Diễn Tập Quân Sự


Người đăng: khuynhtanthienha10@

“Chiến tranh là căn bản để cho người của Đế quốc Thiên Phong sinh tồn và phát
triển.” Trích trong sách sử của Đế quốc Thiên Phong.

Quân viễn chinh trở về, làm cho dân chúng trong thành Thanh Dã đều vui mừng
nhảy nhót.

Đám chiến sĩ trở về thân mặc giáp sắt khoác chiến bào đen, cỡi ngựa cao to,
tay cầm Loan Nguyệt Thứ Mâu, tua vải vốn màu hồng trên đỉnh thiết khôi giờ đây
đã nhuộm màu máu đỏ. Ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, toát ra một luồng sát khí
nhàn nhạt, hiển nhiên là vừa trở về từ chiến trường đẫm máu.

Khôi giáp của bọn họ cũng không còn mới, đã hơi rách nát, trên trường mâu cũng
có nhiều chỗ sứt mẻ, đội ngũ cũng không được chỉnh tề cho lắm. Nhưng tinh thần
của bọn họ cao vời vợi, chiến ý hiên ngang, tỏ ra bộ dáng của những dũng sĩ
chân chính đã tôi luyện không biết bao nhiêu lần trên chiến trường.

Lúc này trông cánh quân kỵ binh kia tuy lộ vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng trên
mặt lại không thể nào giấu được vẻ kiêu ngạo và tự đắc của những kẻ chiến
thắng trở về.

Sau những trận chiến vô cùng gian khổ, sau khi gặt hái được những thắng lợi
huy hoàng, ngoại trừ vinh quang cao quý và số tiền thưởng không nhỏ chút nào
ra, cái làm cho người ta khát vọng có lẽ chính là những tiếng hoan hô mà số
hương thân phụ lão kia đang phát ra để nghênh đón những anh hùng thắng trận
trở về.

Đám người đứng xem tràn trề hy vọng, chen chúc chật cả hai bên đường lớn, ai
nấy đều kiểng chân trông ngóng.

Đám người vây quanh đội kỵ binh kia tự giác dạt ra hai bên chừa con đường đủ
để đi qua, sau đó không ngừng kêu lớn với đội kỵ binh:
- Các ngươi là binh sĩ ở đâu vậy?


  • Chúng ta là Thiên Kỵ Vệ của Hổ Báo Doanh thuộc Long Nha Quân.
    Tên quan quân đầu lĩnh cao giọng đáp.


  • Là binh sĩ của Long Nha Quân, đệ nhất Quân* của Quân đoàn Bạo Phong!
    Trong đám đông có thanh âm nho nhỏ đáp lại.


(*Đây là cách phân chia quân đội trong truyện này:

Quân chế của đế quốc Thiên Phong có hai tiêu chuẩn, dưới ngàn người thì chia
thành năm-hai, trên ngàn người thì chia thành ba-hai.

Trong quân cứ năm người là một Ngũ, hai Ngũ là một Thập, năm Thập là một Khúc.
Khúc trưởng sẽ cai quản năm mươi người, chỉ là sĩ quan mà không phải là quan,
dưới đó là Ngũ trưởng và Thập trưởng. Hai Khúc là một Sáo, Sáo quan là chức
quan thấp nhất cai quản trăm người. Năm Sáo là một Lữ, hai Lữ là một Vệ, Lữ
quan là Úy, Vệ quan là Giáo, dưới vạn người thì lấy Sáo làm đơn vị tác chiến
cơ bản. Lữ Úy là phó của Vệ Giáo, các đơn vị phân chia rõ ràng, quân pháp
nghiêm minh.

(Trên đây là chia dưới ngàn người năm-hai, dưới đây là trên ngàn người ba-hai)

Trên Vệ là biên chế Doanh, Kỳ, Trấn, Quân. Ba Vệ là một Doanh, hai Doanh là
một Kỳ, ba Kỳ là một Trấn, hai Trấn là một Quân, ba Quân là một Quân đoàn.

Quân đoàn Bạo Phong cai quản ba Quân một Tổng, là Long Nha Quân, Long Uy Quân,
Long Lân Quân, lại thêm Tổng đội có ba vạn người, cái gọi là Thống soái ba
quân từ đây mà ra.)

Thanh âm lọt vào tai tên quan quân đầu lĩnh, gương mặt hắn lập tức lộ vẻ tự
hào.

Nếu nói Quân đoàn Bạo Phong thể hiện lực chiến đấu mạnh nhất trên khắp Đế quốc
Thiên Phong, vậy Long Nha Quân chính là Quân mạnh nhất trong Quân đoàn Bạo
Phong. Thân là một thành viên của Long Nha Quân, tên quan quân này quả thật có
thừa lý do để kiêu ngạo.

Lại có người hỏi to:


  • Vậy Hổ Báo Doanh thuộc Kỳ nào?

Tên quan quân kia đáp lời:


  • Thiết Phong Kỳ.

Liền có tiếng bàn tán:


  • Thiết Phong Kỳ là Kỳ nào vậy? Dưới Long Nha Quân có hai Trấn sáu Kỳ, ta chỉ
    biết Thiết Huyết Trấn, Xích Huyết Trấn, Quỷ Phong Kỳ, Liệt Phong Kỳ, Hoả Phong
    Kỳ, Linh Phong Kỳ, Hồng Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, chưa từng nghe qua có
    Thiết Phong Kỳ!


  • Đúng vậy đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua!


Có tiếng người phụ hoạ.

Sắc mặt tên quan quân kia có hơi xấu hổ:


  • Trong đại chiến Bàn Sơn, mặc dù quân ta chiến thắng, nhưng Hồng Phong Kỳ
    tổn thất nặng nề. Hiện tại Hồng Phong Kỳ gầy dựng lại biên chế, đồng thời đổi
    tên thành Thiết Phong Kỳ.


  • Các ngươi nguyên là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ sao? Vậy ngươi biết Cẩu Tử
    nhà ta không? Hắn đang là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ!


Có vị hương thân kêu lên.

Trong nhất thời, không ít dân chúng thành Thanh Dã bắt đầu níu kéo các binh sĩ
hỏi han về hành tung thân nhân của mình.


  • Xin hỏi ngươi có gặp trượng phu ta hay không?

Một người vợ trẻ cô đơn chờ chồng nhẹ giọng hỏi.


  • Xin hỏi ngươi biết phụ thân ta không?

Đây là thanh âm ngây thơ của một đứa trẻ nét mặt thật thà.


  • Con ta ở Kỳ của các ngươi, ai biết làm ơn cho ta hay hành tung của nó!

Đây là thanh âm đầy vẻ lo lắng chờ mong của một lão nhân tóc bạc trắng tay
chống quải trượng.


  • Huynh đệ ta ở trong Hổ Báo Doanh, huynh đệ huynh đệ, ta là Đại Sơn đây,
    ngươi ở đâu???

Đây là thanh âm gấp gáp của một thanh niên trẻ tuổi đang tìm ca ca hay đệ đệ
của mình.

Rõ ràng là ai nấy đều tràn trề khát vọng có thể nghe được thanh âm chính thân
nhân của mình.

Nếu như may mắn một chút, lập tức gặp được người thân, bọn họ ôm nhau nồng
nhiệt, tình cảm tràn đầy, cũng không lấy gì làm phiền cất tiếng hỏi thăm dồn
dập. Trượng phu đoàn tụ cùng thê tử, phụ thân cùng con trai nhận ra nhau, ai
nấy đều kích động đến mức rơi nước mắt, kẻ khóc người cười.

Nhưng cũng có những thanh âm mà vĩnh viễn bọn họ sẽ không bao giờ được nghe
lần nữa…

Vì thế bắt đầu có những tiếng nức nở tỉ tê lan ra trong đám đông như ôn dịch.

Tên quan quân ngồi trên lưng ngựa trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng thở dài
một tiếng, vung cao roi ngựa trong tay lên hô lớn:


  • Các vị hương thân! Ta nhận lệnh của Trấn Đốc Nam Vô Thương Nam đại nhân
    quay về thành Thanh Dã tu chỉnh, đồng thời chiêu mộ binh sĩ, thu gom quân
    lương chuẩn bị tái chiến. Cho nên bây giờ không thể nào trì hoãn lâu được, xin
    mọi người tha lỗi! Trong thời gian tu chỉnh, ta sẽ cho binh sĩ thuộc hạ trở về
    nhà đoàn tụ một ngày, cho nên xin phía trước tránh đường giùm để chúng ta còn
    trở về thành.

Sau đó hắn lệnh cho đám binh sĩ dưới quyền gia tăng tốc độ. Lần này trở về
mang theo nhiệm vụ trọng đại trong người, thật sự không thể trì hoãn lâu được,
càng không thích hợp mở đại hội nhận người thân.

Vì thế, những ai nhận được người thân rồi đều quay về đội ngũ, những ai chưa
tìm được người thân cũng phải cố gắng nén lòng. Bọn họ hét lớn một tiếng, giơ
cao roi ngựa quất mạnh xuống, trong đám bụi đất bốc lên mù mịt, các tướng sĩ
của Thiên Kỵ Vệ chạy về phía thành Thanh Dã với tốc độ rất nhanh.

Nhìn theo lớp bụi cuồn cuộn dần xa, rốt cục có người thấp giọng nức nở:


  • Thì ra là trở về chiêu mộ thêm quân, trận vừa rồi vẫn chưa đánh xong hay
    sao? Lần này không biết có bao nhiêu hài tử đi tìm chết đây?

Trong nhất thời, các vị hương thân ra nghênh đón vốn tâm tình kích động giờ
đây đã lắng xuống, cho dù dân chúng đã gặp mặt thân nhân của mình, rốt cục
cũng không thể không vì thân nhân của mình mà cảm thấy lo lắng hãi hùng.

Mắt thấy thành Thanh Dã đã ẩn hiện xa xa, tên quan quân ngồi trên lưng ngựa
rốt cục cũng cho ngựa đi chậm lại, cả đám kỵ binh phía sau cũng theo đó mà
giảm tốc độ.

Tên quan quân này tên là Mộc Huyết, lúc này Mộc Huyết giơ tay lên cao vẫy vẫy,
hô to một tiếng:


  • Thích Thiên Hữu!

Một viên dũng tướng trong đám kỵ binh phía sau tức thì giục ngựa lao ra, viên
tướng này vai to eo nhỏ, gương mặt kiên nghị ngưng trọng như một lưỡi dao sắc
bén, chạy thẳng tới bên cạnh Mộc Huyết nhanh như chớp:


  • Có!

Mộc Huyết giơ roi ngựa chỉ về phía trước:


  • Thấy chưa? Chúng ta… sắp về đến nhà.

Gương mặt đen trũi của Thích Thiên Hữu vẫn trơ ra không lộ vẻ gì:


  • Ta không có nhà!

Mộc Huyết gật gật đầu:


  • Ừ, đây là nguyên nhân mà ta tìm ngươi. Sau khi vào thành Thanh Dã, ngươi
    lập tức đến doanh huấn luyện tân binh, lần này trở về bổ sung quân cũng không
    chỉ có mỗi mình Thiết Phong Kỳ chúng ta, cho nên chúng ta phải hạ thủ thật
    nhanh. Ta muốn ngươi chọn ra cho ta ba ngàn tên tân binh tốt nhất trong thời
    gian ngắn nhất mang đi. Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi trước, Thích Thiên Hữu,
    phàm là quân gia nhập vào Thiết Phong Kỳ ta, không được có kẻ nào kém cỏi. Chỉ
    cần ngươi mang về một người kém cỏi, ta sẽ quất ngươi một roi, tất cả ba ngàn
    tên tân binh, để ta xem ngươi sẽ chịu mấy roi!

Thích Thiên Hữu gật gật đầu, gương mặt đen trũi không lộ vẻ gì dư thừa, chỉ
vẫy vẫy tay, một Sáo binh sĩ phía sau lập tức gào thét đi theo hắn về phía
doanh huấn luyện tân binh.

Mộc Huyết lẳng lặng nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu dần xa, không quay đầu lại
rống to:


  • Huynh đệ của các Sáo khác trở về nhà, trước hết hãy nghỉ ngơi ba ngày, mọi
    người cần phải tranh thủ cơ hội này vui chơi cho thật là thống khoái!

Hơn một ngàn tên binh sĩ đồng thời gào thét hoan hô long trời lở đất.
o0o

Đế quốc Thiên Phong ở phía Đông của đại lục Quan Lan, là một quốc gia trên lục
địa.

Phía Đông của Đế quốc Thiên Phong giáp với Đế quốc Chỉ Thuỷ vốn là một nước
giáp biển, phía Nam là Đế quốc Kinh Hồng. Phía Bắc của Đế quốc Thiên Phong là
Đế quốc Mạch Gia, là Đế quốc có sản lượng lương thực khổng lồ, nên được xưng
là kho lương thực của đại lục Quan Lan.

Trong đó ba Đế quốc Chỉ Thuỷ, Mạc Gia, và Thiên Phong cùng ở trên vùng đại
bình nguyên phì nhiêu, bởi vậy cũng được xưng là Phong Nhiêu (phì nhiêu) Tam
Quốc.

Phía Tây của Đế quốc Thiên Phong là hành lang Thánh Khiết thông với miền Trung
của đại lục Quan Lan, cũng là con đường duy nhất Đế quốc Thiên Phong có thể đi
ra bên ngoài mà không phải vượt ngang bất cứ Đế quốc nào. Vì muốn không bị các
Đế quốc khác tiến hành chiến lược ngăn chặn, Đế quốc Thiên Phong bắt buộc phải
triển khai trọng binh trên hành lang Thánh Khiết.

Khác với Đế quốc Thiên Phong, ba nước còn lại ở chung quanh đều có những nơi
hiểm yếu có thể dễ dàng phòng thủ. Đế quốc Chỉ Thuỷ sẵn có Tam Trùng Thiên tự
nhiên, Đế quốc Kinh Hồng có đệ nhất hùng quan là Hàn Phong quan ở phía Đông
thủ hộ cửa ngõ, Đế quốc Mạch Gia thì có dòng sông Ác Lãng nước chảy xiết chính
là lạch trời rất khó vượt qua.

Đế quốc Thiên Phong nằm trên vùng bình nguyên bằng phẳng, không có chỗ nào
hiểm trở có thể phòng thủ, cho nên trong thế giới ngày nào cũng có chiến tranh
này, chỗ dựa duy nhất của Đế quốc Thiên Phong chính là sự dũng mãnh của dân
chúng và sự hùng mạnh của quân đội.

Bởi vậy, niềm tin của người dân Đế quốc Thiên Phong là: tiến công vĩnh viễn là
cách phòng thủ tốt nhất!

Dựa vào ưu thế có được nguồn tài nguyên dồi dào là thảo nguyên Phong Nhiêu, Đế
quốc Thiên Phong được xem là Đế quốc có lực lượng kỵ binh hùng hậu nhất trên
đại lục Quan Lan. Bọn họ tới lui như gió, chạy nhanh như chớp, liều chết xung
phong, tung hoành vô ngại, được xem là binh chủng chiến lược có sức uy hiếp
kinh khủng nhất của Đế quốc Thiên Phong.

Bởi vậy, trở thành một viên tướng kỵ binh của Đế quốc Thiên Phong là lý tưởng
cao nhất của mỗi dũng sĩ trong Đế quốc Thiên Phong.

Khát vọng của bọn họ chính là giết địch lập công trên chốn sa trường, dương
danh thiên hạ.

Trong lịch sử của đại lục Quan Lan chưa từng có một Đế quốc nào hùng mạnh mà
hiếu chiến như Đế quốc Thiên Phong. Chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong dũng mãnh
ngoan cường, toàn bộ đều lấy chiến đấu làm lý tưởng, khát vọng vinh danh, theo
đuổi sự giết chóc.

Khi Thích Thiên Hữu mang theo Sáo thiết kỵ của mình đi lên một ngọn đồi nhỏ
cách doanh huấn luyện không xa, nhìn về phía trước có thể thấy bên trong doanh
huấn luyện đang triển khai một cuộc tập luyện mô phỏng đối kháng có thanh thế
rất lớn.

Bọn tân binh thân khoác giáp trụ tay cầm trường mâu, dưới sự chỉ huy của các
vị giáo quan đang tiến hành một trận diễn luyện công phòng giữa hai phe với
nhau. Binh sĩ hai phe buộc vải hai màu xanh đỏ để phân biệt, từng gương mặt
tràn đầy phấn chấn thể hiện khát vọng chiến đấu của bọn chúng. Khi tiếng kèn
hiệu xung phong vang lên, đám binh sĩ màu đỏ gầm lên phát khởi đợt tấn công
đầu tiên với bên xanh, bên xanh kết thành viên trận* mà đối kháng. Các giáo
quan phía sau không ngừng gào thét:


  • Chú ý hai bên sườn các ngươi, không được để xuất hiện lỗ hổng. Cần phải học
    cách chuyển động từ giữa để giữ vững đội hình…

(*viên trận: thế trận phòng ngự luôn luôn có hình tròn để giảm thiểu thương
vong.)

Binh sĩ của hai phe xông xáo tới lui, vừa tấn công vừa phòng thủ xem ra rất
đẹp mắt, nhưng nhìn chung người ta vẫn cảm thấy như thiếu một chút gì…

Nếu như quan sát cẩn thận cuối cùng có thể phát hiện được, thì ra vũ khí trong
tay đám tân binh này tất cả đều không có mũi nhọn.

Đã không có sự sợ hãi do cái chết uy hiếp, tuy rằng bọn binh sĩ này đánh thật
sự, nhưng vẫn không có tinh thần liều mạng không phải ngươi chết thì ta vong.
Trận hình sắp xếp không tồi, nhưng nếu thật sự ra chiến trường, không biết còn
có mấy người có thể nhớ được trận hình này.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt Thích Thiên Hữu thoáng lộ vẻ mỉa
mai:


  • Xem ra có người biết trước tin tức chúng ta muốn tới đây, nên chuẩn bị sẵn
    một phần đại lễ cho chúng ta!

Một tên kỵ binh bên cạnh hắn cũng cười ha hả:


  • Thích thiếu*, giờ làm sao đây?

(*Thích Thiên Hữu là một tên Sáo quan, là chức quan nhỏ nhất trong quân đội,
từ ‘thiếu’ này là chỉ vào chức quan ấy, không phải ‘thiếu’ là nhỏ tuổi.)


  • Làm sao ư?

Thích Thiên Hữu nhướng nhướng mày:


  • Xem diễn luyện thì có ích gì, ta thấy nên dùng đao thương trong tay chúng
    ta đến đó khảo nghiệm đám tân binh này một chút. Vàng thật không sợ lửa, hôm
    nay chúng ta sẽ rèn luyện bọn chúng một chút, để xem một trăm lão binh thân
    trải trăm trận như chúng ta lợi hại hơn, hay là gần một vạn tân binh này cứng
    cỏi hơn. Sẵn dịp cũng làm cho bọn chúng biết một chút, nếu thật sự bước ra
    chiến trường, cái gì mới thật sự là quan trọng. Ha ha, cơ hội được nếm trải
    trước không khí của chiến trường cũng không nhiều đâu!


  • Đúng vậy, mỗi lần ra chiến trường, bị chết nhanh nhất nhiều nhất đều là tân
    binh.


Một tên kỵ binh phía sau cũng cười đáp.

Thích Thiên Hữu suy nghĩ một chút, trong mắt lập tức bắn ra tinh quang sáng
ngời, hét lớn:


  • Truyền lệnh, tất cả tản ra, mười bước một người, năm người một tổ, xung
    phong theo thế sóng cuộn. Nhiệm vụ là đánh cho bọn chúng thảm hại tơi bời, nhớ
    kỹ không thể giết người nhưng có thể đả thương, nếu cần có thể dùng chiến mã
    húc ngã bọn chúng. Phàm có người nào đánh các ngươi rớt ngựa, phải nhớ kỹ mặt
    tên đó cho ta! Nếu bị tân binh giết chết, coi như năng lực kém cỏi, chết cũng
    đáng đời!


  • Dạ!


Một trăm tên kỵ binh đồng loạt hét lớn.


  • Đổi khôi, đổi giáp, bỏ mâu dùng đao… Thổi kèn hiệu xung phong!

Khi tiếng kèn hiệu xung phong vang lên lanh lảnh, đám tân binh bên trong doanh
huấn luyện ngạc nhiên ngừng động tác, nhìn về phía ngoài doanh nơi phát ra
tiếng kèn.

Xa xa bụi bay mù mịt, một cánh quân thiết kỵ hung hãn mạnh mẽ đang xông tới,
mã đao* trong tay bọn họ loé sáng phá không hình thành một cơn thuỷ triều màu
bạc chói ngời, lại như một cơn lốc xoáy cuối chân trời, thô lỗ mà cuồng bạo,
làm cho đất bằng sinh ra một dòng xoáy lạnh lẽo.

(*mã đao: mã tấu dùng cho kỵ binh.)

Tên kỵ binh dẫn đầu vừa xông tới cửa doanh, tiện tay chém một đao gãy đôi cây
đại kỳ trước cửa, sao đó chỉ đao thẳng lên trời quát to:


  • Giết!

Khí thế hùng mạnh, kịch liệt trào dâng.

Đối mặt với cuộc tập kích bất thình lình này, cả đám tân binh gần như mê muội,
ngay sau đó sự hoảng loạn như cơn thuỷ triều tản ra khắp cả toàn quân.


  • Địch tập! Địch tập!

Rốt cục cũng có tên binh sĩ nào đó phản ứng mau lẹ điên cuồng gào thét.

Nhưng nơi xuất phát của thanh âm không phải từ trong đám tân binh đang diễn
luyện, mà từ cánh quân kỵ binh của địch đang xông tới như bão táp.

Đám kỵ binh của Thích Thiên Hữu vừa xông qua khỏi cửa doanh đã lập tức chiếm
ưu thế tuyệt đối. Bọn họ rất giàu kinh nghiệm, biết người phe mình ít ỏi, hơn
nữa đối phương cũng không phải là địch thật sự, bởi vậy cũng không chân chính
xung phong liều chết, mà là dùng đội hình từng nhóm nhỏ tiến hành ép bức, làm
cho đội hình của đám tân binh trở nên hỗn loạn tan tác, đồng thời làm bốc lên
thật nhiều bụi, khiến đối phương không thể nhanh chóng xác định rõ ràng số
lượng người tập kích.

Bọn họ bỏ trường mâu dùng mã đao, mã đao vốn sắc bén hẹp dài, mỗi một đao tạo
thành một vết thương rất dài trên thân thể đám tân binh. Tuy nhiên vì bọn họ
dùng sức vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn thì máu tươi tung toé khắp nơi, thật ra
đám tân binh bị thương rất nhẹ, nhưng tạo nên cảnh tượng đẫm máu còn hiệu quả
nhiều hơn dùng mâu. Tình cảnh này khiến cho doanh huấn luyện ngày càng trở nên
hỗn loạn.


  • Kỵ binh! Là kỵ binh!

Có tên tân binh kêu lớn.


  • Mọi người không cần sợ, dường như nhân số của bọn chúng không nhiều, nghe
    theo hiệu lệnh của ta, kết thành trận hình cùng nhau xông lên!

Cũng có tên giáo quan kinh nghiệm phong phú đã nhìn ra vấn đề.


  • Chúng ta cần đao thật thương thật!

Rất nhiều tân binh gào lên.

Không có vũ khí, thiếu hẳn ý chí chiến đấu, thiếu người lãnh đạo có năng lực
tương đối, cho dù nhiều người cũng chỉ là một bầy dê mà thôi.

Đám tân binh chưa bao giờ gặp trải qua thực chiến trong giây phút này rốt cục
đã biểu hiện ra mặt trái vô cùng chân thực của chúng.

Có người bắt đầu kêu cha gọi mẹ, nháo nhào chạy loạn, cũng có người buông vũ
khí, lập tức đầu hàng, rất nhiều tên mê loạn, tay cầm vũ khí đứng ngây ra,
không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng có tên ra sức chống cự, nhưng không
được đồng đội hỗ trợ, vì đơn độc cho nên không thể xoay chuyển tình thế. Cái
gọi là tinh binh mới luyện trong phút chốc đã biến thành một đám ô hợp.

Cũng có người bắt đầu chạy trốn.

Sự hoảng loạn mất đi ý chí chiến đấu nhanh chóng lan tràn như ôn dịch, khiến
cho càng ngày càng nhiều tân binh bắt đầu chạy ra ngoài cửa doanh.

Thích Thiên Hữu lanh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thản nhiên cười.


  • Mục tiêu trướng bồng màu đỏ, toàn lực phát động tấn công!

Thích Thiên Hữu hạ lệnh.

Trướng bồng màu đỏ chính là đại doanh của quan chỉ huy doanh huấn luyện, chỉ
cần chiếm được nơi đó tức là đã khống chế được toàn bộ trung tâm chỉ huy. Trên
chiến trường, đại quân chiếm được ưu thế tuyệt đối, lại vì mất đi trung tâm
chỉ huy làm cho chỉ huy không còn hiệu quả, dẫn đến kết cục thảm bại, chuyện
đó đâu đâu cũng có.

Tuy nhiên đối với doanh huấn luyện mà nói, chuyện chiếm cứ trướng bồng màu đỏ
còn thể hiện ý nghĩa tượng trưng-vì không thể dùng cách giết chết hoặc đánh
đuổi quân địch để đạt được thắng lợi, nên chỉ còn cách cướp lấy trung tâm chỉ
huy.

Trăm tên kỵ binh bắt đầu triển khai đội hình dày đặc, phát động tấn công về
phía trướng bồng màu đỏ. Mấu chốt của trận chiến này là dùng nhanh thắng chậm,
đánh cho đối thủ trở tay không kịp, đánh hạ được trung tâm chỉ huy, nhiệm vụ
coi như hoàn thành, cuộc khảo nghiệm tân binh lập tức sẽ chấm dứt. Nếu không
chờ thêm một lúc nữa, đám tân binh bình tĩnh lại thì…

Dù sao đám tân binh cũng có tới một vạn người!

Trong lúc ấy, một bóng người đột nhiên hiện ra phía trước trướng bồng màu đỏ.

Người ấy giơ đao chém xuống, tiện tay đã chém bay mấy cái thủ cấp của mấy tên
tân binh cầm đầu chạy trốn, sau đó nắm thủ cấp trong tay giơ cao quát lớn:


  • Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết không tha! Tất cả phản công! Mọi người đừng
    quên, chúng ta cũng là quân nhân!

Thích Thiên Hữu đứng ở xa xa trông thấy, rốt cục ánh mắt đã thoáng vẻ ngạc
nhiên.

Kẻ đó là một thanh niên trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mày thanh mắt đẹp, thoạt
nhìn giống như một tên thư sinh yếu ớt, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ cương
nghị, quả cảm, tự tin, lúc này lại phủ thêm một lớp sát khí lạnh lùng. Trong
lúc này, ánh mắt của thanh niên kia gặp phải ánh mắt của Thích Thiên Hữu, lập
tức phát động một loại giống như là công kích linh hồn.

Trong mắt hai người lúc này dường như chỉ có đối phương tồn tại.

Thích Thiên Hữu khẽ rùng mình, không biết vì sao hắn bỗng có cảm giác suy sụp.

Không biết nhờ vào hiệu quả của việc chém đầu mấy tên đào binh, hay là nhờ câu
’Chúng ta cũng là quân nhân!’ đã kích thích mọi người.

Rốt cục cũng đã có tân binh bắt đầu tiến hành chống cự có tổ chức.

Một cánh tân binh quy mô nhỏ bắt đầu cầm trường mâu không mũi lên, bắt đầu
triển khai chống cự lại ‘quân địch’. Cầm đầu là một tên tân binh thân hình
tráng kiện như một hòn núi nhỏ, tay phải múa may chiến đao, tay trái cầm cương
thuẫn*, hắn thân là bộ binh, không ngờ lại đánh nhau ngang ngửa với một tên kỵ
binh. Bên cạnh hắn, mười mấy tên tân binh tạo thành trận trường mâu chặn ngang
đường tiến công của Sáo thiết huyết kỵ binh về phía trướng bồng màu đỏ.

(*cương thuẫn: thuẫn thép.)

Tuy rằng trường mâu trong tay bọn chúng không có mũi, nhưng chiến đao trong
tay bọn kỵ binh cũng không dám thật sự chém vào những nơi yếu hại trên người
bọn chúng. Trong lúc nhất thời, hai bên có vẻ giằng co lẫn nhau.

Kỵ binh giỏi về phương diện xung phong liều chết, lợi dụng ưu thế là tốc độ
rất nhanh để sát thương quân địch. Nhưng kỵ binh sợ nhất là gặp phải đám da
dày thịt béo có danh xưng là ‘thành luỹ sống trên chiến trường’-trọng trang bộ
binh.

Trong lúc này ngăn cản đám kỵ binh nọ đúng là một cánh quân trọng trang bộ
binh, tuy vũ khí của bọn chúng là giả, thế nhưng chiến giáp lại là hàng thật
giá thật!

Tên tráng hán cầm đầu có khí lực mạnh kinh người, tuy hắn cầm chiến đao không
mũi trong tay, nhưng lại sử dụng như một cây búa lớn, mỗi nhát chém xuống mang
theo khí thế như sấm sét, dần dần hiện ra từng tầng ánh chớp như sao xẹt. Khí
thế của hắn hùng hậu đến mức khó ai ngăn cản, bất ngờ đánh bay một tên kỵ binh
ra khỏi lưng ngựa, lập tức có một đám trường mâu không mũi thay nhau đâm như
điên cuồng vào tên kỵ binh đang nằm trên mặt đất. Nếu không nhờ đồng bọn bên
cạnh nhanh tay cứu giúp, suýt chút nữa hắn đã trở thành người đầu tiên trong
Long Nha Quân bị trường mâu không mũi đâm chết, hơn nữa lại là bị người một
nhà đâm chết!

Thanh niên vừa chém mấy tên đào binh cũng đã bắt đầu tổ chức đội cung tiễn
thủ.

Chuyện làm cho Thích Thiên Hữu cảm thấy chấn động chính là, những mũi tên
trong tay đội cung tiễn thủ hơn hai mươi người vừa thành lập phát ra ánh sáng
chói lọi dưới ánh mặt trời.


  • Là tên thật!


  • Phương Hổ, Phương Báo, dẫn người của các ngươi theo ta đập tan đội cung
    tiễn thủ kia!


Thích Thiên Hữu quát to.

Hai mươi ba tên kỵ binh lập tức tách ra khỏi chiến trường, phát động tấn công
về phía trái của trướng bồng màu đỏ.


  • Mục tiêu: đám kỵ binh đang xung phong bên tay phải! Khoảng cách mục tiêu
    xác định là năm mươi thước, tập trung, bắn!

Thanh niên đốc chiến ở xa xa hét lớn.

Mười mấy mũi tên vọt lên không, hướng về đám Thích Thiên Hữu bắn tới.

Không hổ là đám lão binh thân trải trăm trận, đối mặt với đám tên đang bắn
tới, hai mươi ba tên kỵ binh đồng thời đưa thẳng bì thuẫn* lên, dùng thân che
ngựa, dùng thuẫn che đầu, che chắn hết tất cả những nơi yếu hại trên thân thể.
Sau lượt bắn thứ nhất, chỉ có một tên kỵ binh bị trúng một mũi tên vào vai.

(*bì thuẫn: thuẫn da.)

Tên kỵ binh bị trúng tên chỉ cười hắc hắc, sau đó mắng một câu:


  • Con bà nó, bị mấy tên tân binh bắn trúng, thật là doạ người!

Sau đó vung đao chém đứt đuôi tên, không màng đau đớn tiếp tục ra sức vọt về
phía trước, dường như cánh tay kia không phải sinh trưởng trên thân thể hắn!

Kỵ binh của địch tỏ ra hung hãn không sợ chết như vậy, làm cho đám cung tiễn
thủ đồng thời kinh hãi trong lòng.

Trên chiến trường, sợ hãi là điều tối kỵ, nó có thể làm cho tất cả cố gắng trở
thành bọt nước.

Đám cung tiễn thủ mất đi chiến ý, sự chuẩn xác cũng mất theo, không còn uy
hiếp gì đáng kể đối với đám kỵ binh kia nữa. Khoảng cách năm mươi thước chỉ
chớp mắt là tới, đám cung tiễn thủ lập tức mất đi tầm sát thương hiệu quả, lại
không có bộ binh bảo vệ, hoàn toàn phơi mình trước gót sắt của đám kỵ binh.


  • Người còn doanh còn, người mất doanh mất. Tất cả cung tiễn thủ, bỏ cung
    dùng đao!

Tên thanh niên trẻ tuổi thét to.

Nhưng lần này không còn ai nghe hắn.

Thích Thiên Hữu một mình một ngựa xông tới như bão táp, chém ra một đao
nghiêng trời lệch đất, thanh niên kia đưa trường kiếm lên ngăn đỡ, chỉ thấy
như một ngọn núi lớn đang đè tới, đánh cả người hắn bay bỗng lên không. Giữa
không trung chỉ nghe oà một tiếng, người hắn còn chưa rơi xuống, một ngụm máu
tươi đã phun ra.

Cuộc chiến này, thắng bại đã định.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #1