- Bà chị, không phải là tôi có ý này.
Trương Dương ngẩn người ra, ý trong lời nói của cô ấy chính là đồng ý với mình?
Nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Đến khách sạn Thanh Viễn, xuống xe, Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái nói rằng:
- Hãy nhớ, thiếu bà chị một ân tình, sau này phải trả.
- Nhất định!
Trương Dương gật đầu liên tục, cô nói như vậy không thể nghi ngờ gì nữa đó là sự đồng ý với đề nghị kia.
Trương Dương nhìn cái cổ áo trễ đến núi tròn vo, theo bản năng hắn nuốt nước miếng. Nếu đổi thành cổ áo sâu chữ V kia thì sự còn quyến rũ hơn rất nhiều lần, thật đúng là chờ mong.
Vừa mới đi vào đại môn của khách sạn liền phát hiện ra Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ. Hai người bọn họ đang nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, cô nhìn cô gái bên cạnh Hứa Đan Lộ rồi thấp giọng nói:
- Lộ Lộ, em rất biết đoạt đàn ông, em nên coi trọng.
Hứa Đan Lộ vương cánh tay ra chống lên cười hì hì nhỏ giọng nói thầm:
- Chị Kỳ, hay là để em tặng anh ta cho chị?
Cao Kỳ liếc nhìn cô ta một cái rồi bĩu môi nói:
- Được, đây chính là em nói đây nhé.
- Này!
Hứa Đan Lộ nghiêm nghị gật gật cái đầu.
- Cắt!
Cao Kỳ nhìn thấy cô gái nhỏ này chính là không sợ hãi gì, cái miệng nho nhỏ đi về phía trước.
- Này, hai mỹ nữ, có phải đang nói bậy gì sau lưng tôi không vậy?
Trương Dương cười hì hì đi đến bên cạnh Hứa Đan Lộ, cầm lấy tay cô. Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái rồi nhéo tay hắn.
Cao Kỳ ngắm nghía cái xe mà Kiều Hi Nhi lái rồi nhìn Trương Dương nói rằng:
- Được đấy, cậu em, đều chưa tới chưa đi nhưng cậu cũng xin lỗi Lộ Lộ nhà tôi đi.
- Lộ Lộ nhà chị?
Trương Dương nhìn cô một cái rồi lại nhìn Hứa Đan Lộ, kinh ngạc hỏi han:
- Lộ Lộ nhà chị khi nào thì thành chị vậy?
- Hừ, bây giờ là cậu, nếu như cậu thực sự xin lỗi cô ấy thì sớm muộn gì cũng là tôi.
Cao Kỳ lôi Hứa Đan Lộ ra rồi ôm lấy cái eo thon của cô mà nói.
- Ha, chị cứ yên tâm, chị sẽ không có cơ hội này đâu.
Trương Dương lại cướp Hứa Đan Lộ về ôm vào ngực mình huênh hoang nói:
- Xã hội bây giờ, nam thừa, nữ thiếu. Em cũng không thể để Lộ Lộ của em thành nữ thần làm lãng phí tài nguyên được.
Vừa lúc cúi đầu nhìn lên sân khấu, đột nhiên nghĩ đến buổi sáng giáo sư Thượng Quan Hoành đã gửi vào tài khoản của hắn 50 vạn, hắn vội vàng đưa chi phiếu cho Cao Kỳ nói rằng:
- Mau giúp em soát xem.
Cao Kỳ liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi:
- Để làm gì vậy?
- Nếu có tiền, trước hết phải nộp trước 10 ngày, em không thể để Lộ Lộ của em ăn không phải tự mình trả tiền được.
- Thật hay giả vậy? Mười ngày, cậu đi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Cao Kỳ hồ nghi nhìn hắn một cái. Vào trong cô kinh ngạc phát hiện tiền có trong hệ thống của mình. Vốn dĩ cô chỉ nói đùa thôi thua mất một vạn, kết quả là giao dịch thành công.
- Lộ Lộ, người đàn ông của em đúng là có tiền đấy.
Cô lấy phiếu từ máy thanh toán đưa cho Lộ Lộ:
- Chị trừ của cậu ấy một vạn, đêm nay phải ngủ ở phòng xa hoa mới được.
Hứa Đan Lộ nghi ngờ, vừa nhận vừa nhìn. Quả nhiên là khoản tiền 1 vạn, cô kinh ngạc nhìn Trương Dương rồi hỏi nhỏ:
- Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trương Dương cầm chi phiếu cho cô khẽ nhíu mày cười nói:
- Tối nay anh sẽ giải thích với em, trước hết em hãy giữ hộ anh đã.
Hứa Đan Lô nhìn hắn một cái do dự không nhận:
- Hay anh tự giữ đi, em sợ làm mất.
Cao Kỳ bên cạnh Trương Dương đưa cho Hứa Đan Lộ nói rằng:
- Cầm đi, em không biết quản lý cái vì người đàn ông thì có thể quản được nửa người dưới của hắn sao?
Trương Dương nhìn Cao Kỳ. Nói chuyện với người khác trực tiếp được như vậy sao?
- Lộ Lộ, chúng ta còn chưa ăn cơm.
Trương Dương thấy tình hình này có lẽ nói chuyện bẵng đi thì chỗ ngồi cũng không có.
- A, a đi ăn bỏ lại tôi!
Cao Kỳ thấy hai người đang nóng ruột muốn đi, bất mãn hô lên.
Hứa Đan Lộ và Trương Dương nhì nhau cười, cùng quay đầu lại:
- Thật là?
- Hừ, bỏ đi, không làm cái bóng đèn nữa.
Cao Kỳ bĩu môi, khoát tay:
- Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đúng rồi Trương Dương cậu cũng đừng quên tối còn phải đi đâu.
- Biết rồi!
Trương Dương đưa Hứa Đan Lộ ra ngoài ăn thịt bò. Sau đó cùng đi kiểm tra tiền một chút, kết quả phát hiện đúng là có 49 vạn. Cái này cho tổ nghiên cứu khoa học cũng quá cao đi, 50 vạn.
Lúc đó Hứa Đan Lộ sợ ngây người ra:
- Em còn tưởng anh và chị Kỳ cùng nói dối em, ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy?
Trương Dương vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại:
- Lúc về anh sẽ giải thích với em.
Trương Dương lấy ra một vạn, cho Hứa Đan Lộ 5 ngàn, còn mình cầm 5 ngàn. Sau đó nói mật mã với Hứa Đan Lộ. Cô do dự một chút nhưng cũng không từ chối mà cẩn thận để tiền vào trong túi, sau đó nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tuy anh có tiền nhưng em tạm thời giữ giúp anh không thể để cho anh tiêu lung tung được.
- Hả, cái gì mà giữ giúp anh.
Trương Dương véo mũi cô một cái, rồi nắm hông cô nói rằng:
- Cái này là tiền anh cho em, em cứ lấy cho mẹ, ba em cũng cần một khoản tiền lớn để điều trị. Còn học phí của hai nha đầu Hữu Đan và Hòa Đan. Hai đứa nó sang năm thi vào đại học cũng cần phải có tiền.
- Như vậy sao được?
Hứa Đan Lộ định lấy tiền trong túi ra thì bị Trương Dương đè xuống:
- Không được cái gì, em hãy nhớ kỹ, tiền của anh là tiền của em còn tiền của em vẫn là tiền của em. Nhà anh cho em định đoạt.
Hứa Đan Lộ nghe thấy vậy cười cười mặt ửng đỏ nói:
- Cái gì mà nhà, còn không muốn.
- Không muốn cái gì?
- Không thèm nghe anh nói nữa.
Hứa Đan Lộ uốn éo tránh đầu ra sắc mặt cười ngọt.
Trương Dương cười liên tục, nha đầu này cũng biết thẹn thùng nữa, hắn vội vàng đuổi theo:
- Lộ Lộ, chúng ta đi mua mấy đồ nữ trang đi?
- Không cần.
- Đi xem đồ ren nội y xem thế nào?
Ăn cơm xong, hai người đi mua quần áo, túi linh tinh rồi trở về khách sạn. Thấy hai người bọn họ túi lớn, túi nhỏ. Cao Kỳ bực bội không được muốn kiểm tra chiến lợi phẩm của bọn họ.
Kết quả là Hứa Đan Lộ sống chết cũng không đồng ý. Bởi vì thực sự là trong này còn có bộ nội y ren màu đen trong suốt, là Trương Dương nhất định đòi mua cho cô, cuối cùng cô vẫn phải đỏ mặt mà mua.
Cho nên đương nhiên là cô không thể để cho Cao Kỳ động vào.
Cao Kỳ vừa nhìn, trong lòng đã thấy lạ cô không chịu buông tha, không chịu buông tay Hứa Đan Lộ, đến nỗi cô phải hô to:
- Anh Dương mau giữ lấy chị Kỳ.
- Tuân lệnh.
Trương Dương cười hì hì, vươn tay ra giữ lấy Cao Kỳ.
Cao Kỳ bị hắn đánh cho một cái hét nhảy dựng lên sau đó nhìn bọn họ vội vàng chỉnh lại quần áo rồi kéo Trương Dương và Hứa Đan Lộ chạy vào thang máy.
- Hừ, Lộ Lộ em nhìn Trương Dương nhà em xem quá háo sắc, loại đàn ông này người ta không thể không muốn.
Trong thang máy Cao Kỳ mặt đỏ bừng lên nhưng không kiêng nể gì giơ tay lên chỉnh nút thắt dưới nách. Mặt khác còn nhìn Trương Dương với vẻ kháng nghị.
Trương Trương thì ra vẻ vô tội, rõ ràng là hắn kéo cánh tay cô kết quả lại bị cô đưa lên làm cho hắn không còn cách nào khác. Nhưng nói lại, cô đúng là có sức hấp dẫn, cả cảm xúc, cơ thể đều là cực phẩm. Vừa nói ánh mắt vừa liếc nhìn ngực mỹ nhân.
Hứa Đan Lộ thể hiện tài năng ôm chặt túi vào ngực, một tay nắm lấy cánh tay Trương Dương cười hì hì:
- Chị Kỳ, những lời này chị nói sai rồi. Anh Dương nhà em chiếm phần ưu, em vui còn không kịp sao mà trách anh ấy được.
- Ai da, Lộ Lộ em thật là...
Cao Kỳ buồn bực, xoay người lại định cướp lấy túi. Hứa Đan Lộ thấy thế vội vàng phản kháng. Hai cô gái này lại chơi tiếp trong thang máy.
Ngay lúc đó, váy tung lên trang phục hỗn loạn thỉnh thoảng lại lộ ra cảnh xuân tuyết trắng. Trương Dương đứng bên hận là không thể cùng tham gia.
Đi ra từ thang máy, Cao Kỳ liếc nhìn hai người một cái rồi hừ một tiếng:
- Ta không làm bóng đèn cho hai người nữa nhưng quay về...
Cô chỉ tay lên trời:
- Hai người muốn điều khiển à.
- Nếu không thì cùng?
Hứa Đan Lộ vô tư hỏi một câu.
Cao Kỳ vừa nghe thấy đã nổi giận chống nạnh, phản khích:
- Được, cùng thì cùng ta đây bất cứ giá nào cũng chơi ba theo hai người.