Trường Cung Doanh


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Hiện tại, năm ngàn hàng binh sau khi trải qua một đêm bảo vệ cho Thiển Thủy
Thanh đã không cần lo sợ Thiển Thủy Thanh đặng chim bẻ ná nữa rồi. Bọn họ biết
Thiển Thủy Thanh tin tưởng bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ không sử dụng bọn họ như
vật hy sinh trên chiến trường, rốt cục lòng quân đã trở nên yên ổn.

Thiển Thủy Thanh biết rõ, nếu không có loại độc Xạ Ảnh kia vẫn còn trong thân
thể mình, nếu không có chuyện Lãnh Khí ám sát làm cho lòng tin của đám hàng
binh giảm xuống đến mức thấp nhất, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm làm như
vậy.

Có gan mạo hiểm là người dũng cảm.

Vui với mạo hiểm, nếu không phải kẻ điên thì cũng là kẻ ngốc.

Hắn chỉ là bị bắt buộc phải mạo hiểm một lần mà thôi, mà lần mạo hiểm này đã
đem lại lợi ích không nhỏ cho hắn.

Đối với chuyện này hắn chỉ có thể nói rằng, có rất nhiều chuyện cần phải đi
tới tình cảnh xấu nhất, sau đó mới có thể xuất hiện kết cục tốt nhất.

Bởi vì nếu đã đến tình cảnh xấu nhất rồi, chi bằng liều mạng một phen, để hy
vọng có thể xoay chuyển tình thế.

Trước mắt Thiển Thủy Thanh chính là tình huống như vậy.

Bởi vậy có thể thấy được rằng, mỗi miếng ăn ngụm nước trên thế gian này đều do
tiền định, lợi hại được mất cũng không phải lúc nào cũng đơn giản như người ta
tưởng tượng. Có lẽ cái duy nhất có thể dựa vào chính là lòng kiên trì đến cùng
nhất quyết không chịu xuôi tay bỏ cuộc. Hiện giờ có được năm ngàn hàng binh
này rồi, nếu hắn muốn chiến thắng cánh quân của Thạch Dung Hải, phần thắng đã
tăng lên rất nhiều, cũng phải nói rằng, có lẽ hắn nên cảm tạ Lãnh Khí...

Lúc này hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, khe khẽ thì thào:


  • Tuyết rơi rồi...


  • Đúng vậy, tuyết rơi từ lúc nửa đêm, có lẽ làm cho bọn Hổ Tử đông cứng mất
    rồi...


Lòng Thiển Thủy Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp:


  • Nàng cảm tạ bọn họ thay ta...

Dạ Oanh lắc đầu:


  • Sao lại phải tạ ơn? Chàng còn sống chính là báo đáp lớn nhất cho mọi người
    còn gì? Không có chàng, Thiết Phong Kỳ sẽ tan rã, dẫn dắt bọn họ thắng trận là
    trách nhiệm của chàng, bảo vệ chàng là trách nhiệm của bọn họ.

Thiển Thủy Thanh gật đầu cười khổ.

Đúng vậy, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, bảo vệ cho mình, lo
lắng cho mình là trách nhiệm của bọn họ. Tuy rằng như vậy, hắn vẫn rất muốn
nói tiếng cảm ơn.

Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà vì trong cuộc chém giết sinh tử trên
chiến trường, mỗi một kẻ địch đều oán hận và sợ hãi hắn đã đành, ít nhất còn
có một nhóm người tin tưởng hắn, ủng hộ hắn, đi theo hắn, dựa dẫm vào hắn.

Không có nhóm huynh đệ này, e rằng chính hắn cũng không thể nào chịu đựng được
cho tới bây giờ...

Tuy nhiên hắn vẫn giữ những lời cảm ơn tận đáy lòng mình, cố gắng nhổm người
dậy, hắn nói:


  • Ta muốn ra ngoài một chút.


  • Thân thể của chàng vẫn chưa bình phục, đi ra ngoài như vậy không tốt lắm!


Thiển Thủy Thanh quả quyết nói:


  • Ngày mai Thạch Dung Hải sẽ đánh tới đây, nếu hôm nay ta không thể dậy nổi,
    làm sao mọi người tin tưởng? Ta muốn cho tất cả các huynh đệ biết rằng ta chỉ
    bị thương nhẹ mà thôi, ta vẫn có thể cỡi ngựa, vẫn có thể kêu gào chỉ huy
    chiến đấu.

Dạ Oanh thở dài:


  • Chàng còn nói cái gì cỡi ngựa chỉ huy...Đại phu nói rằng hiện tại độc vẫn
    còn trong cơ thể chàng, cho nên tứ chi yếu ớt, trong vòng ba ngày căn bản
    chàng không thể nào đứng dậy, hay là...thôi đi!

Thật như vậy sao? Thiển Thủy Thanh nhìn Dạ Oanh thật sâu.

Thì ra rốt cục các người cho rằng ta đã ngã xuống hay sao, tức là không dậy
nổi chứ gì? Thậm chí không thể ra sa trường chỉ huy chiến đấu phải không?

Đúng vậy, loại độc này quả thật vô cùng lợi hại, lợi hại như một con quỷ hút
máu, gần như hút cạn kiệt tinh thần và sức lực của ta.

Nhưng dù là như vậy, ta phải nằm yên sao?

Không, Dạ Oanh, nàng sai rồi!

Con người là loài động vật ngoài thể lực và sức chịu đựng ra, còn có một lực
lượng khác hùng mạnh hơn, hùng mạnh đến mức có thể vượt xa hết thảy.

Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười.

Hắn nói:


  • Trước khi ta tới thế giới này, ta thích nhất là môn thể thao leo núi, ta
    thích leo lên đỉnh những ngọn núi mà người khác nghĩ rằng họ không thể leo lên
    được. Mỗi khi ta leo lên một vách đá, cũng giống như ta chiến thắng chính mình
    được một lần. Trước mỗi lần ta leo lên, ta đều tự nói với mình rằng, bất kể
    như thế nào, ta cũng phải thành công. Bởi vì leo núi là một môn thể thao không
    thể nào bỏ cuộc giữa chừng, nếu như bỏ cuộc giữa chừng, người leo núi sẽ mất
    hết sức lực, kết quả là rơi xuống đất mà chết!

-...Đã từng có một lần ta trèo lên một vách đá thật cao, chân không đến đất, cật không đến trời. Không biết vì lý do gì, hôm đó trong lòng ta đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, ta sợ mình sẽ bị rơi xuống...

-...Sau đó quả thật ta đã rơi xuống...rất may là ta còn sống, cũng đi tới một thế giới mới. Từ đó trở đi, ta chỉ biết rằng mình là người đã chết một lần, sở dĩ ta thất bại, là vì lúc ấy ta đã xuôi tay bỏ cuộc.

-...Xuôi tay bỏ cuộc, chính là thất bại lớn nhất!

-...Ta từng xuôi tay bỏ cuộc một lần, cũng vì vậy mà nhận được một bài học vô cùng thê thảm. Từ lúc đó trở đi, ta không còn dám xuôi tay bỏ cuộc bất cứ chuyện gì.

-...Dạ Oanh, ta không cần đại phu, ta chỉ cần một chút thời gian và một chút cố gắng. Tuy rằng loại độc này lợi hại, nhưng vẫn không thể lấy được mạng ta, thứ có thể giải độc được không chỉ có thuốc giải mà thôi, quan trọng hơn nữa chính là ý chí cầu sinh. Hãy chờ xem, tất cả những lời tiên đoán của đại phu sẽ bị ta chứng minh là sai lầm, bởi vì không cần bao lâu nữa, ta sẽ đứng trước mặt nàng với dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống!

Dạ Oanh ngơ ngác nghe hắn nói, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài, rốt cục mới nói:


  • Dạ Oanh, nàng có tin rằng trên thế gian này có kỳ tích hay không?

Dạ Oanh ngơ ngác lắc lắc đầu.

Ngay sau đó, bỗng nhiên Thiển Thủy Thanh đứng dậy.

Do hắn cố gắng dùng sức, cho nên thế vọt về phía trước quá lớn, suýt nữa làm
cho hắn ngã sấp mặt xuống đất.

Nhưng hắn vẫn dần đứng thẳng lên, thân hình lảo đảo, trên trán toát ra từng
giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, thân thể run run chứng tỏ hắn đang đau đớn vô
cùng. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thật thẳng lưng, miệng nở nụ cười ung dung mà
bình tĩnh, dường như thân thể hắn vẫn khỏe mạnh từ trước tời giờ.

Hắn đứng như vậy trước mặt Dạ Oanh, sau khi Dạ Oanh vừa mới nói rằng đại phu
quả quyết hắn không thể nào tự đứng dậy được.

Hắn cười nói:


  • Tin ta đi, Dạ Oanh, chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể sáng tạo ra kỳ
    tích...

Tin tức Thiển Thủy Thanh 'không có việc gì' truyền ra rất nhanh.

Các binh sĩ thấy Chưởng Kỳ của họ đi ra khỏi phủ thành chủ, sắc mặt hơi tái
một chút, được Dạ Oanh dìu đi, cánh tay quấn băng treo lên, mặc dù dáng đi của
hắn có hơi khập khiễng, nhưng hiển nhiên không có trở ngại gì.

Thậm chí Thiển Thủy Thanh còn có thể cười đùa vui vẻ cùng các binh sĩ, thăm
hỏi cuộc sống của bọn họ như thế nào.

Chuyện này làm cho một số binh sĩ nghe được tin tức không tốt vào ngày hôm qua
trở nên yên lòng.

Thậm chí có tên binh sĩ còn hỏi Thiển Thủy Thanh:


  • Tướng quân, nghe nói hôm qua có người ám sát ngài trên diễn võ trường,
    chuyện này có thật hay không?

Thiển Thủy Thanh trả lời bằng một giọng vô cùng nghiêm túc:


  • Ta còn hy vọng thật sự có người ám sát ta, phải biết rằng ngay cả Nam Trấn
    Đốc còn chưa có được vinh dự ấy! Địch nhân càng muốn ám sát ngươi càng chứng
    tỏ rằng bọn chúng sợ ngươi, đó là chuyện tốt!

Cả bọn binh sĩ bật cười ha hả.

Nếu Tướng quân chỉ do té ngựa mà bị thương, vậy cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ cần Tướng quân có thể có mặt, như vậy trận chiến này bọn họ nhất định
chiến thắng.

Trong giờ phút này, sĩ khí tăng vọt lên chưa từng có.

Sau khi gặp qua phần lớn binh sĩ để động viên lòng quân, Thiển Thủy Thanh trở
về sảnh mở hội nghị quân sự, nơi đó có rất nhiều người đang chờ đợi hắn.

Vừa bước vào sảnh, thân thể Thiển Thủy Thanh đã loạng choạng như muốn ngã, Dạ
Oanh gần như phải ôm hắn đưa vào chỗ ngồi.

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lập tức trở nên tái nhợt, hắn phải ngồi nghỉ một lúc
mới có thể hồi phục lại.

Hắn nở nụ cười khổ:


  • Tốt lắm, trước mặt các ngươi, ta không cần phải giả vờ nữa, thân thể ta e
    rằng chống chỏi không nổi trong một quãng thời gian dài! Trận chiến ngày mai,
    ta không bảo đảm bản thân ta có thể chỉ huy được trong bao lâu...Bích Không
    Tình, trận chiến ngày mai, ngươi làm phó tướng của ta, nếu như ta không ổn,
    hãy thay ta chỉ huy chiến cục!

Bọn Hồng Thiên Khải, Mộc Huyết lập tức biến sắc, ngay cả Bích Không Tình cũng
cảm thấy giật mình.

Tình hình sức khỏe trước mắt của Thiển Thủy Thanh quả thật vô cùng tồi tệ, chỉ
định một phó tướng cầm quân thay cho hắn cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng vì sao biết bao nhiêu người hắn không chọn, lại chọn Bích Không Tình?

Vì sao hắn không chọn Hồng Thiên Khải, không chọn Đông Quang Chiếu, thậm chí
không phải là Mộc Huyết?

Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở ra một hơi dài:


  • Ta biết các ngươi cảm thấy nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên Hồng Tướng quân,
    lão Đông, nói một cách công bằng, các ông đều là Tướng quân giỏi, cũng có tư
    cách chỉ huy trên chiến trường. Bất quá Không Tình...vốn hắn đã từng là Đại
    tướng của Đế quốc Chỉ Thủy, nếu nói về chức quan không hề thua kém ta. Ta đã
    từng giao thủ với Không Tình trong trận chiến điếm Trú Mã, nói về năng lực chỉ
    huy trên chốn sa trường, hắn tuyệt đối không thua kém các ngươi. Thạch Dung
    Hải vốn là tướng thủ Bắc Môn quan, Bích Không Tình hiểu hắn rất rõ ràng. Trận
    chiến ngày mai nếu như ta không đứng vững được, nếu như Không Tình tiếp nhận
    quyền chỉ huy, với tài năng về quân sự và hiểu biết về đối thủ của hắn, trận
    chiến này chúng ta vẫn còn có cơ hội thắng. Đại chiến đã bắt đầu, đây là trận
    đánh khốc liệt nhất từ sau khi chúng ta tiến vào Đế quốc Chỉ Thủy, chúng ta
    phải đánh cho thật tốt, cho nên ta phải sắp xếp Không Tình làm phó tướng của
    ta, hy vọng các người có thể hiểu được.

Hồng Thiên Khải ôm quyền nói:


  • Thiển Chưởng Kỳ nói rất đúng, quả thật Bích Không Tình có đủ tư cách chỉ
    huy mọi người. Hắn gia nhập quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta đã mấy tháng
    nay, chúng ta không thể vì lý do hắn là hàng tướng mà không nghe theo sự chỉ
    huy của hắn. Thiển Chưởng Kỳ vốn giỏi dùng người, lão Hồng ta bội phục, trận
    chiến ngày mai ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của hắn.

Đông Quang Chiếu thở ra một hơi:


  • Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, cho tới hôm nay, xem như ta mới hoàn
    toàn bội phục ngươi. Muốn thành đại sự phải dám mạo hiểm, bày mưu hành động,
    gặp loạn không rối, mượn thế dùng sức...Nếu không phải thân ngươi trúng kỳ
    độc, ta còn hoài nghi không biết có phải tất cả những chuyện này là do ngươi
    cố ý sắp xếp hay không, không ngờ ngươi mượn cơ hội này làm cho năm ngàn hàng
    binh kia cam lòng quy phục. Được rồi, nếu như dưới tình hình này ngươi cho
    rằng Bích Không Tình làm được, lão Đông ta cũng nói rằng, nếu như ngày mai
    ngươi không thể chỉ huy, ta nghe theo mệnh lệnh của hắn là xong!

Những người khác cũng đều xác nhận.

Thiển Thủy Thanh lại nhìn sang Bích Không Tình:


  • Ngươi có vấn đề gì không?

Lúc này Bích Không Tình chỉ thản nhiên cười đáp:


  • Không có vấn đề gì!

Có những lời không cần thiết phải nói ra, có một số việc không cần dặn dò
nhiều, nhiệm vụ trước mắt là cơ hội, cũng là trọng trách. Nếu Bích Không Tình
hắn ngay cả sự can đảm tiếp nhận quyền chỉ huy cũng không có, vậy đã thẹn với
bao nhiêu năm lăn lộn chốn sa trường.

Đúng lúc này, Vô Song từ ngoài vội vàng tiến vào, vừa thấy Thiển Thủy Thanh
bèn không khách khí gì mở miệng nói ngay:


  • Có một tin tốt và một tin xấu, Thiển Chưởng Kỳ, ngươi muốn nghe tin nào
    trước?

Thiển Thủy Thanh nhướng nhướng mày:


  • Nghe tin xấu trước đi, ta quen dùng tin tốt để giải quyết tin xấu!

Vô Song cười:


  • Tin xấu chính là, đội tuần tra phía trước vừa mới dò xét được, cánh quân
    của Thạch Dung Hải lần này rất có khả năng có trọng giáp thiết kỵ, binh lực
    của chúng không dưới năm trăm.

Sắc mặt mọi người lập tức đại biến.

Năm trăm trọng giáp thiết kỵ, đây quả thật là một phiền phức con bà nó không
nhỏ chút nào!

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lại trở nên rất khó coi:


  • Quả thật Thương Hữu Long rất xem trọng chúng ta, quyết chiến bên kia sắp
    tới, hắn vẫn dám phái ra một cánh quân năm trăm trọng giáp thiết kỵ tới đối
    phó chúng ta, quả thật vô cùng coi trọng chúng ta!

Vô Song lại tiếp tục cười nói:


  • Còn có một tin tốt, đó là chúng ta vừa mới phát hiện ra trong kho của Lam
    Thành có ba ngàn trường cung Tử Sam, vô cùng thích hợp cho quân ta sử dụng.

Mọi người lại lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên, Thiển Thủy Thanh đứng bật
dậy:


  • Ở đâu?

Trường cung Tử Sam trong kho gần như xếp thành một ngọn núi.

Căn cứ theo lời của Trịnh Thời Nguyệt, số cung trong kho là từ thành Đại Lương
vận chuyển tới chuẩn bị chuyển giao cho tiền tuyến sử dụng trước khi Thiển
Thủy Thanh chiếm Lam Thành. Sau khi Thiển Thủy Thanh hạ được Lam Thành, vô số
công việc nảy sinh ra như đổi cờ xí của Đế quốc Thiên Phong, sửa sang lại hệ
thống phòng ngự, trấn an dân chúng, thu nạp hàng binh, nên chưa có thời gian
kiểm tra kho. Số trường cung Tử Sam này được phát hiện ra vào ngày hôm qua,
nhưng vì chuyện Thiển Thủy Thanh bị ám sát nên cũng chưa ai báo cáo.

Sau khi trải qua một đêm dài khó ngủ, Thiển Thủy Thanh đã dùng sự kiên cường
của hắn ổn định được lòng quân, Vô Song mới vui mừng mà báo cáo chuyện này.

Đương nhiên Thiển Thủy Thanh hiểu rõ số trường cung Tử Sam này có ý nghĩa như
thế nào, hắn ngơ ngác đứng nhìn số cung kia một hồi, đột nhiên cảm thấy muốn
ngửa mặt lên trời cười rộ.

Ông trời hỡi, ông quả thật là gian xảo, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho ta sau
khi ta trải qua khảo nghiệm của ông sao?

Xem ra phần thưởng này quả nhiên không nhỏ.

Cho tới nay, Thiển Thủy Thanh đã có ý tưởng sử dụng đám hàng binh kia, nhưng
vì điều kiện bó buộc nên chưa thể tiến hành, hôm nay xuất hiện số trường cung
Tử Sam này chính là một sự trợ giúp lớn lao đúng lúc đối với hắn.

Hắn trầm giọng hỏi:


  • Vô Song, ngươi có thử qua xem cung này thế nào chưa?

Vô Song lập tức trả lời:


  • Ta đã thử qua một ít, đều là cường cung, tầm bắn xa hơn loại cung bình
    thường rất nhiều.

Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi:


  • Nếu như ta nói giao toàn bộ số cung này cùng với một nửa số hàng binh cho
    ngươi, lại cấp thêm năm trăm binh sĩ nữa lập thành một Doanh, do ngươi làm
    Doanh Chủ, ngươi thấy thế nào?

Vô Song ngẩn ra:


  • Ngươi nói để ta làm Doanh Chủ, toàn bộ binh sĩ trong Doanh dưới tay ta đều
    là cung tiễn thủ sao?


  • Đúng vậy!


Thiển Thủy Thanh gật đầu với vẻ vô cùng nghiêm túc:


  • Ta đã muốn tổ chức một Trường Cung Doanh từ lâu, đáng tiếc vì điều kiện có
    hạn nên không có cách nào làm được. Từ xưa đến nay, cung tiễn thủ đều tồn tại
    dưới dạng binh chủng phụ trợ cho quân chính quy chiến đấu mà thôi, chưa từng
    có đơn vị Doanh độc lập, thế nhưng ta muốn có một Doanh cung tiễn thủ chuyên
    môn. Hiện nay ngươi có trong tay rất nhiều hàng binh, để cho họ ra trận chiến
    đấu kịch liệt cũng không thích hợp, nhưng có số trường cung Tử Sam có tầm bắn
    rất xa này, sự tình trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nói xong, hắn nở một nụ cười bí ẩn:


  • Ta đã có ba ngàn Thác Bạt Khai Sơn, hiện tại ta lại muốn có thêm ba ngàn Vô
    Song nữa, thế nào, các ngươi cảm thấy chủ ý của ta ra sao?

Mọi người nghe vậy ngẩn ngơ.

Không ai ngờ Thiển Thủy Thanh lại có một ý tưởng kỳ quái như vậy.

Vô Song nói với giọng hơi do dự:


  • Chuyện này e rằng có chút khó khăn, cung tiễn thủ không cần đem thân ra
    tuyến đầu chiến đấu, chỉ cần không gặp phải tình huống tiền tuyến bị địch đánh
    cho tan tác, xác suất tử vong là rất thấp. Giao trường cung Tử Sam cho hàng
    binh, để cho toàn bộ bọn họ làm cung tiễn thủ là một trọng trách, cũng chứng
    tỏ sự tin tưởng. Đây là một tin tức tốt đối với bọn họ, quả thật có thể làm
    tăng cao sĩ khí lòng quân. Nhưng khi hai bên giao chiến, kỵ binh của địch sẽ
    xông tới trong một quãng thời gian rất ngắn, cung tiễn thủ không có năng lực
    ngắm bắn chính xác thì không thể nào phát huy tác dụng!


  • Nếu muốn huấn luyện cho năng lực bắn cung của bọn họ được như ngươi, cần
    phải mất thời gian bao lâu?


  • Ít nhất là ba năm!


Vô Song đáp với giọng khẳng định.

Câu trả lời này không khỏi làm cho người ta cảm thấy hơi thất vọng.

Thiển Thủy Thanh không hề tỏ ra nhụt chí:


  • Vậy đổi thành bắn tập trung, thay vì bắn tỉa thì bắn bao trùm.


  • Bắn bao trùm chỉ thích hợp cho thủ thành, không thích hợp chiến đấu nơi
    bằng phẳng.


  • Ta không cần ngươi quan tâm chuyện đó, ta chỉ cần ngươi trả lời cho ta,
    ngươi có thể huấn luyện bọn họ hoàn thành yêu cầu cơ bản bắn bao trùm trong
    vòng một ngày hay không?


  • Bắn bao trùm không cần chính xác, chỉ cần huấn luyện bọn họ nghe theo khẩu
    lệnh, thống nhất được lắp tên, bắn tên và sử dụng lực bắn đồng bộ là đủ. Mặc
    dù thời gian một ngày quá ngắn, nhưng dù sao bọn họ cũng là quân chính quy,
    trước kia cũng đã từng được huấn luyện qua như vậy, hoàn thành đại khái yêu
    cầu này hẳn là không thành vấn đề.


  • Vậy lập tức đi làm ngay, nhớ kỹ, hiện tại thời gian của ngươi không còn
    nhiều!


Vẻ mặt Thiển Thủy Thanh hơi kích động, tinh thần phấn khởi làm cho khi hắn nói
chuyện, giọng hắn cũng nghe có vẻ khỏe khoắn hơn một chút.

Thạch Dung Hải, lần này ngươi tới đây, ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ không
tồi!

Cũng phải nói rằng quả thật có sự trùng hợp, ngày mai cũng là ngày đầu tiên
của năm mới. Phần lễ vật này của mình coi như là một phần tiền mừng tuổi cho
Đế quốc Chỉ Thủy đi thôi!

Hắn muốn dùng máu thịt của ba vạn đại quân Đế quốc Chỉ Thủy để gõ vang tiếng
chuông tang tóc cho Đế quốc Chỉ Thủy vào năm mới.

O0o

Từ xưa tới nay, quyết chiến sa trường lúc nào cũng là chuyện quan trọng nhất
giữa hai bên giao phong với nhau.

Nó cũng giống như việc kinh doanh của công ty xí nghiệp, bất kể bạn có kỳ mưu
diệu kế như thế nào, hay giỏi đến mức nào, cuối cùng bạn cũng không thể thoát
khỏi căn bản của việc kinh doanh: Chính là đoạt lấy bát cơm từ trên tay người
khác.

Quyết chiến sa trường chính là đoạt lấy sinh mạng, đoạt lấy thực lực lẫn nhau,
nó làm cho binh lực của hai bên kẻ tăng người giảm, kẻ mạnh thì càng mạnh
thêm, người yếu lại càng yếu thêm.

Thạch Dung Hải rất kinh ngạc, khi cánh quân của hắn còn cách Lam Thành một
quãng, hắn nghe được một tin do đội tuần tra phía trước báo về: Quân của Thiển
Thủy Thanh ra khỏi thành.

Bọn họ đóng quân ở một dãy Lam Thảo pha, bày sẵn trận thế, xem tình hình hiển
nhiên là định không cố thủ trong thành, mà định quyết đấu trực diện cùng đối
thủ.

Thiển Thủy Thanh muốn làm gì? Buông bỏ ưu thế về địa lợi, kéo quân ra khỏi Lam
Thành trấn thủ nẻo đường quan trọng, quyết chiến trực diện sao?

Mới nhìn qua xem ra không giống như tác phong quen thuộc của Thiên Phong Huyết
Ma.

Đôi mắt Thạch Dung Hải từ từ híp lại.

Trong lòng hắn cảm thấy cồn cào như có muôn ngàn gợn sóng.

Sau trận chiến ở Bắc Môn quan, các tướng lĩnh quan trọng như Phạm Tiến Trung,
Thác Bạt Khai Sơn đều bị bắt, hơn ba vạn đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn
toàn, nhưng vẫn có một ít phản ứng mau lẹ, rốt cục kịp thời trốn thoát chạy về
thành Kinh Viễn.

Thạch Dung Hải chính là một trong số đó.

Sau khi rời khỏi Bắc Môn quan, hắn đến đầu quân dưới trướng Bão Phi Tuyết,
muốn rửa mối nhục của Phạm Tiến Trung khi trước, nhưng Bão Phi Tuyết nhạy cảm
với thuộc hạ cũ của Phạm Tiến Trung cho nên không trọng dụng hắn. Trận chiến
thành Kinh Viễn, Bão Phi Tuyết tự sát, Thương Hữu Long trốn thoát, Thạch Dung
Hải chỉ có thể chạy theo Thương Hữu Long.

Hai người đi chung một đường trở về thành Đại Lương, dọc đường nói chuyện với
nhau rất là tương đắc. Sau khi Thương Hữu Long được Vũ Văn Liễu trọng dụng,
nước lên thì thuyền lên, Thạch Dung Hải cũng được trọng dụng theo. Tuy rằng
hắn giỏi về thủ thành, nhưng vì mất thành liên tiếp mà bị người trong nước
xưng là 'Tướng quân thất bại', làm cho Thạch Dung Hải càng thêm nhục nhã.

Từ xưa tới nay, năng lực của một Tướng quân thủ thành cần phải cao hơn một
Tướng quân giỏi về tấn công, nhưng thường là bản thân lại bị đánh giá thấp
hơn.

Tuy rằng Tướng quân thủ thành có công giữ nước, nhưng Tướng quân tấn công lại
có công chiếm đất mở mang bờ cõi.

Cũng giống như một tiền đạo bóng đá lúc nào cũng được người khác hoan nghênh
hơn là một hậu vệ. Tiền đạo mỗi lần tấn công ghi bàn là một lần vinh quang,
thế nhưng hậu vệ mỗi lần phòng ngự không tốt để bị lọt lưới, ắt trở thành kẻ
có tội bị người người chỉ trích.

Trong hai tội danh là 'không chiếm được' và 'mất đi', tội 'mất đi' vĩnh viễn
lúc nào cũng nặng hơn tội 'không chiếm được'.

Mà kẻ làm cho Thạch Dung Hải phải gánh lấy tội danh này không phải ai xa lạ,
chính là kẻ dẫn dắt Vệ số Ba và Hữu Tự Doanh, trước sau đánh chiếm ba tòa
thành quan Tam Trùng Thiên vô cùng quan trọng, giành lấy uy danh vô thượng về
cho bản thân mình: Thiển Thủy Thanh.

Cừu hận giữa hắn và Thiển Thủy Thanh sâu nặng đến mức nào, có thể tưởng tượng
được.

Bởi vì Thiển Thủy Thanh thả Dịch Tinh Hàn ra, làm cho lòng dân Đế quốc Chỉ
Thủy đại loạn, Quốc chủ bắt buộc phải lệnh cho Thương Hữu Long quyết chiến,
thật ra Thương Hữu Long không hề xem trọng trận quyết chiến này.

Trận quyết chiến ở lần này, Thương Hữu Long dẫn theo tất cả ba mươi sáu vạn
đại quân, không ngờ trong lúc còn đang tập trung quân đội thì nhận được tin
tức Lam Thành thất thủ. Vũ Văn Liễu hạ lệnh khẩn cấp bắt Thương Hữu Long phải
xuất binh đoạt lại Lam Thành, làm cho Thương Hữu Long tức đến nỗi suýt chút
nữa thì hộc máu.

Trên sa trường, tối kỵ là bị địch nhân nắm mũi dắt đi, nếu như bị người dắt
chạy khắp nơi như vậy, không có hàng chục vạn đại quân thì khó lòng đánh thắng
trận. Vốn Thương Hữu Long định tạm thời không để ý đến sự uy hiếp của Thiết
Phong Kỳ, trước hết tập trung toàn bộ binh lực, bằng vào ưu thế biển người
khổng lồ đè bẹp đại quân Đế quốc Thiên Phong, thế nhưng mệnh lệnh này của Vũ
Văn Liễu làm cho hắn hoàn toàn mất tin tưởng.

Dưới tình thế bất đắc dĩ như vậy, Thương Hữu Long đành tìm tới Thạch Dung Hải,
dặn dò hắn hết sức chân thành:


  • Tên Thiển Thủy Thanh này người ngoài đồn rằng hắn hành sự tàn nhẫn, là tên
    đồ tể của Đế quốc Thiên Phong. Nhưng ta biết rõ tên này xưa nay hành sự vô
    cùng cẩn trọng tinh tế, quỷ kế chất chồng, lại thêm tác phong can đảm lớn mật,
    hung hãn khác thường. Trên đời này có rất nhiều người giảo hoạt gian xảo, cũng
    có không ít kẻ dũng cảm hung hãn, nhưng người vừa giảo hoạt lại vừa hung hãn
    thì hiếm có xưa nay. Tên Thiển Thủy Thanh này chính là mẫu người như vậy!

-...Quốc gia sắp sửa đại chiến, Quốc chủ ở phía sau lại muốn điều khiển từ xa, không rành về quân sự lại đòi nhúng tay vào việc quân sự, đây là bất hạnh của quốc gia. Nhưng thiên chức của quân nhân chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh, tử trận sa trường chính là nghĩa vụ, cho nên mệnh lệnh của Quốc chủ, chúng ta không thể không nghe!

-...Ngươi là tướng sĩ dưới trướng của ta hiện tại có số lần giao thủ nhiều nhất với Thiển Thủy Thanh. Hai lần mất thành vừa qua, mặc dù người trong nước mắng chửi oán trách, nhưng ta biết không phải lỗi tại ngươi. Lần này Thiển Thủy Thanh chiếm được Lam Thành, ta cần một người đi đoạt nó lại, nghĩ tới nghĩ lui không tìm được người nào thích hợp hơn ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể thắng được trận này để rửa sạch nỗi nhục 'Tướng quân thất bại'!

-...Hiện tại Thiết Phong Kỳ có binh lực hơn một vạn, ta cấp cho ngươi binh lực gấp ba, binh chủng thì ngươi có thể tự mình chọn lựa. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Thiển Thủy Thanh, ắt sĩ khí của quân ta sẽ tăng lên vùn vụt!

-...Đáng tiếc!

Lúc Thương Hữu Long nói tới đây bèn ngửa mặt lên trời thở dài:


  • Vốn kế hoạch của ta là muốn ngăn địch từng bước, đánh tan quân địch từng
    phần. Nhưng Quốc chủ lại muốn ta tác chiến ở hai nơi, cho nên không rảnh mà
    ứng phó. Thiển Thủy Thanh là một Đại tướng tài ba, lần này ngươi đi phải vô
    cùng cẩn thận, trận chiến lần này không cần lập công, chỉ cần giữ cho không
    bại là đủ!

Giọng điệu của hắn thổn thức nghẹn ngào, hiển nhiên không lạc quan cho lắm về
trận chiến lần này, có lẽ hắn cho rằng Thạch Dung Hải chưa chắc đã rửa được
mối nhục trước kia.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #109