Chương 40: Bà chị, đừng làm thế.



Trương Dương cũng tin tưởng, A Cẩu không có khả năng cứ như vậy bỏ qua, nhưng hắn cũng không sợ, chỉ cần đối phương không động đao động súng, hắn có tin tưởngthấy một người đánh một người, đánh tới khi bọn họ phục mới thôi.



Nhưng đó là chuyện thực xa xôi, trước mắt... hừ, trước mắt vẫn phải tìm công việc trước, bởi vì túi áo mình hiện tại chỉ dư ba mươi bảy đồng rưỡi, ngay cả tiền mướn phòng cũng không đủ.



- Cho nên ý của cậu là, muốn tiếp tục làm việc tại khách sạn?



Cao Kỳ hiển nhiên không tin, với thân thủ của Trương Dương vừa rồi, đi ra ngoài làm bảo tiêu đều đúng quy cách, làm cái gì mà phục vụ phòng ư, hàng này bỏ qua là cái chắc!



Trương Dương một bộ mặt đương nhiên:



- Bà chị, trên người của em bây giờ còn lại ba mươi bảy đồng đây, ngay cả tiền thuê phòng cũng không đủ, chẳng lẽ chị hoài nghi thành ý của em?



Cao Kỳ nhíu mày, kỳ thật nàng hiện tại thật sự nghĩ không ra nguyên cớ nào, nhưng nàng cảm thấy toàn thân Trương Dương lộ ra một chút không bình thường:



- Nhưng cậu không tất yếu nên làm loại công việc một buổi tối bốn mươi đồng này, nếu cậu thật sự cần tiền, vừa rồi A Cẩu đưa trả bảy vạn tôi có thể cho cậu tất cả!



- Ha ha, bà chị, đây là chị không đúng, em đây tuy rằng thiếu tiền, nhưng tiền là cần tự mình kiếm, vì tôi chính là tôi, không phải em, em không lấy, đây chính là quân tử ái tài.



Trương Dương ra vẻ thánh nhân, hiên ngang lẫm liệt mà nói. Đương nhiên hắn nói lời này là hy vọng hệ thống thưởng cho hắn một cái tích phân hiên ngang lẫm liệt, nhưng thoạt nhìn hệ thống không ủng hộ hắn.



- Được rồi được rồi, coi như cậu nói thật là được rồi chứ gì.



Cao Kỳ tuy rằng nhìn ra được Trương Dương nói khoa trương, nhưng chỉ không ra cái tật xấu gì, lại nói, người này thật có thể lại đây hỗ trợ mà nói, nàng vẫn thấy rất vui lòng, ít nhất hắn có ở đây mà nói, đám du côn kia lại đến gây chuyện, cũng có người chống đỡ cho khách sạn.



- Thực đến không thể thực hơn.



Trương Dương nhấc tay thề:



- Nhưng đãi ngộ thỉnh cầu tổ chức không được cắt xén.



- Xí, ta đây là khách sạn đứng đắn, làm sao có thể cắt xén tiền lương nhân viên.



Cao Kỳ nhẹ nhàng nguýt hắn một cái, sau đó lôi ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bản hợp đồng sử dụng công nhân, đưa cho Trương Dương, sau đó đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, thu lại hợp đồng:



- Nhưng, trước khi ký hợp đồng này, cậu phải trả lời tôi một vấn đề.



- Vấn đề gì mới được?



Trương Dương nhìn thấy Cao Kỳ lấy về hợp đồng, nóng nảy, đây chính là nơi phát ra sinh hoạt phí ngày sau mà.



Cao Kỳ không nhanh không chậm mà đặt hợp đồng trên ngực, nhìn chằm chằm Trương Dương, hồ nghi hỏi han:



- Với thân thủ của cậu, mười Bạch Lượng Phong cũng không phải là đối thủ của cậu, như thế nào đêm hôm đó cậu lại bị hắn đánh bất tỉnh, còn đoạt mất máy chụp hình, không phải là các ngươi thông đồng chứ?



Nghe vậy, Trương Dương ngẩn người, cái này thiệt tình không có cách nào khác giải thích được. Hai mắt hắnthẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bản hợp đồng trong tay nàng kia, hận không thể lập tức đoạt lấy mà ký. Hiện tại chính mình rất cần một công việc, cô ta hỏi cái chuyện không đâu này làm gì, tìm việc làm còn cần tra hỏi hộ khẩu sao.



- Không, không, cái này thật không có mà, bà chị, người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lạc đường, cao thủ cũng có lúc ngủ gật, mỹ nữ có xinh đẹp cũng có người thành dì ghẻ, đúng không?



- Hứ, so sánh cái gì đó?



Cao Kỳ mặt cười hơi hơi hồng, đem hợp đồng trong ngực đưa cho Trương Dương:



- Một bản cậu giữ, ký tên là được rồi!



Trương Dương tùy ý quét vài cái, phát hiện không có vấn đề gì lớn, liền ký tên.



Cao Kỳ liền cầm lấy hợp đồng, sau đó còn đưa cho Trương Dương một bản, một bản khác thì cầm lấy, sau đó cười hắc hắc, không nhanh không chậm mà bổ sung nói rằng:



- Tiền lương là một giờ 10 đồng, nhưng … xin phép nghỉ một giờ trừ hai mươi đồng …



- Á, cái gì, một giờ 10 đồng, mà xin phép nghỉ một giờ trừ hai mươi, có hắc ám quá hay không chứ?



- Đùa cậu chút mà!



Cao Kỳ đem hợp đồng cho vào trong ngăn kéo, lại cẩn thận mà khóa ngăn kéo, sau đó mới nhìn Trương Dương nói rằng,



- Buổi tối cậu có thể bắt đầu đi làm.



- Ok …



Trương Dương lúc này cuối cùng yên tâm.



- Đúng rồi, cậu không phải bị Mai Đại khai trừ rồi sao? Lần này trở về là …?



Cao Kỳ đứng dậy, lại mở miệng hỏi, vốn là nàng muốn nói, cậu chẳng lẽ phải về báo thù, nhưng nhìn hắn như vậy cũng không giống, cho nên không tiếp tục hỏi nhiều.



Trương Dương châm chước một chút, nhún vai đáp:



- Nhân phẩm của em tốt, trường học lại làm thông báo hủy khai trừ!



- Phải không? Loại chuyện này chị chưa nghe nói qua.



Cao Kỳ nghe vậy thiếu chút nữa một đầu ngã quỵ, khai trừ còn có thể hủy bỏ sao?



Nàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó có thể tin:



- Chị nghe nói Bạch Lượng Phong hận cậu thấu xương, với quan hệ nhà bọn họ cùng học viện, như thế nào có khả năng dễ dàng buông tha cho cậu được?



Giờ phút này trên mặt của nàng phân minh, tràn ngập không tin, không tin, lão nương tuyệt đối không tin!



Trương Dương nhìn nàng, chỉ có thể vô liêm sỉ mà đáp:



- Cho nên em mới nói nhân phẩm tốt mà!



- Xí, không một câu nói thật.



Cao Kỳ nghĩ nghĩ, xem bộ dáng lại lười hỏi lại:



- Đi thôi, chị mời cậu ăn cơm, coi như đáp tạ vì hôm nay cậu giúp khách sạn giải vây.



- Ai nha, điều nầy thật ngại, nhưng nếu chị thực sự có thành ý thì …



Trương Dương nhìn nhìn đại Mimi trước ngực nàng kia, nuốt một ngụm nước miếng.



Đương nhiên, động tác này nhất thời để Cao Kỳ sinh cảnh giác:



- Ngừng … cậu đừng suy nghĩ nhiều ha.



- Chị hiểu lầm rồi, là như vậy, làm công nhân của khách sạn, là em muốn hỏi, có thẻ khách quý hay không, cái gì ưu đãi … linh tinh, tỷ như …



Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, thật cẩn thận mà bổ sung nói:



- Nói thí dụ như dẫn người đến thuê phòng giảm giá …



- Nằm mơ đi!



Cao Kỳ đột nhiên có loại ý muốn cướp hợp đồng trong ngực Trương Dương về xúc.



- Ai da, đừng chạy, bà chị, không được coi như thôi, còn có chút việc muốn tham thảo một chút đây!



Cao Kỳ nhìn hắn một cái, theo bản năng mà kéo chặt cổ áo, đồng phục chết tiệt này sao mặc mà cứ cảm thấy nhỏ như số 1, cả giận nói:



- Còn có chuyện gì?



- Không phải mới vừa rồi chị muốn mời em ăn cơm sao, em suy nghĩ, cùng với mời em ăn cơm, không bằng đem phân nửa tiền chuẩn bị mời em ăn cơm chia cho em... Như vậy mọi người liền bớt việc, chị không cần chạy, cũng không cần nói chuyện, em còn có thể kiếm được tiền…



- Lăn ngay!



- Này, này, vậy sờ Mimi một chút được không nhỉ... Ai da, chỉ là nói mà thôi, chị đừng đập, phải dọn bình hoa đấy!



Trở lại ký túc xá xa cách nửa tháng, Trương Dương phát hiện có chút cảm động nhỏ, ngoài Lý Kính Đông và LỗThần, con mọt sách Lưu Thanh cũng ở đó, xem bộ dáng là đang chờ hắn.



- Ha, cần gì hoan nghênh vậy đâu, như vậy tớ sẽ cảm động.



Trương Dương cười ha ha, không ngờ ba tên gia súc không nói hai lời, bắt lấy Trương Dương đè ở trên giường trực tiếp xông vào đánh.



- Chó chết, can tội ngươi đi không từ giã!



- Can tội ngươi nửa tháng không nghe điện …



- Can tội ngươi đem xóa hết video mấy em chân dài trong máy tính, hừ, đây chính là tài sản duy nhất ba năm đại học của ta!



Người nói thứ ba hiện đã lòng đầy căm phẫn không thể nghi ngờ là Chu Vĩ, bởi vì những mỹ nữ hắn trân quý toàn bộ không còn thấy.



- Tốt rồi, hiện tại cậu có thể nói, nửa tháng này cậu đi nơi nào?



Đánh xong Trương Dương, trong ba tên, Lý Kính Đông ngồi trung gian, Lưu Thanh cùng Lỗ Thần an tọa hai bên, bắt đầu đường thẩm.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #41