nhân giữa sân
đang cầu xin thảm thiết, chỉ lo ngắm nghía lầu vàng điện ngọc, cảnh tượng nguy
nga tráng lệ.
Thiển Thủy Thanh thở dài:
Bích Không Tình cười lạnh lùng:
Sở Hâm Lâm cười nói:
Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn người, khẽ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói của Sở Hâm
Lâm: "Thiên tử lấy bốn biển là nhà, nếu không xây dựng cung điện nguy nga
tráng lệ thì không tỏ rõ được oai phong." mấy lượt, đột nhiên nở nụ cười. Hắn
vái Sở Hâm Lâm một vái thật sâu:
Sở Hâm Lâm nói với giọng đầy thâm ý:
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
Sở Hâm Lâm cười hì hì:
Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, rốt cục phá lên cười ha hả. Triết lý chốn quan
trường của Sở Hâm Lâm, xem như lúc này hắn đã hoàn toàn bội phục...
Những cung nữ có nhan sắc trong cung còn đang trong quá trình kiểm tra nhân
số, lòng Mộc Huyết lại đang nôn nóng không yên.
Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn tìm kiếm trong đám nữ nhân đang quỳ ở giữa sân,
nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Vì sao...vì sao không có nàng ở đây?
Lôi Hoả cầm danh sách nữ nhân trong cung, vừa gọi tên điểm danh vừa đối chiếu,
nhưng nghe một hồi lâu, vẫn không có cái tên mà Mộc Huyết hắn muốn nghe.
Quân nhân có tính tình nóng nảy, cho nên tính nhẫn nại của quân nhân cũng rất
là có hạn.
Rốt cục hắn nhướng mày hỏi to:
Lôi Hoả trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Mộc Huyết, chỉ thấy trong ánh
mắt của Mộc Huyết đầy vẻ mong chờ.
Chưa từng nghe qua Mộc Huyết nhắc tới cái tên này, không lẽ trong hoàng cung
lại có người quen của hắn hay sao?
Mộc Huyết né tránh ánh mắt của Lôi Hoả, nhưng nỗi khát khao cháy bỏng càng
bừng lên dữ dội trong mắt hắn, hắn điên cuồng hô lớn:
Rốt cục là có hay không?
Người mà Tướng quân muốn tìm có phải là nữ nhân của Tô gia được đưa vào
hoàng cung khoảng mười năm trước đây, năm đó nàng khoảng chừng mười bốn tuổi,
có phải không?
Một giọng dễ nghe của nữ nhân đột nhiên vang lên trong lúc này, thanh âm lộ vẻ
hết sức bình tĩnh.
Nữ nhân vừa lên tiếng mặc trang phục xa hoa lộng lẫy, hiển nhiên cũng là một
phi tần trong Vương thất.
Ánh mắt Mộc Huyết sáng ngời:
Nàng nọ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay khẽ vén mớ tóc lòa xòa trước trán, cử chỉ
của nàng toát ra vẻ phong tình vô hạn. Bề ngoài của nàng rất xinh đẹp, trong
lúc đoàn người ai nấy đều kinh sợ kêu khóc thất thanh lại có được biểu hiện
trấn tĩnh như núi, định lực phi phàm, làm cho người ta có cảm giác ngỡ
ngàng...
Nàng đáp lời Mộc Huyết:
Mộc Huyết tỏ ra mừng rỡ:
Nữ nhân kia cười nhẹ:
Mộc Huyết nổi giận, lập tức nhảy xuống ngựa chộp lấy cổ áo của nàng:
Nữ nhân kia tỏ ra không hề sợ hãi:
Tay Mộc Huyết dần dần buông lỏng:
Bên cạnh lập tức có người đáp:
Ánh mắt của Mộc Huyết càng trở nên lạnh lùng hơn:
Lúc ấy Mộc Huyết nghĩ rằng, điều kiện của nàng chỉ đơn giản là xin tha mạng mà
thôi, không ngờ vị Văn Phi nương nương này lại cười nói:
Lời này vừa nói ra làm cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi.
Nước mất nhà tan, chắc chắn là Vương thất Vũ gia không có kết quả tốt, tất cả
các thê thiếp, trừ phi là được người đang nắm quyền coi trọng, nếu không không
tránh khỏi vận mệnh chôn chung. Trong thế giới mà nam nhân là ông trời này,
vận mệnh của nữ nhân nhất định là do họa phúc của nam nhân quyết định.
Thế nhưng hôm nay, vị Văn Phi nương nương này hiển nhiên đã phá vỡ truyền
thống, chẳng những nàng không định chết chung với vua của mình, hơn nữa ngay
từ đầu đã làm tốt việc chuẩn bị tái giá.
Ngàn vạn lần Mộc Huyết cũng không ngờ rằng nữ nhân này lại đưa ra yêu cầu khó
tin như vậy, trong lúc hắn còn đang do dự, lại có tiếng một nữ nhân kêu lên:
Mộc Huyết mừng rỡ, nhưng ngay lập tức đã xảy ra biến cố.
Không ngờ vị Văn Phi nương nương kia lại mau chóng thối lui một bước, trong
tay nàng đã xuất hiện một thanh trường đao, rõ ràng là chiến đao của Mộc
Huyết.
Nàng không quay đầu lại, xoay tay chém xuống một đao, cung nữ vừa lên tiếng đã
lập tức ngã gục trong vũng máu.
Mộc Huyết giận dữ hét to, trong mắt hắn lóe lên ngọn lửa muốn giết người.
Vị Văn Phi nương nương kia vứt trường đao xuống đất, nở nụ cười duyên dáng
toát ra phong tình vô hạn, giống như đám mây tự do bay cuối chân trời:
Buổi chiều hôm đó, dưới ánh nắng ấm áp của một ngày mùa Đông, một nữ nhân đã
làm kinh sợ tất cả nam nhân,
Nàng rút đao giết người, mặt không đổi sắc, giống như một vị Tướng quân lão
luyện sa trường, không sợ chết chóc uy hiếp.
Nàng đứng giữa vòng vây của vô số binh sĩ, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc
Huyết, dường như những cây trường mâu đang chỉ vào nàng đều là những món đồ
chơi.
Nàng biết nàng vừa đặt cược vào canh bạc lớn nhất trong đời nàng.
Nếu như nàng thua, nàng sẽ chết.
Nếu như nàng thắng, cũng không thể nào đổi lấy vận mệnh tốt như trước đây...
Cả đời của nàng từng đánh bạc rất nhiều lần, có thắng, có thua, nhưng cho đến
bây giờ, nàng vẫn chưa từng dùng chính mạng của mình mà đặt cược.
Nàng không nghĩ rằng chính mình thật sự hiểu được nam nhân kia, nam nhân duy
nhất mà trong đời nàng hiểu biết rõ ràng nhất, vị Vương thượng quen ở trên cao
kia, hiện tại đã trở thành tù binh của người khác. Nhưng ít nhất nàng còn biết
một chuyện, đó là cho dù chưa bao giờ nàng gặp qua hay trải qua nhưng nàng vẫn
biết rõ, trên thế gian này có một loại tình cảm có tên gọi là yêu.
Nàng nhìn ra được vị Tướng quân trước mắt yêu nữ nhân tên gọi Tô Đình kia.
Chỉ cần bao nhiêu đó là quá đủ.
Nàng cười nói với Mộc Huyết:
Mộc Huyết trầm giọng nói:
Cơ Nhược Tử cười khẽ lắc đầu:
Lúc Thiển Thủy Thanh đến nơi, quang cảnh vẫn còn hỗn loạn, Cơ Nhược Tử đang kề
đao vào cổ mình.
Hắn khẽ cau mày, giọng vừa kinh ngạc vừa châm biếm:
Cả bọn huynh đệ Lôi Hoả tỏ ra xấu hổ vô cùng, đám sĩ quan bọn họ trước nay chỉ
biết chém chém giết giết, không ngờ hôm nay đối mặt với một nữ nhân lại bó tay
không biết làm thế nào. Xem ra Mộc Huyết rất coi trọng nữ nhân tên là Tô Đình
kia, cho nên đành chịu cho Cơ Nhược Tử ép buộc.
Thiển Thủy Thanh nhìn Cơ Nhược Tử, giọng lạnh lùng:
Hắn quan sát Cơ Nhược Tử một lúc, cười lạnh lẽo:
Sắc mặt Cơ Nhược Tử khẽ biến, Thiển Thủy Thanh đã nói tiếp:
Thanh đao trong tay Cơ Nhược Tử khẽ run:
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh hiện ra vẻ châm biếm:
Cơ Nhược Tử ngẩn ra, thanh đao trong tay nàng không thể nào chém xuống. Trong
giờ phút quan trọng này, nàng không tiếc hết thảy để gặp được Thiển Thủy
Thanh, chỉ vì trong lòng còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, mà tâm nguyện này
chỉ có Thiển Thủy Thanh mới có thể đáp ứng nàng. Thế nhưng vị Tướng quân được
gọi là đồ tể này đúng là không thèm để ý đến mong muốn của thuộc hạ, không
chịu để cho nàng uy hiếp.
Đang lúc ấy, ánh mắt của nàng và Thiển Thủy Thanh gặp nhau, không ngờ nàng
phát hiện ra đầu mày của đối phương khẽ giật.
Giây phút ấy, nàng cảm thấy trước mắt sáng ngời, lập tức kêu to:
Nàng dùng sức ép mạnh đao xuống, lúc này quả thật đang muốn dùng mạng của mình
liều đánh canh bạc này.
Giữa không trung, một chiếc cầu vồng xuất hiện nhanh như điện chớp, làm phát
ra thanh âm của kim loại va chạm vào nhau, thanh đao trên tay Cơ Nhược Tử đã
vuột khỏi tay bay ra ngoài.
Thiển Thủy Thanh rút đao xuất thủ, sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ. Thân thể của
hắn chưa hồi phục hoàn toàn, miễn cưỡng xuất ra một đao này, liền cảm thấy khí
huyết cuồn cuộn sôi trào trong lồng ngực.
Lúc ấy, Cơ Nhược Tử đắc ý nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh hung hăng
trợn mắt nhìn nàng, rốt cục lại lắc đầu cười khổ:
Cơ Nhược Tử hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói:
Thiển Thủy Thanh ngây người ra tại chỗ...
O0o
Vũ Văn Liễu gặp mặt Cơ Nhược Tử ở điện Vinh Huyên bên trong cung Di Tâm, đây
cũng là tẩm cung của Văn Phi nương nương.
Hiện tại những vật dụng nội thất bên trong tẩm cung đã bị cướp sạch không còn,
chỉ còn lại có một chiếc giường, một chiếc hương án, một chiếc bàn trang điểm,
lưa thưa vài vật gợi nhớ lại cuộc sống ngày xưa...
Khói bay nghi ngút trên hương án, Văn Phi nương nương đang bình tĩnh trang
điểm bên bàn. Nàng vừa đánh một chút phấn hồng lên mặt, cảm thấy không hài
lòng lắm, muốn gọi người mang hộp phấn đến cho mình, nhưng sực nhớ ra nha đầu
từng hầu hạ mình đã bị chính tay mình chém một đao giết chết, mà bản thân nàng
cũng không còn là Văn Phi nương nương được người người ngưỡng mộ như xưa...
Hiện giờ bên cạnh nàng chỉ có quân nhân của Đế quốc Thiên Phong đang giám thị,
bao gồm cả tên đồ tể Thiển Thủy Thanh người người nghe tên phải biến sắc.
Khẽ thở dài, Cơ Nhược Tử đứng lên, nàng chỉ có thể làm như không thấy những
người bên cạnh.
Ngoài cửa, Vũ Văn Liễu đã được quân Đế quốc Thiên Phong giải tới, khuôn mặt
già nua bất lực của hắn nhìn Cơ Nhược Tử với vẻ kích động vô cùng.
Cơ Nhược Tử tiến tới đỡ Vũ Văn Liễu ngồi xuống giường, thấy khuôn mặt của hắn
trở nên già đi trong khoảng thời gian ngắn, bất giác nàng cũng giật mình.
Vũ Văn Liễu thở ra thật dài, bất đắc dĩ nói:
Cơ Nhược Tử cười khổ.
Mọi người chỉ biết nàng là phi tần được đương kim Quốc chủ Chỉ Thủy sủng ái
nhất, nhưng không ai biết rằng, từ khi người Đế quốc Thiên Phong tiến vào Biên
Châu, vận mệnh của nàng đã thay đổi rất nhiều.
Lúc này nàng chỉ có thể nở nụ cười khổ:
Lúc này lệ đã lăn dài trên mặt Vũ Văn Liễu, không thể nói nên lời.
Cơ Nhược Tử lại nói:
Vũ Văn Liễu gật gật đầu:
Cơ Nhược Tử nở nụ cười khẽ:
Bệ hạ sai rồi, thật ra thiếp tìm bệ hạ, chỉ là muốn nói vài chuyện cho bệ
hạ biết...
Là chuyện gì vậy?
Cơ Nhược Tử liếc mắt nhìn Vũ Văn Liễu một cái thật sâu:
Bệ hạ còn nhớ Tuệ Phi năm trước đã mất hay không?
Đương nhiên nhớ rõ, khi đó nàng là phi tử mà trẫm sủng ái nhất, nhưng không
ai ngờ rằng, nàng dám tư thông cùng Thống lĩnh thị vệ của trẫm. Chúng cớ quá
rõ ràng, trẫm không thể không ban cho nàng tội chết!
Cơ Nhược Tử mím môi cười khẽ:
Ở đâu ra chứng cớ đó? Cái gọi là thơ tình trên khăn tay thật ra là do thiếp
viết, hai người ước hẹn gặp mặt, cũng là do thiếp cho người sắp xếp. Vì muốn
bắt chước bút tích của Tuệ Phi, thiếp đã phải luyện tập rất lâu!
Nàng nói cái gì?
Vũ Văn Liễu đứng phắt dậy.
Cơ Nhược Tử vẫn cười tươi như hoa nở:
Lúc này, Vũ Văn Liễu đã nổi giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy, Cơ Nhược Tử
vẫn tiếp tục nói bằng giọng khinh thường:
Lúc Cơ Nhược Tử nói những lời này, nàng đưa mắt nhìn Mộc Huyết đầy ẩn ý, Mộc
Huyết liền cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Ngay sau đó, chuyện lạ xảy ra, không ngờ Cơ Nhược Tử lấy trong người ra một
chiếc kéo nhỏ hung hăng đâm mạnh vào cổ họng Vũ Văn Liễu.
Phập!
Hoa máu nở rộ.
Cùng lúc tiếng rống giận kinh thiên động địa của vị cựu Quốc chủ kia vang lên,
đám binh sĩ Đế quốc Thiên Phong như sài lang hổ báo xông tới vật Cơ Nhược Tử
ngã lăn ra đất, nàng cười ha hả như điên như cuồng:
Thiển Thủy Thanh và Mộc Huyết nhìn Vũ Văn Liễu ôm cổ mình ngã xuống trong vũng
máu, cả hai thừ người ra tại chỗ.
Đường đường Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ và Doanh Chủ Hữu Tự Doanh, mang hung
danh trong thiên hạ, làm chuyện gì cũng thuận lợi, không ngờ bị một nàng phi
tử của một hàng quốc chơi khăm một vố thật đau!
Cái chết của Vũ Văn Liễu là một đòn nặng nề giáng xuống đầu quân chiếm lĩnh.
Mỗi người đều biết rõ, sớm muộn gì Vũ Văn Liễu cũng phải chết, hắn và Vương
thất của hắn không ai có thể trốn thoát vận mệnh bị Dã Vương giết chết.
Nhưng vấn đề là hắn không thể chết vào lúc này được!
Chỉ Thủy vẫn chưa tiến vào quá trình chiếm lĩnh hoàn toàn, muốn thay đổi lòng
người cũng cần phải có thời gian, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn cần đến bộ mặt
của Vũ Văn Liễu để duy trì thống trị. Cái chết của Vũ Văn Liễu gây cho mọi
người biết bao nhiêu là phiền phức, mà quan trọng nhất là nó có thể kích thích
rất mạnh khiến cho những phần tử trung thành một lần nữa giơ cao ngọn cờ phản
kháng.
Từ trước tới nay Thiết Phong Kỳ thẳng tiến một đường vô cùng thuận lợi, thuận
lợi đến mức bọn họ không ngờ rằng vào thời điểm cuối cùng, bọn họ lại vấp ngã
vì một nữ nhân như vậy.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh nỗi giận đến mức muốn đem Cơ Nhược Tử ra lăng trì,
nhưng cuối cùng lý trí của hắn vẫn chiến thắng, chỉ có nước bảo người áp giải
nàng ta đi cho khuất mắt.
Không cần biết như thế nào, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải lập tức
phong tỏa tin tức Vũ Văn Liễu đã chết. Đồng thời, Thiển Thủy Thanh triệu tập
khẩn cấp tất cả các tướng dưới quyền, bao gồm cả Sở Hâm Lâm, nói ra việc này
để trưng cầu ý kiến của mọi người.
Trong điện Vân Hòa, Sở Hâm Lâm than thở:
Lôi Hoả trầm giọng hỏi:
Sở Hâm Lâm lắc đầu:
Lôi Hoả không hiểu, Thiển Thủy Thanh lại gật gật đầu:
Sở Hâm Lâm vui vẻ nói:
Thiển Thủy Thanh trầm giọng nói:
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh cười khổ:
Mộc Huyết đang ngây dại, sự tình trở nên rối bời đến nước này, có thể nói là
do hắn mà ra, mà hiện tại hắn vẫn còn chưa được biết rốt cục nàng Tô Đình kia
đã xảy ra chuyện gì.
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào vai Mộc Huyết:
Đến phiên Dạ Oanh cười rộ:
Nàng nói xong những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, nhìn
Thiển Thủy Thanh. Mặt Thiển Thủy Thanh đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ
Oanh:
Dạ Oanh cười nói:
Mộc Huyết trừng mắt:
Sở Hâm Lâm lắc lắc đầu:
Sở Hâm Lâm nói đến điểm quan trọng này, nhất thời mọi người đều trầm ngâm
không nói. Dưới tình huống lấy binh lực yếu thế khống chế kinh đô có binh lực
nhiều hơn, hai bên chênh lệch với nhau như trứng chọi đá, sợ nhất là sẽ xuất
hiện nổi loạn, một khi có nổi loạn, ắt thần tiên cũng khó cứu.
Lúc ấy, không ai ngờ rằng Lôi Hoả ngày thường ngây ngô chất phác, trong giờ
phút này lại nói một câu vô cùng hữu dụng:
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, trước mắt sáng bừng, Sở Hâm Lâm vỗ trán kêu to:
Sát khí dữ dội hiện ra trong mắt Thiển Thủy Thanh:
O0o
Trong cung Vinh Huyên, Cơ Nhược Tử đang ngây ngẩn ngắm mình trong gương.
Vào cung đã mười năm, lúc còn trẻ, ngây thơ chưa biết chuyện, sau một thời
gian bày mưu tính kế lừa gạt lẫn nhau, Cơ Nhược Tử đã trở nên âm trầm lạnh
lùng. Mười bốn tuổi nàng vào cung, hiện tại mới có hai mươi bốn tuổi, hơn ba
ngàn ngày đêm sống ở trong cung, đã có hơn phân nửa nàng phải vò võ trong cảnh
phòng không.
Đầu tiên làm cung nữ, sau là Lương Nhân, Thục Nghi, từng bước thăng lên, cho
đến cuối cùng trở thành Văn Phi, đó là chuyện ba năm về trước.
Trong mấy năm nay, nàng không nhớ nỗi mình đã bị ám toán bao nhiêu lần, người
bị nàng ám toán cũng không ít.
Cho đến bốn tháng trước đây, sau khi người Đế quốc Thiên Phong đánh chiếm Tam
Trùng Thiên, nàng biết rằng quốc gia này đã sắp sửa đến lúc bị diệt vong.
Lúc ấy, trong cung cũng đã bớt đi tranh chấp, mọi người ngày càng hoảng sợ
hơn, mà nàng cũng bắt đầu tính đến đường lui cho mình.
Nàng đi theo Vũ Văn Liễu ba năm, mặc dù không hiểu gì về chính trị, nhưng nhờ
vào tâm tư tỉ mỉ của nữ nhân mà học hỏi được rất nhiều thứ. Thí dụ như nếu Chỉ
Thủy thất bại, cả Vương thất Vũ gia ắt sẽ bị giết hết chỉ là chuyện sớm muộn
mà thôi, vị Vương phi cao quý như mình, kết quả tốt nhất chính là bị chôn
chung với Vũ Văn Liễu mà thôi.
Chuyện buồn cười trong thiên hạ quá lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi, nàng hao tổn
tâm cơ, không tiếc hết thảy, cuối cùng lọt được vào mắt xanh của bệ hạ, lại
gặp phải vận mệnh tử vong.
Ngược lại đám cung nữ bạc đầu, bởi vì cả đời chưa từng thân cận với bệ hạ lại
có thể thoát chết. Nếu như may mắn một chút thậm chí còn có thể được xuất
cung, trở về làm một người dân bình thường, quãng đời còn lại không cần phải
lo lắng nữa.
Nàng không phục cho nên rốt cục buông bỏ hết thảy, chủ động đưa ra các loại kế
sách cứu nước với Vũ Văn Liễu, nhưng Vũ Văn Liễu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, căn
bản là không để ý tới nàng, ngược lại còn lạnh nhạt với nàng.
Trong lòng nàng tuyệt vọng, nhưng tính nàng trời sinh vốn không bao giờ xuôi
tay bỏ cuộc, đến khi chuyện của Thiển Thủy Thanh lọt vào tai nàng hết lần này
tới lần khác, dần dần nàng phát hiện ra, người này có thể chính là cọng rơm
cứu mạng cuối cùng của cuộc đời mình.
Người này có tài, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm mà không
hề sợ sệt.
Hắn chính là nam nhân duy nhất có thể cứu được mình!
Những món trang trí nội thất từng bị lấy đi trong cung Vinh Huyên một lần nữa
đã trở lại với nàng, tất cả giống như là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của nàng
chỉ còn trong ký ức...
Thiển Thủy Thanh muốn cái gì, trong lòng nàng hiểu rõ.
Nàng thích nhất là chiếc lược ngà voi này, nhưng lúc này bên cạnh không có ai,
nàng chỉ có thể soi gương tự chải mái tóc mềm mượt như mây của mình.
Đột nhiên phía sau có một bàn tay to lớn đoạt lấy chiếc lược trong tay nàng,
một giọng êm dịu dễ nghe cất lên:
Cơ Nhược Tử phì cười:
Thiển Thủy Thanh cười đáp:
Cơ Nhược Tử đong đưa ánh mắt mê hồn đáp:
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng chải đầu cho nàng:
Dùng người soi rọi, cũng có thể tự biết mình. Ta lấy Văn Phi nương nương
làm gương, lần này xem như học hỏi một phen!
Cho nên đường đường Tướng quân Hổ Uy cũng đích thân tới đây chải đầu cho kẻ
tội nhân như ta sao?
Xưa có Thừa tướng vuốt râu, nay có Tướng quân chải tóc, Thiển Thủy Thanh ta
cũng không dám để cho người xưa giành hết cái hay cái đẹp!
Cơ Nhược Tử mỉm miệng cười:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Nương nương cũng thật có đảm lượng khí phách, ta cũng chưa từng nghe nói có
vị nương nương nào trong hoàn cảnh nước mất nhà tan lại giết người, đẩy phe
thắng lợi vào hoàn cảnh hết sức khó khăn!
Nếu là như vậy, vì sao ngươi không giết ta?
Vậy cũng phải xem nàng có muốn chết hay không...
Thiển Thủy Thanh ghé sát miệng vào tai nàng, nhẹ giọng đáp.
Lúc ánh mắt hai người gặp nhau, xẹt ra một tia lửa chói lọi, ai nấy đều giật
mình chấn động.
Thiển Thủy Thanh nắm mái tóc dài của nàng khẽ kéo một chút, khiến cho đầu của
Cơ Nhược Tử hơi ngửa về phía sau, tay kia nắm chặt lấy vai nàng, lạnh lùng
nói:
Cơ Nhược Tử kêu lên một tiếng đau đớn:
Hiện tại người Đế quốc Thiên Phong đã thống trị nơi đây, chẳng qua thêm
chút khó khăn mà thôi, thật ra cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng tình cảnh Thiết Phong Kỳ của ta có vẻ không ổn!
Nếu Thiển Tướng quân đã dám làm, vậy đâu phải là hạng người sợ chết.
Nếu thua trên chiến trường, ta không còn gì để nói, thua dưới tay một nữ
nhân, ta không thể nào chịu phục!
Cơ Nhược Tử yểu điệu cười to:
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nhìn nàng:
Cơ Nhược Tử đứng lên, khẽ hất đầu, kéo mái tóc dài của nàng tuột khỏi tay
Thiển Thủy Thanh.
Mắt nàng long lanh vô hạn, đôi môi anh đào của nàng mấp máy:
O0o
Ngày hôm đó, có thể nói rằng Thiển Thủy Thanh đã gặp chuyện ly kỳ nhất trong
đời của hắn: Một vị phi tử của một hàng quốc yêu cầu tên Tướng quân đã diệt
vong quốc gia của nàng phải cưới nàng.
Đây có thể nói là sự ép buộc khó tin nhất mà hắn đã từng gặp, mà đối mặt với
sự ép buộc đầy hương diễm như vậy, Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ
nói:
Cơ Nhược Tử đã đặt đôi tay ngà ngọc lên ngực hắn:
Nam nhân chính là vòm trời che chở cho nữ nhân, nữ nhân chúng ta, trí tuệ
của cả một đời đều dùng để chọn lựa một nam nhân tốt, muốn được một nam nhân
hơn người!
Đáng tiếc ta không phải là nam nhân tốt!
Chính vì như vậy, càng lộ rõ vẻ anh hùng khí khái đại trượng phu của Tướng
quân.
Nếu như ta không đồng ý thì sao?
Cơ Nhược Tử u oán đáp:
Đôi mắt Cơ Nhược Tử khép lại như tơ, làm cho người khác phải xiêu hồn lạc
phách:
Chiếc áo trên người Thiển Thủy Thanh, không ngờ bị đôi tay mềm mại như không
có xương cốt của Cơ Nhược Tử nhẹ nhàng cởi ra. Đôi tay nàng như hai con rắn
nhỏ khẽ mơn trớn trên khuôn ngực trần của Thiển Thủy Thanh, làm dấy lên dục
vọng sâu tận đáy lòng của một nam nhân.
Mắt Thiển Thủy Thanh khẽ chớp, hắn cười lạnh lẽo:
Sắc mặt Cơ Nhược Tử khẽ biến, nàng nghiêng đầu nhìn Thiển Thủy Thanh:
Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn người, nói thật ra, trước đây hắn chưa từng gặp qua
một nữ nhân nào như vậy.
Vân Nghê bên ngoài thì dịu dàng nhưng nội tâm rất kiên cường, Dạ Oanh bề ngoài
kiên cường, trong lòng tinh tế tỉ mỉ, còn nữ nhân Cơ Nhược Tử trước mắt này
thì tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, hành sự quả cảm quyết đoán không hề
thua kém nam nhân. Nàng tiến vào hậu cung đã mười năm, đã sớm luyện thành một
thân công phu nước lửa khó xâm, nếu muốn so tàn độc với nàng, Thiển Thủy Thanh
hắn cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Nói thẳng ra, Thiển Thủy Thanh không phải là loại nam nhân không nỡ xuống tay
với nữ nhân, nhưng hắn cũng không phải là loại nam nhân có thể tùy tiện ra tay
đối phó nữ nhân.
Quan trọng hơn là, trước sau Thiển Thủy Thanh vẫn cho rằng, khi một nam nhân
sử dụng thủ đoạn vũ lực với nữ nhân, chứng tỏ nam nhân này đã bất tài đến nỗi
phải sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề.
Nói trắng ra là hắn đã thua...
Đang lúc ấy, trong đầu hắn chợt nhớ đến một câu Sở Hâm Lâm đã từng nói: "Chính
trị là một môn học vấn đầy sự thỏa hiệp và giao dịch."
Sau đó, hắn nở nụ cười.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ cười dịu dàng như vậy, dễ coi như
vậy...
O0o
Trong cung Vinh Huyên, Thiển Thủy Thanh tiếp tục dùng lược chải mái tóc dài
cho Cơ Nhược Tử.
Lúc tình thế có chiều hướng bất ổn, vậy phải tạm thời làm cho tất cả trở về
thời điểm ban đầu.
Thiển Thủy Thanh không mặc áo đứng sau lưng Cơ Nhược Tử, chăm chú bắt tay vào
việc chải đầu:
Cơ Nhược Tử che miệng cười duyên:
Thiển Thủy Thanh lập tức cười đáp:
Cơ Nhược Tử lập tức tỏ ra hờn dỗi:
Khi nàng dùng đến từ 'nô gia', giọng vô cùng nũng nịu, ánh mắt của Thiển Thủy
Thanh ngày càng sáng lên:
Cơ Nhược Tử cười tươi hơn nữa:
Dọn dẹp Chỉ Thủy đó là chuyện của Hoàng đế bệ hạ, Nhược Tử không dám vượt
quyền, về chuyện mái tóc rối tung kia, có lẽ ta còn có thể cho ý kiến.
Xin nương nương cứ nói!
Cơ Nhược Tử lại kêu to:
Thiển Thủy Thanh cười khổ, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Cơ Nhược Tử:
Lúc này dường như Cơ Nhược Tử đang đắm chìm trong cảm giác êm ái được Thiển
Thủy Thanh xoa bóp, cho nên không nói lời nào, chỉ lặng im nhắm mắt hưởng thụ.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Thiển Thủy Thanh thúc giục, lúc này nàng mới
cười nói:
Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng nói tiếp:
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
Cơ Nhược Tử chỉ cười:
Mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương, năm ngàn có một đội trưởng, hai vạn
có một liên đội trưởng, mười vạn có một Thống lĩnh, hai phó Thống lĩnh, Tướng
quân lớn nhỏ tổng cộng có một trăm hai mươi tám người. Sau khi Trâu Bạch Vĩnh
chết rồi, Chu Chi Cẩm lên thay, lại có Phùng Nhiên, Hàn Vĩ, Chương Tú Dịch,
bọn này tham tài háo sắc, có thể dùng được. Bọn dư đảng của Trâu Bạch Vĩnh như
Hà Văn, Phương Huy, Thiệu Hoa Phi chính là bọn trung thành đến chết, không trừ
đi ắt khó mà dẹp họa cho yên.
Chuyện này Sở Hâm Lâm cũng đã nói cho ta biết.
Nữ nhân trong hậu cung, vì muốn tranh thủ sự sủng ái, thường có tiếp xúc
rất nhiều với bên ngoài. Người ngoài cung dựa vào nữ nhân trong hậu cung mà
lên chức, nữ nhân trong cung cũng cần người ngoài cung làm chỗ dựa. Nếu muốn
Chu Chi Cẩm ngoan ngoãn vâng lời, không có Trân Phi ra mặt là không được.
Phùng Nhiên là người của ta, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ bán mạng cho
ngươi. Hàn Vĩ kết giao thân mật với Thái tử phi, tính tình của Chương Tú Dịch
tham lam tiền tài nhưng không ưa nữ sắc, từng tham ô rất nhiều quân lương, bởi
vì ta nắm được nhược điểm này của hắn cho nên cũng phải nghe lệnh của ta.
Ngoài ra, bọn Phù Phàm, Chu Thành, Ngụy Thiên Tùng lui tới với những ai trong
cung, ta đều biết rõ. Chỉ cần Tướng quân chấp nhận yêu cầu của ta, bảo đảm
mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!
Thiển Thủy Thanh nắm mái tóc của Cơ Nhược Tử trong tay, cẩn thận tách ra từng
sợi, từng sợi.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Thiển Thủy Thanh mới trầm giọng nói:
Cơ Nhược Tử khẽ cười:
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, thừa nhận lời nàng nói rất có lý. Hắn chắp tay
sau lưng dạo quanh vòng một vòng, sau đó mới nói:
Cơ Nhược Tử lập tức nói:
Cơ Nhược Tử che miệng cười ha hả:
Thiển Thủy Thanh nhìn điệu bộ vô cùng quyến rũ lúc Cơ Nhược Tử cười, nhất thời
ngây dại...
Bên tai hắn vang lên giọng bất mãn của Cơ Nhược Tử.
Thiển Thủy Thanh hơi hoảng hốt, nhưng tay cầm lược của hắn vẫn buông thõng
xuống.
Hắn vừa mới xoay người đã bị thân thể nóng như lửa đốt của Cơ Nhược Tử ôm cổ.
Cơ Nhược Tử duỗi thẳng hai tay, ôm thật chặt Thiển Thủy Thanh, giọng nàng dịu
dàng ôn nhu thỏ thẻ bên tai hắn, thanh âm u oán lọt vào tai, quả thật làm cho
người ta phải mê mẩn tâm hồn:
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại:
Hắn có thể cảm nhận được thân thể phía sau lưng run rẩy kịch liệt sau khi nghe
câu trả lời của hắn. Giọng Cơ Nhược Tử vẫn trầm tĩnh như thường, thái độ mê
người vừa rồi đã hoàn toàn bay biến:
-...Nam nhân có lý tưởng để mà tranh đấu, nữ nhân cũng có. Nhưng chuyện đáng buồn chính là, chúng ta chỉ có thể quanh quẩn trong hậu cung nhỏ hẹp, không có gì để tranh ngoài sự sủng ái của một người duy nhất. Người thua đương nhiên là thê thảm, người thắng mỗi ngày cũng phải lo lắng đến một ngày nào đó bản thân già đi, nhan sắc héo tàn, sự sủng ái của Quốc chủ sẽ dần dần phai nhạt. Chúng ta cũng giống như một bầy dê, chém giết với nhau một phen chỉ để tranh lấy một chút thức ăn từ tay mục đồng ban cho. Mục đồng vỗ béo chúng ta, đương nhiên sẽ dâng dê lên cho chủ nhân thưởng thức, trong lòng chúng ta làm sao không oán hận? Thiển Tướng quân, nữ nhân giết chồng, thiên lý không tha, nếu không phải vì oán hận quá sâu, ngươi thật cho rằng ta chỉ vì tương lai của chính mình mà làm chuyện này sao?
Thiển Thủy Thanh hơi sững sờ một chút:
Nàng giết hắn, e rằng dư luận sau này bất lợi cho nàng, nàng cũng khó tránh
khỏi tội chết!
Cho nên ta mới xin Tướng quân rộng lòng thông cảm chuyện này. Ta giết
người, ắt sẽ chuộc lấy nỗi oán hận hắp thiên hạ, nhưng Tướng quân giết người,
vậy thì lại khác. Cái chết của Quốc chủ đương nhiên sẽ dẫn tới vô số lời dị
nghị, nhưng Tướng quân nắm binh quyền trong tay, thiên hạ ngoại trừ Hoàng đế
ra, có được mấy người dám động tới Tướng quân?
Thiển Thủy Thanh quay đầu lại, cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt mình một
lần nữa.
Nữ nhân này quả thật là nữ nhân lợi hại nhất mà hắn đã từng gặp qua.
Lúc ấy, hắn chỉ cười:
Cơ Nhược Tử lườm hắn một cái đầy quyến rũ:
Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời thở dài:
Nàng là vưu vật của Quốc chủ, nam nhân có thể xả thân vì nàng. Chỉ dựa vào
tấm thân của nàng, e rằng có thể làm cho rất nhiều nam nhân phải uốn gối khom
lưng.
Nhưng ta vẫn không thể khiến cho Thiển Tướng quân uy chấn thiên hạ khom
lưng!
Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp:
Ngay sau đó, hắn choàng tay nhấc bỗng Cơ Nhược Tử, đi về chiếc giường cách đó
không xa.
Lúc này không có hứa hẹn, không có dùng kế âm hiểm xảo trá, không phải là một
màn giao dịch lợi dụng lẫn nhau vô cùng dơ bẩn về chính trị, chỉ còn lại tình
cảm mãnh liệt và dục vọng chiếm sự chủ động nơi đây...
Sắc trời đã tối, sau khi trải qua một ngày vô cùng bận rộn, rốt cục Thiển Thủy
Thanh cũng có được một đêm của riêng mình.
Đêm ấy, hắn ở lại cung Vinh Huyên, ngủ trên giường của Văn Phi.
Một phi tần của cả một quốc gia, trong mắt của người chiến thắng chỉ là một
món chiến lợi phẩm mà thôi, trong mắt Thiển Thủy Thanh, chiến lợi phẩm này có
mùi vị hơi đặc biệt.
Cơ Nhược Tử đã lâu ngày không được gần gũi nam nhân, đêm ấy là cơ hội cho nàng
trút hết tình cảm và dục vọng mãnh liệt vốn bị đè nén đã lâu. Nàng tận tình
rên rỉ, cất lên khúc nhạc đê mê nhất của đời mình.
Hương thơm phảng phất, mặt Cơ Nhược Tử đỏ như gấc, lớn tiếng thở hào hển,
nghênh đón hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác của Thiển Thủy Thanh,
trong gian phòng chỉ còn lại ý Xuân ấm áp ngập tràn...
O0o
Trên gò Hương Thảo, sáng sớm tinh mơ, cây cỏ đầy sương lấm tấm, mặt đất phủ
đầy một làn sương lạnh giống như tuyết trắng, thoạt nhìn tưởng rằng trời đổ
tuyết.
Đây là phía sau của cung Chỉ Lan, những nữ nhân trong cung chết đi được chôn ở
nơi này.
Các nàng còn sống là người của Vương thất, chết đi cũng là quỷ của Vương thất.
Mộc Huyết đứng thẳng trước một ngôi mộ, cả người ngây dại, không nói được lời
nào, tấm bia đá dựng trước mộ có khắc vài chữ: 'Tô Tiểu Tiểu chi mộ'.
Bên cạnh hắn là Thiển Thủy Thanh và Cơ Nhược Tử.
Cơ Nhược Tử hết sức đau buồn nhìn nấm mộ kia, trong lòng dạt dào cảm khái.
Mộc Huyết trầm giọng hỏi:
Cơ Nhược Tử cười khổ:
Nói đến đây, Cơ Nhược Tử buồn bã:
Mộc Huyết ngây ngốc nhìn nấm mộ kia, rất lâu không nói nên lời.
Cơ Nhược Tử tiện tay lấy ra một tờ giấy:
Nữ nhân này tinh tế tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc, mọi chuyện đều chuẩn bị
thỏa đáng từ trước.
Mộc Huyết cầm danh sách rời đi, trước khi đi còn nói với Thiển Thủy Thanh một
câu:
Thiển Thủy Thanh cười:
Mộc Huyết hơi sững sờ, rốt cục cũng rời đi.
Nhìn theo bóng Mộc Huyết dần xa, Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài:
Lúc ấy Cơ Nhược Tử liếc nhìn Thiển Thủy Thanh một cái thật sâu, sau đó lẩm bẩm
dường như đang tự nói với mình:
Lông tóc toàn thân Thiển Thủy Thanh dựng đứng lên, nữ nhân này quả thật là...