Hắn cười cười, sau khi mời Kiều Vân Phong ngồi xuống, đem sự tình lần đầu gặp gỡ Trương Dương nói với cựu thủ trưởng.
- Thủ trưởng, ngài không thấy được lúc ấy, có rất nhiều người vây quanh bọn họ, đại tiểu thư thì một chút công phu cũng không có nhưng nhất quyết không chịu đi, ánh mắt đầu tiên mà Thiên Hùng này nhìn Trương tổng cùng đại tiểu thư chính là chỉ biết rằng bọn họ là một đôi trời sinh rồi…
Kiều Vân Phong nghe hắn nói hồi lâu xong, cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
- Thì ra là còn có chuyện như vậy nữa cơ à. Được rồi, tôi đã biết, nhưng mà cậu đừng có nói với tôi là chỉ bởi vì như vậy mà cậu khăng khăng một mực đi theo Trương Dương?
- Tất nhiên là không phải! Có một ngày, Trương tổng tự mình tới tìm tôi, muốn tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Bạch gia. Tôi lúc ấy còn nghĩ hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn đã dùng hành động mà nói cho tôi biết được hắn dựa vào cái gì.
Kiều Vân Phong trầm mặc một lúc nữa, gật gật đầu, sau đó đứng lên đi về phía cửa, rồi lại quay đầu lại nhìn Trần Thiên Hùng vài lần nói thêm:
- Cậu có định đem chuyện tôi tới gặp cậu ngày hôm nay nói cho Trương Dương biết hay không?
Trần Thiên Hùng sửng sốt một chút, sau đó gật đầu xác nhận.
- Được, đây mới là phong cách bộ đội đặc chủng của chúng ta.
Kiều Vân Phong suy nghĩ một chút, vươn tay quơ quơ, cuối cùng không nói thêm điều gì mà bước ra ngoài.
Sau khi đi được một lát, rời khỏi Tiên Thủy phố, viên cảnh vệ của ông mới quay sang hỏi:
- Thủ trưởng, sao ngài lại không ngăn cản Trần Thiên Hùng nói cho Trương Dương biết chuyện?
Kiều Vân Phong nhìn hắn một cái, chỉnh lại ve áo áo sơ mi, cười cười nói:
- Chúng ta đều là người thẳng tính, hận nhất là những kẻ hai mặt. Nếu giờ hắn đã là người của Trương Dương, chúng ta có tư cách gì ngăn cản hắn đây?
- Thêm nữa, Trương Dương một khi biết tôi đã đến đây thì tôi lại muốn biết xem hắn nghĩ và sẽ làm cái gì.
- Vậy thủ trưởng à, sau đây chúng ta phải đi đâu? Nếu không thì đi gặp trực tiếp đại tiểu thư đi?
- Không, tôi còn phải làm chuyện cá nhân.
Kiều Vân Phong lắc đầu.
- Chúng ta trước tiên đi gặp giáo sư Thượng Quan một chút.
- Dương tử, tôi cảm thấy lần này sự xuất hiện của cha tôi có chút kỳ là đấy.
Vừa về đến biệt thư, Kiều Hi Nhi còn chưa có cởi bỏ áo khoác, chưa kịp lê thân đến ghế sô pha, sắc mặt lo lắng mà nói.
Trong nháy mắt lúc Kiều Vân Phong xuống xe khi cô cố ý bảo Trương Dương dừng xe lại, Kiều Hi Nhi lập tức nhận ra bóng dáng của cha cô ngay.
Thực rõ ràng, lần này ông là vì Trương Dương mới xuống tận Mai Ninh này, nên chắc có phải là muốn đặc biệt chia rẽ cô và Trương Dương không?
Hứa Đan Lộ bên cạnh nghe vậy, không khỏi hé miệng cười. Cô nhìn nhìn Trương Dương rồi lại đưa mắt hướng về Kiều Hi Nhi, nói:
- Đúng vậy, Kiều tỷ tỷ, lần này thật sự có khả năng là bác trai muốn lôi chị quay về nhà, chị có muốn tiểu muội bé nhỏ này chỉ chị một cái tuyệt chiêu hay không?
- Tôi thì đang lo chết được đây, cô còn… nhìn điệu cười gian xảo của cô thế này chắc chắn không thể nào là ý kiến hay được.
Kiều Hi Nhi mếu máo cái mặt, lắc lắc đầu.
- Tôi không cần!
- Không cần thì coi như xong, chỉ có điều chị sau này đừng có hối hận.
- Hì hì hì, cô thật lắm mưu mà chước quỷ mà, vậy cô nói thử xem.
- Dương tử, cho em mượn ví tiền của anh một chút.
Hứa Đan Lộ mà nhìn Trương Dương tủm tỉm nói rằng.
Trương Dương nhíu mày, không biết cô lấy ví mình làm gì? Nhưng hắn vẫn lấy ví đưa cho cô.
Hứa Đan Lộ sau khi nhận lấy chiếc ví, nhanh chóng quen tay mở ngay ra, rồi sau đó mở khóa ngăn phụ, từ bên trong móc ra một đồ vật mà đưa cho Kiều Hi Nhi.
Kiều Hi Nhi vừa thấy, lập tức nắm chặt lấy nó.
- Tôi biết ngay mà, biện pháp mà cô nói nhất định là không được mà.
Thì ra thứ mà Hứa Đan Lộ lấy ra chính là cái thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-ấy, còn ý nghĩa thì không cần nói cũng biết rằng là hai người "gạo nấu thành cơm" mau đi.
Còn Trương Dương thì được một trận túa mồ hôi hột, cũng không phải là vì chủ ý không tốt của Hứa Đan Lộ, mà là nha đầu thối này làm sao biết hắn lại có cái đồ vật ấy ở trong ví tiền. Rõ ràng chính hắn nhất định là không có mua, vậy thì khẳng định là cô để vào, thật sự là bà vợ tốt mà.
- Kiều tỷ tỷ, chị hãy nghe tôi nói mà làm nhanh đi nha.
Hứa Đan Lộ cười hì hì nói rằng, bộ dạng như đã tính trước được từ lâu.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, chứng kiến dáng dấp và vẻ mặt nghiêm trang của cô, trong lòng tuy rằng cảm thấy không chút nào ổn nhưng vẫn là không nhịn được mà chỉ chỉ vào đồ vật Hứa Đan Lộ đặt trên tay, hồ nghi mà mở miệng hỏi:
- Thứ này, chẳng lẽ còn có tác dụng khác nữa?
- Đương nhiên là có tác dụng. (AihOngENxeO)…
Hứa Đan Lộ cuộn tròn bàn tay lại, đem đồ vật nắm trong lòng bàn tay.
- Thứ này cam đoan có ít nhất xác suất là chín mươi phần trăm mang lại bé cưng mong đợi, cũng có thể gọi là đạt chuẩn.
- Vậy là có ý đồ gì?
Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút, mơ hồ cũng đã hiểu được đôi phần.
- Không phải là cô định nói tôi cùng với Trương Dương định diễn kịch lừa cha tôi một trận chứ?
- Đây không phải là biện pháp tốt nhất hay sao?
Hứa Đan Lộ cười hì hì nói tiếp.
- Kiều tỷ tỷ, bỏ qua điệu bộ ngại ngùng đi nha. Tất nhiên, dù hai người muốn diễn giả làm thực cũng không thành vấn đề.
Cô mở lòng bàn tay ra, để lộ cái bao nhỏ hồi nãy.
- Đương nhiên, đừng có quên đem đạo cụ này vào trong show diễn nhé.
- Chủ ý này của cô rất quá quắt rồi. Nếu mà cha tôi biết được, chắc chắn có khả năng ông sẽ trực tiếp lột da Trương Dương cho xem.
Hứa Đan Lộ hấp hé miệng, đem đồ vật kia nhét lại vào trong lòng bàn tay Kiều Hi Nhi.
- Vậy thì… Kiều tỷ tỷ này, chị còn có biện pháp nào tốt hơn hay sao? Bác trai nếu đã đích thân đến đây, không chừng chắc chắn phải mang chị trở về nhà đấy.
Kiều Hi Nhi nhíu mày, rõ ràng cô không biết tại vì sao mà cha cô lại đột nhiên đến Mai Ninh này, bởi vì từ khi mới lớn cô chưa từng thấy ông làm quá đến như vậy. Tuy rằng việc tranh chấp giữa Thái gia và Kiều gia tạm thời bình ổn, nhưng cũng chỉ là tạm thời bên ngoài mà thôi. Sóng gió lớn hơn nữa mà nổi lên, thì chính cô không nghi ngờ gì sẽ trở thành đối tượng khiến Kiều gia bị công kích trước tiên. Cho nên, lần này cha cô tới đây khả năng bắt cô đem về Bắc Kinh đúng là lớn nhất.
Lần này mà phải trở về, nếu có muốn trở ra chỉ sợ cũng rất khó khăn.
Nhưng mà nếu hiện tại cùng làm cái kia với Trương Dương, sau đó chụp lấy vài tấm ảnh, cái chủ ý này thật là hóc búa nhưng mà hóc búa mới ra biện pháp, mà ra vẻ đó cũng là biện pháp tối ưu rồi.
- Tôi… tôi…
Cô nhìn chăm chăm Trương Dương bên cạnh, mặc dù cũng đã định là sau này sẽ có chuyện đó với Trương Dương, nhưng mà cô vẫn không thực sự tình nguyện hy sinh cái lần đầu tiên mong chờ của thiếu nữ này cho hoàn cảnh hiện nay, ít ra cũng phải là ở một nơi lãng mạn cực kỳ mới được…
- Tôi sẽ cân nhắc một chút.
Suy nghĩ một hồi, cô đưa mắt liếc nhìn Trương Dương rồi chậm rãi đi lên lầu, cái tên tiểu tử thối Trương Dương kia biểu cảm rõ ràng là tràn ngập chờ mong, thật đáng giận.
Kiều Hi Nhi vừa đi, Hứa Đan Lộ liền nhìn chằm chằm cửa thang lầu, lắc lắc cái đầu, thở dài, nhìn Trương Dương nhỏ giọng nói:
- Đáng tiếc thật, Dương tử. Vốn đang định chế tạo cho anh một cái cơ hội mà, hiện tại…không có được.
Cô vuốt tay.
- Em vừa rồi là định lừa dối hả?
Trương Dương biết là Hứa Đan Lộ lắm mưu ma chước quỷ, chẳng qua không đoán biết được cô vì cái gì lại đột nhiên có đề nghị như vậy mà thôi.
- Đương nhiên là lừa cô ấy rồi. Hì hì. Em thấy cô ấy có chút nóng vội cho nên muốn làm mưa làm gió một chút, tranh thủ cho hai người gạo nấu thành cơm luôn. Hiện tại cô ấy vẫn nhịn được cho nên mới về suy nghĩ thêm. Kiều tỷ tỷ thật đúng là một người thông minh, chỗ nào cũng suy nghĩ cẩn thận, cho nên cái thời khắc cơ hội cho anh đẩy ngã cô ấy… thật xa vời!
- Phì!
Trương Dương nghe được liền phun ra cả một chén nước miếng.
- Không phải là em chỉ bày cho chúng tôi đóng kịch thôi hay sao?
- Đóng kịch thôi à? Miễn miễn… Anh biết mà, Cao Kỳ tỷ tỷ không phải cũng là như vậy…
Trương Dương nghe cô nói vậy, lại một lần nữa đem hết cả chén nước miếng trong miệng phun ra ngoài:
- Lộ Lộ, em thật là xấu mà.
- Có đâu, không phải dự định là thế nhưng chuyện không thành mà.
Hứa Đan Lộ chun cái mũi đáng yêu, bộ dạng chừng như thương tiếc lắm, nói.