Người đăng: khuynhtanthienha10@
Chiều ngày Mười Một tháng Giêng, trước khi các quan viên cao cấp của Đế quốc
Chỉ Thủy quyết định đóng cửa thành, không cho bất cứ một người dân nào vào
trong thành nữa, một người dân chạy nạn lặng lẽ tiến vào phủ của Thượng Tướng
quân Trụ Quốc của Viện quân chính Sở Hâm Lâm, cho đến gần sáng mới lặng lẽ rời
khỏi.
Từ đó, tấm lưới khổng lồ bao phủ lấy toàn thành Đại Lương đã được triển khai
chính thức.
Sau khi Dịch Tinh Hàn giải thích tất cả các tình huống với Thạch Dung Hải, rốt
cục Thạch Dung Hải cũng quyết định gia nhập Hộ dân quân của Dịch Tinh Hàn.
Bởi vì bọn chúng muốn làm cho Thiển Thủy Thanh hiểu rõ chuyện này: Trên thế
gian có những thế lực cũng không phải là dễ mượn, lại có những thế lực sau khi
mượn rồi, hắn sẽ phải trả lại với một cái giá rất đắt!
O0o
Trong triều đình của Đế quốc Chỉ Thủy, một trận tranh luận hiếm thấy đang diễn
ra.
Người vừa nói những lời này là Tướng quốc của Đế quốc Chỉ Thủy Vệ Văn Quốc.
Thành chủ thành Đại Lương Trâu Bạch Vĩnh giận dữ mắng to:
Vệ Văn Quốc trừng mắt, chòm râu bạc trắng không có gió mà lay động:
Ta đứng trên lập trường của bệ hạ nói chuyện. Hiện giờ nếu thành Đại Lương
muốn cố thủ tự bảo vệ, nhất định phải làm như vậy! Đừng nói không thể cho dân
chạy nạn bên ngoài vào thành nữa, hiện tại ngay cả dân chạy nạn đã vào trong
thành cũng phải đuổi ra ngoài lập tức! Ngay từ đầu, ta đã từng nói không thể
để cho bất cứ một dân chạy nạn nào vào thành, các ngươi cố ý không nghe. Bây
giờ thì tốt rồi, rất nhiều gian tế của quân Đế quốc Thiên Phong đã trà trộn
vào thành, bọn chúng tung tin đồn nhảm và gây rối khắp nơi, kích động dân
chúng chống lại triều đình. Xem ra bọn chúng cũng đã sắp sửa xúi dân nổi loạn,
nếu chúng ta không quyết định dứt khoát, ắt sẽ không còn kịp nữa!
Ngươi không sợ đuổi dân ra khỏi thành sẽ xảy ra hỗn loạn hay sao?
Có phòng bị vẫn còn tốt hơn không phòng bị!
Vệ Văn Quốc ngạo nghễ nói.
Trâu Bạch Vĩnh tức tối dậm chân:
Có người bật cười lạnh lẽo:
Trâu Bạch Vĩnh quay đầu trợn mắt nhìn xem, phát hiện người vừa nói là Thượng
Tướng quân của Viện quân chính Sở Hâm Lâm. Lúc này Sở Hâm Lâm mới chậm rãi nói
tiếp:
Trâu Bạch Vĩnh tức giận hừ lớn:
Sở Hâm Lâm lạnh lùng nói:
Vệ Văn Quốc cũng gật đầu nói:
Trâu Bạch Vĩnh tức giận đến nỗi kêu to:
Những lời này lập tức lộ ra sơ hở.
Trận quyết chiến ở bình nguyên Tam Sơn là do cả triều đình Đế quốc Chỉ Thủy
cùng thương nghị rồi quyết định. Tuy đám Thương Hữu Long, Trâu Bạch Vĩnh phản
đối kịch liệt, nhưng Quốc chủ Vũ Văn Liễu vẫn gật đầu.
Trâu Bạch Vĩnh mắng như vậy cũng đã mắng luôn cả chủ nhân của hắn còn gì...
Sở Hâm Lâm và Vệ Văn Quốc đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Trên ngai
vàng, sắc mặt Vũ Văn Liễu lúc xanh lúc đỏ.
Có gắng đè nén cơn giận dữ trong lòng, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, sắc mặt
Vũ Văn Liễu đã lộ ra vẻ giận.
Sở Hâm Lâm lập tức lên tiếng:
Sở Hâm Lâm vừa dứt lời, những thanh âm đồng tình nổi lên một loạt.
Mắt thấy Quốc chủ yếu đuối, thần tử trong triều đều là một bọn bất tài, cả bọn
bị địch nhân làm cho khiếp sợ tới mức không dám cho đại quân ra khỏi thành
nghênh địch, Trâu Bạch Vĩnh hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
Những lời này đã làm cho tất cả quan tướng trong triều nổi giận, ngay cả Quốc
chủ Vũ Văn Liễu ở trên cao cũng bị hắn mắng không chừa.
Tới lúc này, rốt cục Vũ Văn Liễu không còn kềm chế được nữa.
Ngay lập tức, Trâu Bạch Vĩnh bị đuổi ra khỏi triều đình, về nhà đóng cửa tự
kiểm điểm.
Lúc đi ra khỏi Hoàng cung, Trâu Bạch Vĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, cục diện
đi tới nước này rồi, quả thật là làm cho hắn uất ức tới cực điểm.
Hàng chục vạn đại quân của Đế quốc Chỉ Thủy bị người Đế quốc Thiên Phong kềm
chế chặt chẽ ở vùng bình nguyên Tam Sơn, Thiết Phong Kỳ một mình xâm nhập lại
thẳng tiến một đường thuận buồm xuôi gió. Nếu Thiển Thủy Thanh thật sự đánh hạ
được thành Đại Lương, chiến công này không phải là công của Thiển Thủy Thanh,
mà do Quốc chủ ngu ngốc, trong triều phe phái tranh đấu, quan tướng bất tài.
Bão Phi Tuyết không còn, thế lực phái cấp tiến trong triều bị đả kích nặng nề,
bọn Sở Hâm Lâm, Vệ Văn Quốc đều là bọn người theo phái bảo thủ, là điển hình
cho đường lối tiêu cực dẫn tới đầu hàng. Bản thân hắn kiên quyết theo chủ
trương của Bão Phi Tuyết, cho nên cũng bị chèn ép trong triều.
Tuy Thương Hữu Long là Đại tướng thân tín của Bão Phi Tuyết, tài cầm quân của
hắn không bằng Bão Phi Tuyết thật, nhưng hiểu biết về chính trị của hắn rất
sâu xa. Bão Phi Tuyết vừa chết, hắn lập tức buông bỏ chủ trương của Bão Phi
Tuyết, kiên trì với đấu pháp ổn thỏa, kết quả giành được không ít hảo cảm của
những người phái bảo thủ. Nhưng chuyện này đã làm cho Sở Hâm Lâm vô cùng bất
mãn, sau khi Vũ Văn Liễu một lần nữa trọng dụng Thương Hữu Long, Sở Hâm Lâm
đưa ra kế sách toàn quốc quyết chiến, tuy nói rằng kế sách này là nhắm vào
người Đế quốc Thiên Phong, thật ra chính là nhắm vào Thương Hữu Long.
Quốc gia gặp đại nạn, quan tướng trong triều lại bè phái đấu đá lẫn nhau, mạnh
ai nấy tranh quyền đoạt lợi, thật sự là phải vừa đánh với thù trong lẫn giặc
ngoài, đợi đến giờ phút người Đế quốc Thiên Phong thật sự kéo quân tới cửa,
không ai đưa ra được chủ ý gì...
Càng nghĩ Trâu Bạch Vĩnh càng thấy tuyệt vọng, chỉ còn nước thở dài.
Từ lúc này, hắn không còn quan tâm đến chuyện thành Đại Lương còn hay mất...
Trong triều đình, thương nghị vẫn còn đang tiếp tục.
Vũ Văn Liễu bất đắc dĩ hỏi quần thần:
Sở Hâm Lâm chắp tay thưa:
Vũ Văn Liễu ngẩn ra, bật thốt:
Sở Hâm Lâm nghiêm mặt đáp:
Đề nghị này làm cho ai nấy ngạc nhiên.
Chỉ có Sở Hâm Lâm lúc đưa ra đề nghị này, vẻ mặt đầy chính khí, dường như hiện
tại Đế quốc Chỉ Thủy đang trong thời kỳ cường thịnh, quốc thái dân an những
năm trước kia vậy...
Sau một hồi thương nghị, một quyết định màu mè giả trá được đưa ra: Rốt cục
Quốc chủ Vũ Văn Liễu quyết định xuất du đảo Ly Vân. Nói văn hoa một chút gọi
là tránh rủi tìm may, còn nói khó nghe một chút chính là co giò bỏ chạy.
Có một điểm mà Thiển Thủy Thanh đã nhìn không sai.
Hoàng thất Vũ gia, tìm đỏ mắt cũng không ra một người có cốt khí.
Hành động huyết hương tế đại kỳ còn chưa dọa được tất cả dân chúng Đế quốc Chỉ
Thủy, đã dọa cho vị Quốc chủ này bỏ chạy.
Sau khi Thiển Thủy Thanh ra thông cáo rằng nếu thành Đại Lương không hàng sẽ
giết sạch cả Hoàng thất Vũ gia, ý nghĩ thứ nhất nảy sinh trong đầu Vũ Văn Liễu
chính là chạy trốn.
Một quan đại thần thành công không phải nhờ vào đưa ra đề nghị chính xác, mà
là đưa ra được đề nghị Quốc chủ thích, về điểm này, quả thật Sở Hâm Lâm rất
thành công.
Thái tử bị bắt ở lại trông coi việc nước, trong ngày hôm đó sợ đến mức vãi ra
quần.
Mà chuyện Quốc chủ xuất du quan trọng như vậy, đã sớm lọt vào mắt những kẻ
quan tâm, thông qua con đường truyền tin đặc biệt, cuối cùng tin này cũng lọt
tới tai Thiển Thủy Thanh và Thiết Phong Kỳ.
Lúc ấy, không ai biết được Thiết Phong Kỳ đã còn cách thành Đại Lương không
đầy năm mươi dặm.
Bọn họ dừng lại một nơi chờ đợi tin tức đã hai ngày.
Nghe được tin Vũ Văn Liễu dẫn theo gia quyến chạy trốn, gương mặt trắng nhợt
của Thiển Thủy Thanh rốt cục cũng hồng lên một chút.
Hắn nở nụ cười vui vẻ, tiếng cười tuy nhỏ nhưng làm chấn động lòng người.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
Sau đó, hắn trầm giọng nói: