Người đăng: khuynhtanthienha10@
Hồng Thiên Khải lập tức đặt câu hỏi:
Nếu Thiết Phong Kỳ ta tiếp tục đánh như vậy, ngươi cho rằng đến khi nào
Thương Hữu Long mới thật sự ra tay?
Sau khi ra khỏi bình nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể!
Nếu như cục diện trở nên thật sự xấu, vậy còn có cơ hội cứu vãn hay không?
Thiển Thủy Thanh uể oải đáp:
Một con cóc cho dù mạnh mẽ tới đâu, cũng không có khả năng nhảy một bước mà
ra khỏi giếng cạn. Cách duy nhất chính là ngay từ đầu đừng nhảy vào!
Làm sao mới có thể khiến cho Kinh Chưởng Kỳ không làm theo kế hoạch của Nam
Trấn Đốc nữa, thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra?
Người dựa vào lòng trung thành mà leo lên cao, vĩnh viễn không có đủ can
đảm chống lại cấp trên!
-...
Hai người thay phiên nhau đặt câu hỏi, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời
làm cho người nghe nản chí, Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu thở dài không
ngớt.
Những câu trả lời của Thiển Thủy Thanh, lời ít ý nhiều, câu nào câu nấy đúng
vào mấu chốt của vấn đề.
Kinh Phong Triển không thể nào cãi lời Nam Vô Thương, như vậy mồi câu là đập
Lý Quan trên sông Nguyệt Nha, hắn không thể nào không đớp.
Nói cách khác, tương lai của Thiết Phong Kỳ không sáng sủa chút nào.
Lúc ấy, Hồng Thiên Khải quan sát gương mặt đầy ung dung của Thiển Thủy Thanh,
đột nhiên hiểu ra rằng, thanh niên trước mặt mình nếu đã có thể yên lòng ngủ
ngon sau tất cả những chuyện này, có lẽ hắn đã có cách giải quyết vấn đề.
Chỉ là những câu hỏi mà hai người đặt ra không đúng mà thôi.
Vì thế, ông ta chợt thốt:
Trong mắt Thiển Thủy Thanh hiện lên một tia sáng lạnh:
Phải có một điều kiện bắt buộc, nếu như không, vẫn tồn tại nguy cơ như cũ!
Điều kiện gì?
Hai người đồng thanh hỏi.
Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười vô cùng thoải mái, đầy khoái chí.
Hắn nhẹ nhàng nói:
O0o
Trong Hữu Tự Doanh, một người đang lặng lẽ ngồi dưới gốc cây.
Trên gương mặt trẻ trung ngập tràn ý chí chiến đấu bất khuất và cương nghị,
trong ánh mắt rực lửa giận pha lẫn đau buồn.
Rốt cục cũng về tới quê nhà, theo sự trở về của mình lại là khói lửa chiến
tranh.
Ở nơi đây, tại góc độ này, hắn thấy được từng sự việc xảy ra.
Kẻ triển khai việc tàn sát, cùng với phụ nữ và người già của nước mình bị tàn
sát.
Hắn thầm thở dài, tuy hắn có lòng muốn giết kẻ kia, nhưng không đủ sức...
Đứng trên sườn một ngọn núi nhỏ gần đó, Thiển Thủy Thanh đưa tay chỉ thanh
niên đang ngồi dưới gốc cây:
Thiển Thủy Thanh giải thích với hai vị Tướng quân bên cạnh.
Hồng Thiên Khải hỏi.
Nói tới đây, Thiển Thủy Thanh mỉm cười nhìn Dịch Tinh Hàn.
Sau khi trở về từ thảo nguyên Phong Nhiêu, Dịch Tinh Hàn vẫn bị Thiển Thủy
Thanh giam lỏng như trước.
Cuộc sống tù nhân của hắn được Thiển Thủy Thanh đối xử rất tốt, chẳng những
vết thương do bị tra tấn trên người đều đã lành lặn, thậm chí thân thể của hắn
còn trở nên mập mạp hẳn ra.
Tại Hữu Tự Doanh, mỗi khi không có chuyện gì bận rộn, thậm chí Thiển Thủy
Thanh còn đưa cho hắn một thanh đao để ôn luyện võ nghệ, tránh việc không được
chiến đấu trong một thời gian dài mà trở nên bỡ ngỡ.
Sau khi Thiết Huyết Trấn xuất binh ra khỏi thành Cô Tinh, Dịch Tinh Hàn là tên
tù binh duy nhất của quân Đế quốc Thiên Phong được đi theo từ trước tới nay.
Hắn không trải qua tao ngộ như Thác Bạt Khai Sơn, cho nên đến bây giờ vẫn
không chịu đầu hàng, nhưng sau nhiều lần chứng kiến sinh sinh tử tử, trái tim
của hắn cũng dần dần trở nên chai sạn.
Mặc dù hắn vẫn oán hận Thiển Thủy Thanh như trước, nhưng ít ra đã không còn
ngày ngày mắng chửi Thiển Thủy Thanh.
Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, đây đã là một sự tiến bộ rõ ràng.
Lúc Thiển Thủy Thanh đồ thành, Dịch Tinh Hàn hận không thể xé xác Thiển Thủy
Thanh ra từng mảnh, chỉ hiềm hắn là kẻ tù tội, rốt cục không có cách nào chống
lại. Thế nhưng hiện tại, không ngờ Thiển Thủy Thanh lại chủ động tìm tới hắn.
Từ sau khi theo Hữu Tự Doanh ra khỏi thành Cô Tinh, hắn luôn luôn chờ đợi lúc
này.
Thiển Thủy Thanh cười nói, cất bước đi về phía Dịch Tinh Hàn.
O0o
Dưới tàng cây, Dịch Tinh Hàn nhìn Thiển Thủy Thanh với ánh mắt lạnh lùng,
trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi lành lạnh.
Hắn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
Từ sau khi bị bắt, Dịch Tinh Hàn luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của
Thiển Thủy Thanh. Trong thời gian gần đây, có lẽ không ai hiểu về Thiển Thủy
Thanh rõ ràng hơn hắn.
Hắn quan sát Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt của một đối thủ, săm soi Thiển Thủy
Thanh thật kỹ, dùng hết mọi cách để tìm ra nhược điểm của Thiển Thủy Thanh,
xem như là đối thủ lớn nhất của hắn trong tưởng tượng. Hắn nhớ lại những trận
chiến đã giúp cho Thiển Thủy Thanh thành danh, xem nếu đổi lại là mình vào lúc
ấy, còn có cơ hội nào có thể ứng phó hay không. Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện
ra mình căn bản không thể chống lại được một đòn tấn công của Thiển Thủy
Thanh.
Tên Thiển Thủy Thanh này bày mưu đặt kế cho mỗi một lần hành động, đều đã tính
toán tỉ mỉ từ trước, lại nhiều lần áp dụng một cách chủ động. Hắn không phải
thuộc loại người ra tay sau mà kềm chế đối thủ, bất kể đối thủ của hắn là
người Đế quốc Chỉ Thủy hay là cấp trên của hắn, không bao giờ hắn để cho bản
thân rơi vào tình thế bị động, đây chính là một đặc điểm nổi bật của hắn.
Lúc Thiển Thủy Thanh bày mưu đối phó với Thác Bạt Khai Sơn, tất cả mọi chuyện
Dịch Tinh Hàn đều thấy rõ từ đầu đến cuối.
Lúc ấy Dịch Tinh Hàn biết rõ rằng, nếu như có một ngày Thiển Thủy Thanh tìm
đến mình, vậy nhất định hắn sẽ làm chuyện gì đó để đối phó mình, thậm chí bày
mưu lợi dụng mình, mà mình chưa chắc đã có lợi thế để từ chối hay chống lại.
Cũng như lần này, hắn sẽ dùng chuyện gì để uy hiếp mình đây? Dịch Tinh Hàn
không biết, cũng không muốn biết, nhưng vận mệnh đã trói chặt hắn vào với
Thiển Thủy Thanh, từ trận chiến đầu tiên trên thảo nguyên Phong Nhiêu, hai
người chưa từng tách rời khỏi nhau.
Quả nhiên sau khi Thiển Thủy Thanh đi tới trước mặt hắn bèn thản nhiên nói:
Dịch Tinh Hàn nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chắp tay sau lưng, chậm
rãi ngửa mặt nhìn trời:
Sau khi thành Kinh Viễn bị đánh chiếm, quân Đế quốc Thiên Phong nhận được
một tin, vì muốn ngăn cản kế hoạch xâm lăng ào ạt của người Đế quốc Thiên
Phong, Bão Phi Tuyết đã đưa ra ba kế sách giữ nước. Hai kế trong đó ngươi đã
biết rồi, kế thứ ba chính là phá đập Lý Quan cho nước ngập cả Đế quốc, người
Đế quốc Chỉ Thủy dùng nước sông Nguyệt Nha để cùng chết với quân Đế quốc Thiên
Phong chúng ta.
Ngươi nói cái gì?
Dịch Tinh Hàn đứng bật dậy, vài tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong cạnh đó vội
rút chiến đao ra, Thiển Thủy Thanh lại khoát khoát tay, ra ý không có chuyện
gì.
Hắn nhìn Dịch Tinh Hàn bằng ánh mắt vừa đồng tình vừa thương hại, hoàn toàn
hiểu được sự căm phẫn trong lòng Dịch Tinh Hàn.
Hắn lại từ từ nói:
Dịch Tinh Hàn ngơ ngác nhìn hắn, không nói được một lời.
Thiển Thủy Thanh lại nói:
Dịch Tinh Hàn vẫn ngồi yên dưới đất không đáp, những lời vừa rồi của Thiển
Thủy Thanh không sai một mảy may nào.
Thiển Thủy Thanh nở nụ cười:
Dịch Tinh Hàn giận dữ rống to:
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
-...Những năm gần đây, Đế quốc Chỉ Thủy trở nên yếu ớt hẳn đi, chuyện đó có quan hệ rất lớn với chuyện bên trong dân nổi loạn không ngừng, bên ngoài thì mâu thuẫn với các nước khác ngày càng tăng lên. Lúc bọn chúng tấn công người khác, có khi nào nghĩ tới vì sao mình lại đánh người ta hay không?
Dịch Tinh Hàn nghe vậy lặng người, lịch sử chuyện này đương nhiên hắn thuộc
làu.
Lúc này Thiển Thủy Thanh mới chậm rãi nói tiếp:
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ bả vai Dịch Tinh Hàn:
Dịch Tinh Hàn chấn động toàn thân, một lúc sau nhắm nghiền hai mắt với vẻ
tuyệt vọng.
Một chiến sĩ vô cùng dũng cảm sau khi hăng hái chiến đấu cho quốc gia của
mình, đột nhiên biến thành gian tế bị tra tấn hành hạ, Bão Phi Tuyết biến hắn
thành một quân cờ thí để loại trừ đối thủ, quốc gia của hắn cũng từ bỏ hắn.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn tràn đầy lòng yêu nước như trước, cũng không
muốn phản bội quốc gia. Trong lòng hắn trước sau vẫn còn giữ một tia hy vọng,
sự giáo dục nước nhà bất diệt vẫn chiếm vị trí tuyệt đối trong tim hắn. Hắn
nói với chính mình, sẽ không giống như Thác Bạt Khai Sơn trúng kế của Thiển
Thủy Thanh, thế nhưng hiện tại, sau khi nghe Thiển Thủy Thanh nói chuyện một
hồi, hắn vẫn không tự chủ được mình, sinh lòng oán hận hoàng thất Vũ gia.
Nếu như đập Lý Quan trên sông Nguyệt Nha bị phá vỡ, số dân chúng chết đi bằng
hàng trăm lần đồ thành của Thiển Thủy Thanh.
Chỉ trong nháy mắt, kẻ sĩ trung dũng yêu nước yêu dân, rốt cục trở thành bỏ
dân vì nước, trong lòng hắn sao không cảm thấy buồn, cảm thấy giận, không bàng
hoàng mê muội?
Lực lượng quân đội của một quốc gia không thể dùng bảo vệ nước nhà, không thể
dùng để bảo vệ con dân của mình, ngược lại trở thành nguồn gốc của việc phá hư
nền móng quốc gia, gây ra tai họa. Một quốc gia như vậy làm sao có thể yêu
thương được, một Quốc chủ như vậy, làm sao đáng cho mình bảo vệ?
Ý nghĩa của việc một quốc gia được sinh ra không phải là để bảo vệ cho nhà cửa
dân chúng hay sao?
Dịch Tinh Hàn hắn chỉ là một tên dân thường, không có gì vướng bận nhiều mà
không thể vứt bỏ, không có cái gọi là vinh hoa phú quý làm vướng bận hắn, cho
nên không tiếc hy sinh tất cả.
Hắn chỉ là một tên binh sĩ bình thường đã được trải qua giáo dục phải bảo vệ
nước nhà, nhưng trong giây phút này lại biết thì ra Quốc chủ và các đại thần
vẫn dạy bọn chúng trung thành với nước, nhưng lại vì ích lợi của riêng họ
không tiếc hy sinh tất cả lợi ích của quốc gia.
Giây phút này nội tâm của hắn bị chấn động nặng nề đến mức nào, có thể tưởng
tượng được.
Vì vậy, ý niệm làm cho hắn chịu đựng kiên quyết không hàng trong đầu hắn,
trong giây phút này đã dần dần chao đảo, không biết phải về đâu...
Lúc này hắn không nhịn được bèn cất tiếng hỏi:
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
Dịch Tinh Hàn hừ lạnh:
Đi đồ thành, giết dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy ta chứ gì?
Không!
Thiển Thủy Thanh lập tức lắc đầu:
Nói đến đây Thiển Thủy Thanh nở nụ cười:
Dịch Tinh Hàn thừ người ra, hiển nhiên hắn không khỏi đau lòng vì sự thật vừa
tàn khốc vừa buồn cười này.
Người Đế quốc Chỉ Thủy muốn phá đập giết dân, người Đế quốc Thiên Phong lại
muốn bảo vệ đập cứu dân, vì sao chuyện đời lại trở nên hoang đường như vậy?
Thiển Thủy Thanh bảo hắn lựa chọn, chính là lựa chọn trung với dân chúng hay
là trung với Quốc chủ, lựa chọn như vậy hắn phải làm sao?
Thiển Thủy Thanh lại thở dài:
Tuy nhiên đáng tiếc, Thương Hữu Long sẽ không để cho chúng ta thành công
một cách dễ dàng như vậy được. Nếu như Thiết Phong Kỳ tiếp tục thẳng tiến về
phía Đông, rất có khả năng chưa nhìn thấy con đập đâu mà đã bị người ta diệt
sạch. Cho nên con đập này nếu chỉ dựa vào Thiết Phong Kỳ là không bảo đảm!
Như vậy ngươi tìm ta để làm gì?
Giọng Thiển Thủy Thanh lập tức hạ thấp xuống:
-...Bỏ nước, cứu dân. Ngươi đi bảo vệ con đập, ta đi khuấy động vương triều họ Vũ, ta và ngươi làm nên một cục diện sáng sủa hơn cho Đế quốc Chỉ Thủy, ngươi cảm thấy thế nào?
Những lời này hoàn toàn làm chấn động tinh thần Dịch Tinh Hàn.
O0o
Lúc trở về, Hồng Thiên Khải hỏi Thiển Thủy Thanh:
Thiển Thủy Thanh cười dài:
Kẻ trượng phu dám làm những chuyện mà thiên hạ không dám làm, biết khó vẫn
xông tới, quản chi sống chết! Dịch Tinh Hàn cũng là một người có tài, cũng rất
thông minh, chỉ thiếu chút giác ngộ mà thôi, chỉ cần chúng ta tạo ra một cơ
hội nhỏ cho hắn, hắn sẽ thừa cơ vùng lên. Dù sao hắn cũng là người Đế quốc Chỉ
Thủy, hắn đi bảo vệ con đập là bảo vệ mạng sống cho muôn dân, trách nhiệm của
chúng ta là chiếm đất công thành, có tính chất khác nhau rất lớn. Nếu có thể
lợi dụng được lòng dân thì cứ việc lợi dụng, mặc dù kế hoạch phá đập của Bão
Phi Tuyết vô cùng ác độc, nhưng lại đánh mất lòng dân. Nếu như Dịch Tinh Hàn
không biết lợi dụng, hắn chính là một tên ngu ngốc nhất trên đời, hiện tại hắn
chỉ thiếu một thứ mà thôi, chỉ cần chúng ta cho hắn, ắt tất cả sẽ trở nên tự
nhiên như nước chảy thành sông.
Cái gi vậy?
Đông Quang Chiếu vội hỏi.
Thật là có lỗi, ta không thể nói!
Vì sao vậy?
Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu đồng thời kêu lên.
Thiển Thủy Thanh chậm rãi đáp:
Hắn nhìn Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu, gằn từng tiếng một:
Hồng Thiên Khải lại hỏi:
Thiển Thủy Thanh chậm rãi trả lời:
Hồng Thiên Khải tỏ vẻ bất mãn:
Thiển Thủy Thanh cười lạt:
Hồng Thiên Khải lập tức ngẩn người.
Thiển Thủy Thanh nhìn vẻ thất vọng của hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy
buồn cười, nhẹ giọng nói:
Ánh mắt Hồng Thiên Khải lập tức sáng ngời, Đông Quang Chiếu thì tức giận kêu
to:
Thiển Thủy Thanh cười hăng hắc:
Thiển Thủy Thanh vừa thốt ra câu này, gương mặt Hồng Thiên Khải và Đông Quang
Chiếu đồng thời biến sắc.
Thiển Thủy Thanh trước mắt hai người bọn họ chỉ trong khoảnh khắc đã toát ra
sát ý ngập trời. Một ý nghĩ đáng sợ không thể nào kềm chế được đồng thời lóe
lên trong lòng cả hai người Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu, làm cho cả
hai chấn động đến mức không thể nào đứng vững.
Ngay sau đó giọng Thiển Thủy Thanh toát ra hơi lạnh thấu xương:
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh cười lạnh lùng:
Nếu như hai vị vẫn không có lòng quyết đoán, muốn đi mật báo cũng chỉ là vô
ích mà thôi. Thiển Thủy Thanh ta không chịu nổi cấp trên như vậy, cũng chỉ là
đi trước mọi người một bước!
Ngươi! Thiển Thủy Thanh, ngươi điên rồi, đây chính là tội hủy gia diệt tộc!
Đông Quang Chiếu kêu to.
Giọng Thiển Thủy Thanh vẫn ôn hòa:
Hắn nhìn Hồng Thiên Khải, gằn từng tiếng một:
Giọng Thiển Thủy Thanh nghe như vàng rơi trên đá, dõng dạc rõ ràng:
O0o
Kinh Phong Triển ngồi trong doanh trướng, thừ người ra nhìn chiến đao trong
tay mình.
Thanh đao này đã bầu bạn với hắn qua những tháng ngày gian khó.
Trên chiến trường, chiến đao chính là một bằng hữu đáng tin cậy nhất của một
binh sĩ, điểm này, cho tới bây giờ Kinh Phong Triển vẫn tin tưởng, chưa hề
nghi ngờ. Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy hoài nghi thanh đao
này.
Đao, có thể giết người, có thể làm cho người ta sợ hãi, nhưng vĩnh viễn không
thể làm cho người ta sùng bái và kính ngưỡng.
Không ai biết vào ngày Thiển Thủy Thanh bị giáng chức, lúc tình cảm của binh
sĩ Hữu Tự Doanh xúc động dâng trào, thật ra hắn đã có mặt tại đó.
Hắn đã nghe thấy tất cả.
Hôm đó, một đám binh sĩ kiêu ngạo bị chọc cho nổi giận.
Hôm đó, một tên Tướng quân bị giáng chức trở thành thần tượng sống trong lòng
binh sĩ.
Kinh Phong Triển chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, Thiển Thủy Thanh
uy hiếp tới địa vị của hắn quá nhanh. Cho dù hiện tại Thiển Thủy Thanh chỉ là
một tên binh sĩ, nhưng địa vị và uy vọng trong quân của hắn không gì phá nổi.
Lúc Thiển Thủy Thanh ngăn cản binh sĩ của Hữu Tự Doanh nổi loạn, chỉ dùng mấy
câu hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng qua mấy câu ấy, Kinh Phong Triển đã cảm
thấy rằng sắp sửa có sóng gió nổi lên.
Thậm chí hắn có thể thấy được rất rõ ràng, hắn bãi bỏ chức Doanh Chủ của Thiển
Thủy Thanh, nhưng Hữu Tự Doanh vẫn xem Thiển Thủy Thanh là đầu lĩnh. Còn Hùng
tộc đối với mệnh lệnh của hắn làm như không nghe không thấy, trừ phi Thiển
Thủy Thanh lên tiếng, ngoài ra không ai chỉ huy được bọn họ. Đám chiến sĩ Hùng
tộc này chỉ có ba ngàn, nhưng chiến lực thừa sức chống lại toàn bộ binh sĩ của
Thiết Phong Kỳ, cho nên căn bản là không chịu lép với hắn.
Ngoài chuyện này ra, chính sách lấy lòng dân của hắn cũng có hiệu quả vô cùng
nhỏ.
Người Đế quốc Chỉ Thủy đã sớm không còn tin tưởng quân Đế quốc Thiên Phong,
Thiển Thủy Thanh không còn tại chức, Kinh Phong Triển nắm quyền, đã không còn
đối tượng làm cho bọn họ sợ hãi, vì vậy cho nên bắt đầu xuất hiện nhiều thủ
đoạn quấy rầy, ám sát vô cùng tận.
Mặc dù Kinh Phong Triển lại tìm mọi cách vỗ về dân chúng, nhưng Thương Hữu
Long giấu binh trong dân, dùng các thủ đoạn kích động dân chống lại, cho nên
không thể hóa giải một cách dễ dàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kinh Phong Triển càng cảm thấy lo lắng không yên.