- Có ý gì?
Trong lòng Bạch Lượng Phong đột nhiên nhảy lên một chút, bán tín bán nghi.
Tin tức này tựa như đột nhiên có người gọi điện thoại nói cho ngươi biết ngươi trúng một giải thưởng lớn vậy, ai biết có phải kẻ lừa đảo hay không.
- Hắc hắc, có thể anh còn không biết, lúc chạng vạng, bảo an tập đoàn Bạch thị các anh, trưởng phòng Hà cho người gọi điện thoại báo nguy, nói là có người đến công ty của các anh gây sự. Em cùng Trương Lôi Thiêm sở trưởng đến hiện trường vừa nhìn, phát hiện cái tên Trương Dương kia cùng một người con gái rất xinh đẹp đang đánh năm người bảo an công ty của các anh đến kêu chết cha chết mạ, vì thế em ….
- Từ từ…
Hắn nói còn chưa dứt lời, Bạch Lượng Phong liền cắt lời hắn:
- Cậu nói Trương Dương chạy đến Đăng Nguyên building chúng tôi gây sự à? Còn mang theo một người con gái xinh đẹp à?
Nếu là một cô gái xinh đẹp, đại khái chính là Hứa Đan Lộ đây, Bạch Lượng Phong vừa nghĩ tới dáng diệu nóng bỏng thân hình tuyết trắng của Hứa Đan Lộ, hiện tại đại khái đã gần như thành vật cho Trương Dương hưởng thụ, trong lòng không khỏi một trận hỏa đại.
Tên vương bát đản, chính mình cũng chưa chạm qua, như thế nào tiện nghi cho tiểu tử nghèo như ngươi, dựa vào cái gì?
- Vâng, nhưng nói trở về, anh Phong, bảo an công ty của các anh cũng quá không ra gì, mười mấy người đánh một người, bị người ta đánh ngã năm người, còn cầm côn điện và đao đấy. Nói ra đều dọa người, đến thời điểm nên thay một đám những tên ăn bám rồi.
Bạch Lượng Phong nghe xong, trong lòng đã hiểu, tên Trương Dương kia thân thủ lợi hại, xem ra thật đúng là không phải A Cẩu nói bừa.
Bảo an công ty của ông già hắn có biết một phần, đều là từ trường học nghiệp vụ bảo an ra, hoặc nhiều hoặc ít học chút công phu, người thường chống lại bọn họ căn bản không phải đối thủ, mà nếu theo Lưu Đống nói, mười mấy người đánh một mình Trương Dương, còn bị hắn đánhngã, như này... Trương Dương đã không thuộc về nhân loại.
- Lưu cảnh quan, vậy anh nói nghe, nên trị như thế nào?
- Rất đơn giản…
Điện thoại đầu kia, Lưu Đống phát ra một chuỗi cười trầm thấp âm hiểm:
- Anh chỉ cần để người của công ty của các anh làm chứng Trương Dương là phần tử xã hội đen, em và Trương sở trưởng lại cố gắng bịa thêm một chút, đạt đến tội phạm hình sự. Vụ này chỉ cần kết án, cuộc đời của hắn liền là một chỗ bẩn, về sau ai dám dùng hắn.
Bạch Lượng Phong nghe xong, trầm mặc một hồi, Lưu Đống nói, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, hơn nữa tốt nhất có thể làm cho Trương Dương ăn miễn phí cơm lao ngục. Nhưng … Lưu Đống nói có thể thực hiện được không?
Trong lòng hắn tỏ vẻ hoài nghi, lúc trước hắn cùng lão nhân đề cập qua sự tình về Trương Dương, kết quả lão nhân tựa hồ cũng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, ngược lại còn muốn trong khoảng thời gian này hắn hơi ngoan hiền một chút, để tránh ảnh hưởng hợp tác của Bạch thị cùng Mai Đại.
Cho nên hiện tại nếu đem việc này nói cho ông ấy biết, ông ấy sẽ giúp mình sao? Bạch Lượng Phong không dám xác định.
Nhưng thực rõ ràng, cơ hội lần này khó có được.
Châm chước một hồi, Bạch Lượng Phong quyết đoán mà trả lời Lưu Đống:
- Ok, Lưu cảnh quan, việc này nếu làm xong, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, anh muốn cái gì mà nhân chứng vật chứng à, tôi cho người đi chuẩn bị.
- Vậy em chờ tin tức tốt của anh!
Cúp điện thoại, Bạch Lượng Phong liền gọi điện thoại hỏi trưởng phòng Hà, phòng bảo vệ của công ty.
Sau khi xác định lời nói của Lưu Đống là hư hay thực, trong lòng Bạch Lượng Phong không khỏi mừng rỡ, lập tức yêu cầu trưởng phòng Hà toàn lực phối hợp đồn công an Tiên Thủy.
- Trương Dương, lần này ngươi nhất định phải chết.
Hắn hung hăng nắm chặt nắm tay, ánh mắt phát ra như tia sáng như dã lang kiếm ăn.
Phải nói trưởng phòng Hà người này làm việc còn rất hữu hiệu, Bạch Lượng Phong điện thoại vừa cúp, hắn liền lập tức đem theo danh sách những người liên can, bay nhanh chạy tới đồn công an Tiên Thủy. Sau đó còn từ máy ghi hình ở cửa ra vào chính của công ty, cắt đầu đuôi làm một ít xử lý, rồi đồng thời đưa đến đồn công an.
Mà đồn công an Tiên Thủy bên này hiệu suất cũng rất cao, đồ vật cùng nhân chứng vừa đến tay, bọn họ liền bắt đầu một mình thẩm vấn Trương Dương.
- Nhân chứng, vật chứng đều có, ngươi còn có cái gì có thể nói?
Phụ trách thẩm vấn là Lưu Đống. Hắn đem băng ghi hình cùng chứng nhân nhất nhất bày ra, phát hiện Trương Dương không thèm nhìn hắn, tức giận vô cùng, không khỏi cười lạnh nhìn Trương Dương, nói:
- Chỉ bằng mấy thứ này, liền đủ để chứng minh ngươi trắng đen ra sao, phi pháp có được vũ khí, nếu thương thế của bảo an bị ngươi đả thương giám định là nghiêm trọng, tối thiểu ngươi được một năm rưỡi bóc lịch!
- Đây chính là công bằng các anh nói đấy à?
Trương Dương nhìn nhìn băng ghi hình kia bị cắt hoàn toàn không ăn khớp, thản nhiên mà nói rằng:
- Nói đi, Bạch thị cho các anh cái gì rồi, để các anh làm lớn như vậy?
Nghe vậy, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh chờ phán xét, phó sở trưởng Trương Lôi Thiêm nhịn không được đứng lên, đi đến bên cạnh Trương Dương, lạnh lùng mà mở miệng cảnh cáo nói:
- Trương Dương, ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhiều người và vật chứng chứng minh như vậy, cho dù ngươi không thừa nhận, cơ quan kiểm sát cũng có thể khởi tố ngươi, đến lúc đó bởi vì thái độ ngươi làm căng, ăn thêm một hai năm lao cơm cũng không phải cái gì ngạc nhiên đâu!
- Được đó, vậy chờ cơ quan kiểm sát tại pháp viện định tội cho tôi đi!
- Ngươi!
Trương Lôi Thiêm giơ lên nắm tay, nghĩ nghĩ lại đặt xuống.
- Trương Dương, hiện tại vẫn là ở đất của chúng ta, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, thành thật nói hết vấn đề, đây mới là đường ra duy nhất của cậu, đừng tưởng rằng chúng tôi không có cách nào bắt cậu …
Nói xong, nháy mắt với Lưu Đống, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
- Tiểu tử này thực khó giải quyết, làm như thế nào?
Trương phó sở trưởng nhìn chằm chằm Lưu Đống sắc mặt giống như quả mướp đắng, trên mặt thần sắc cũng không tốt hơn so với hắn chỗ nào.
Hiện tại ngay cả bản khẩu cung đều không có, cho dù là làm tốt, không có Trương Dương ký tên, thì cũng là vô dụng, cho dù thật có thể khởi tố Trương Dương, nếu hắn vẫn phủ nhận thì không thiếu được một phen phiền toái.
Lưu Đống nhìn nhìn Trương Lôi Thiêm, trên mặt trắng nõn lộ ra một tia tàn nhẫn, hạ thấp thanh âm, nói:
- Trương đại ca, Cao sở trường không có ở đây, không bằng cho tiểu tử kia nếm chút kích thích, được không?
- Kích thích?
Trương Lôi Thiêm do dự một chút, làm bộ như hồ đồ mà chất vấn, nói:
- Cái gì kích thích, quốc gia nghiêm cấm tra tấn bức cung cậu không biết sao.
- Ha ha, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết?
- Cậu định làm như thế nào?
Trương Lôi Thiêm chuyển một chút tròng mắt, nhẹ giọng hỏi.
- Hiện tại quán bar Địa Hạ lưu hành một loại dung dịch trí huyễn, gọi là ác mộng, chỉ cần cho tiểu tử kia một châm, tôi bảo đảm hắn cái gì cũng ký.
- Thứ này từ đâu ra? Chẳng lẽ hiện tại đi quán bar Địa Hạ tìm?
Lưu Đống lắc lắc đầu, thấp giọng nói rằng:
- Ha ha,Trương sở trưởng, anh quên, một thời gian trước mới vừa thu được một đống, Cao sở trưởng không ở đây, chỉ cần ngài gật đầu, vật kia thiếu một chút không có vấn đề.
Nghe vậy, Trương Lôi Thiêm không khỏi nhíu mày, tính phiêu lưu quá lớn.
- Trương sở trưởng, không có vấn đề đâu...
Nhìn thấy bộ dáng Trương Lôi Thiêm do dự, Lưu Đống nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng:
- Ông chủ nhỏ của Bạch thị khẳng định sẽ không quên ơn chúng ta, lại nói Bạch tổng và Ân cục trưởng của chúng ta quan hệ thân thiết như vậy, đừng quên, ông ấy cùng Phó thị trưởng Mã bên quản lý vệ sinh quan hệ cũng tốt lắm, ngày sau chỉ cần cao kế thành, vị trí sở trưởng Tiên Thủy này chính là ngài.
- Tiểu tử, bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, có phải cậu cầm gì đó từ người của Bạch gia rồi hay không?
Trương Lôi Thiêm cười mắng Lưu Đống một câu, nhìn nhìn cửa phòng thẩm vấn, lại có chút do dự mà nói rằng:
- Đừng quên, Hàn Niệm Khanh còn ở đây, lão già này cả người không có nửa điểm sơ hở, nếu là hắn biết được, chỗ nào có thể bỏ qua.
- Đó là một phiền toái, nhưng em đã thay anh nghĩ ổn rồi, anh tùy tiện tìm cái lấy cớ để lừa hắn đi ra ngoài, tỷ như phố Tiên Thủy có người đánh nhau linh tinh cái gì đó, để hắn đi ra.
- Thông minh.
Trương Lôi Thiêm không khỏi dựng thẳng lên một ngón tay cái đối với hắn.
- Như vậy đi, chuyện đánh thuốc ác mộng cho Trương Dương liền do cậu làm, Hàn Niệm Khanh để tôi đi tính!
- Hả... cái này...
- Đi thôi! Đừng ngây ra đó!