Chương 224: Bí quá hóa liều.



Đây rõ ràng là có người lén lút đâm dao sau lưng mình mà, mà cái người đâm dao ấy không cần nói cũng biết, xác định chắc chắn là tên khốn kiếp Trương Dương kia!



- Thái thiếu, có chuyện gì vậy?



Đỗ Ngọc Hằng đứng một bên tuy rằng nãy giờ không nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa Thái Vũ và cô cô hắn, nhưng biểu tình trên mặt Thái Vũ sau khi nói chuyện cũng khiến hắn lờ mờ đoán ra được, chuyện này nhất định là do Thái Vũ đã gặm phải ớt cay, hơn nữa vụ này khẳng định cũng không hề nhỏ và chắc chắn là do tên Trương Dương kia làm ra. Với khí chất, phong cách cũng như trình độ của Thái Vũ bề ngoài giống như là một người có thể luôn luôn bình tĩnh trước mọi bão tố phong ba, không ai nghĩ tới là có thể biến thành người như thế này.



- Cậu không phải nói là có người đấy chứ?



Hai mắt Thái Vũ chợt lạnh băng lại, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Hằng, nói từng chữ từng câu.



- Người? Tôi đương nhiên là có người, nhưng mà nếu như là cậu muốn đối phó với Trương Dương thì tôi thực sự cũng không dám cam đoan là có tác dụng với hắn.



Đỗ Ngọc Hằng thật sự là đã quá có kinh nghiệm hiểu biết về mặt đánh đấm của Trương Dương. Tên Trương Dương ấy không tham gia thi đấu chuyên nghiệp thật sự có phần đáng tiếc.



- Không, không. Không phải là đối phó với Trương Dương mà tôi muốn cậu cho người đi bắt Dương Phi lại đây.



- Hả?



Đỗ Ngọc Hằng vươn tay gãi gãi đầu.



- Mới vừa rồi hỏi cậu, cậu trả lại cho tôi cái sắc mặt lạnh băng băng, như thế nào lúc này cậu lại muốn dùng cách đó?



Thái Vũ thật sự là thực chán ghét cái tên Đỗ Ngọc Hằng trước mắt này, hắn cứ đi làm việc được bảo là được rồi, nói nhiều điều vô nghĩa như vậy để làm chi? Nhưng nghĩ đến việc chính mình còn có chuyện mượn dùng tay của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế bực bội trong lòng, vẻ mặt thản nhiên mà nói.



- Trước khác, nay khác. Nếu hắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt để trả đũa thì chúng ta cũng chỉ có thể trả bài lại mà thôi.



- Vậy thì được, Thái thiếu chuyện này cậu có thể yên tâm trăm phần trăm. Đối phó với tên Trương Dương kia thật sự là tôi không có biện pháp, nhưng mà đối với Dương Phi kia mà nói, cô nàng tay trói gà không chặt hơn nữa lại là siêu cấp đại mỹ nữ yểu điệu, thì chuyện lại dễ như trở bàn tay rồi.



Đỗ Ngọc Hằng vừa nghĩ tới khuôn mặt tuyệt sắc của Dương Phi trước mắt hắn. Lại còn cả dáng người nóng bỏng, cặp đùi thon dài đẹp hoàn mỹ, không kìm lòng nổi mà nuốt lấy một hơi nước miếng. Hắn liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái, trơ trẽn nói bổ sung thêm.



- Chỉ có điều là Thái thiếu này, sau khi cậu đã thỏa thích thì cậu cũng đừng có bỏ quên cho tiểu đệ này một chén canh đấy nhé, hề hề… Dương Phi kia thật sự là quá đẹp mà.



Thái Vũ nghe hắn nói vậy, lập tức điên đầu đến độ phải đưa tay lên mà xoa xoa, hắn hận là không thể trực tiếp đạp cho Đỗ Ngọc Hằng một trận. Người Đỗ gia đúng là cũng chỉ đến thế này mà thôi, chẳng trách mãi mãi chỉ có thể làm mưa làm gió ở một góc tỉnh Đông Nam, mà hiện giờ đang đi xuống như diều đứt dây cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều…



Trên mặt hắn không thể nào nhìn ra nổi một chút ý tứ tức giận gì cả, hắn nhìn Đỗ Ngọc Hằng, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.



- Cũng được, ngẫm lại chúng ta đã tổn thất nhiều tiền như vậy đều là vì ai chứ? Muốn trách cũng chỉ có trách cái cô Dương Phi. Nếu cô ta không cam chịu trở thành người phụ nữ của tôi, thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Cậu muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, mọi chuyện có tôi giúp cậu chống đỡ.



- Vậy cảm ơn Thái thiếu.



Đỗ Ngọc Hằng vừa nghe Thái Vũ nói vậy, thật hấp dẫn mà, nhìn bộ dạng Thái Vũ giờ phút này hắn đoán chắc là tình cảm trong lòng đối với Dương Phi đã hết hy vọng, nhưng mà vừa rồi cuộc nói chuyện điện thoại kia có chút kỳ quặc mà, nhưng mà thôi chẳng tội gì hắn phải quan tâm cho mệt xác. Vốn hắn cũng đang muốn cho người đi bắt Dương Phi lại đây, giờ nếu Thái Vũ đã muốn đối xử vô tình với Dương Phi kia, vậy chẳng khác nào không công làm lợi cho kẻ khác hay sao. Một khi đã đem cô nàng đến đây, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Thái Vũ hắn cũng không thoát nổi liên quan. Thái Vũ chống đỡ, thì hắn còn sợ gì?!



- Tôi đây liền đi chuẩn bị.



Đỗ Ngọc Hằng mới nghĩ vậy tinh trùng đã muốn ứ lên, cả người không khỏi hưng phấn, hận là không thể lập tức vọt tới trước mặt Dương Phi, lột truồng y phục của cô mà hung hăng làm nhục một trận đã đời.



Vừa nói dứt câu, hắn lập tức chạy đi nhanh như chớp.



Thái Vũ nhìn nhìn bóng lưng của hắn từ phía sau, đợi sau khi Đỗ Ngọc Hằng biến mất hoàn toàn mới lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ lớn nằm sát mặt đất ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Rồi sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.



- Đỗ Ngọc Hằng muốn đi bắt cóc Dương Phi lại đây, cậu phái người đi theo hắn, tùy thời báo cáo lại cho tôi…



--------



Dương Phi khởi động chiếc Z4, chậm rãi chạy quanh vòng xuyến trên đường quốc lộ, rất nhanh, phía trước mắt cô hiện ra đường ngầm đáy biển. Đi qua đường hầm này một đoạn không xa chính là nhà mới của cô bây giờ, biệt thự Oa Cư.



Cô đã chuyển đến đây ở được vài ngày, cũng đã bắt đầu thích ứng những chuyện ăn ở hay đi lại, mà hiện tại có lẽ cũng đã thành thói quen mới.



Cô là một người dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh. Dù cho cô là một người thích sự thanh tĩnh, nhưng mà đôi khi nhìn thấy người khác náo nhiệt thì cô cũng ham vui lắm.



Di động cô đặt ở chỗ ngồi bên cạnh bất ngờ vang lên, cô nhíu mày, mấy ngày hôm nay đã phải nhận vô số tin nhắn, cuộc gọi quấy rầy rồi. Mà nội dung tin nhắn thì cái nào cũng như cái nào chỉ là muốn cô làm cô giáo tư nhân cho Đỗ Ngọc Hằng, hoặc là làm bạn gái hắn. Nếu cô không chịu đáp ứng thì tập đoàn Dịch Mậu mà mẹ cô dày công vun đắp trước đây sẽ thành phế liệu trong tay bọn họ.



Dương Phi thật sự là khó có thể tưởng tượng được như thế nào lại có một người đáng nhàm chán như hắn, lại có thể nghĩ tới cái phương pháp hà tiện như thế để theo đuổi một người con gái.



Cô đối với Đỗ Ngọc Hằng căn bản là không có nửa điểm ấn tượng, càng không thể có thể nhắc tới nửa điểm hứng thú. Còn về phần năm trăm vạn cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu trong tay cô, không sai, đích thực nó rất có ý nghĩa đối với cô, nhưng dù thế nào thì từ đầu đến cuối cô không hề nghĩ đến chuyện dùng đến nó để kiếm tiền, chỉ là cô muốn nó phát triển hơn mà thôi. Về phần năm trăm vạn cổ phiếu ấy tính tổng giá trị dù có là một tỷ thì đối với cô mà nói cũng không có quan trọng gì.



Cho nên, đừng nói là dùng chuyện làm giảm giá trị loại cổ phiếu ấy mà uy hiếp cô, cho dù là chúng có trở thành một mớ giấy vụn, không đáng một xu lẻ thì đối với cô cũng không có chuyện vì lý do ấy mà đi làm phiền tới Trương Dương.



Chiếc điện thoại di động bên cạnh vẫn như cũ, reo lên inh ỏi không chịu buông tha cho cô, Dương Phi nhíu mày một hồi, nghĩ nghĩ rồi thẳng tay trượt máy tắt đi.



Xe cô vừa tiến vào đường hầm chưa được bao lâu thì cô cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng phía sau lưng cô đột nhiên có thêm ba chiếc xe màu đen có rèm che, tựa hồ như có ý vô tình lấy hình tam giác mà tiến tới, muốn tông vào làn đường mà cô đang chạy.



Chỉ trong một chốc lát lái xe, cô phát hiện ba chiếc xe ép sát ngày một gần hơn, một trong ba chiếc đó đã cố ý làm như tình cờ đi trước xe của cô, còn bật cả hai đèn xi nhan mà bắt đầu xin vượt, còn hai chiếc xe còn lại thì một bên phải một bên trái tiến hành đánh gọng kìm.



Dương Phi đương nhiên không phải là cô ngốc, cô rất nhanh hiểu được chỉ vượt qua đường hầm này một đoạn, khuất bóng cameras quan sát thì nếu đối phương thật sự nhắm tới cô khẳng định sẽ chờ đến lúc ra khỏi tầm quan sát của cameras giao thông mà ép cô đứng lại.



Đã muốn không còn kịp rồi, theo bản năng cô suy nghĩ một chút rồi với lấy chiếc di động bên cạnh, nơi này cách biệt thự Oa Cư chỉ có mấy ki-lô-mét, chỉ có thể cầu nguyện là hắn hiện đang ở nhà.



Trong điện thoai của cô, người duy nhất được lưu tên trừ những người ở trường học ra thì chỉ có một mình Trương Dương mà thôi.



Tay cô với với để chạm lấy chiếc điện thoại di động thì chiếc xe phía bên trái ngay lập tức ép sát bên sườn xe cô, mở ra hai đèn báo hiệu phía trước như muốn thúc đẩy cô đi nhanh hơn.



Dương Phi mãnh liệt giẫm lên phanh xe, muốn né tránh. Nhưng ba chiếc xe này tựa hồ như đã sớm tính toán được là cô sẽ phanh xe lại, cho nên chúng cũng đồng thời giẫm lên phanh xe mà hãm tốc độ lại. Ba chiếc xe tựa hồ như cùng lúc ngừng lại cùng chiếc Z4 của cô, vây quanh chiếc xe và cô ở trong.



- Dương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!



Chiếc xe màu đen có rèm che phía bên phải có một người ngồi ở vị trí phó lái bên trên liền hạ thấp cửa kính xe, để lộ ra một khuôn mặt mà cô mơ hồ có chút ấn tượng, bộ dạng khuôn mặt cũng coi như là anh tuấn.



Dương Phi nhíu mày, nhưng cô thật sự không nhớ ra được người này rốt cuộc là ai.



- Tôi có quen biết anh hay không?



Người kia hơi hơi sửng sốt rồi chợt cười nói:



- Không quen biết tôi? Ha ha, không có hề gì, như thế này tôi nhất định sẽ cho cô quen biết tôi kỹ một chút!



Vừa nói, hắn vừa lộ ra ánh mắt nhìn dâm tà không che dấu, gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể Dương Phi.



Hôm nay thời tiết có chút ấm hơn những ngày qua, Dương Phi mặc một chiếc đầm màu thủy lam bó sát người nạm bào Hoa Kỳ, khoác nhất kiện màu đen hàng len dạ áo trấn thủ, tuyết trắng chân dài thậm chí ngay cả tất chân cũng chưa có mặc vào làm hé lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, trước ánh nắng rực rỡ chói lóa giữa trưa thế này dáng người sáng bóng của cô lóe ra.



Nguyên là bộ ngực cô vốn đã cao ngất lại thêm phụ trợ từ chiếc thắt lưng ở eo chiếc váy dài cô mặc càng khiến cho chúng giống như hai tòa núi non đột nhiên nhô ra mà run rẩy, khiến người ngoài dù chỉ nhìn xem cũng hít thở không thông.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #244