Khi Trương Dương đến, hắn bất ngờ phát hiện, trong phòng bệnh Dương Phi cũng ở đó, nàng nhìn thấy Trương Dương, mày liễu cau chặt, một đôi mắt đẹp lãnh đạm như hoa tuyết mùa đông khắc nghiệt vèo vèo bay trong gió, nhìn chăm chú Trương Dương khiến cả người hắn không được tự nhiên.
- Chào cô giáo!
Trương Dương trơ mặt ra lên tiếng chào hỏi.
Dương Phi đáp lại hắn chính là một tiếng hừ lạnh, tóm chặt váy ngắn màu tím lại, chân dài tuyết trắng hơi chút vặn vẹo vài cái, không để ý Trương Dương, liền đi về phía cửa:
- Đan Lộ, trước tiên nhìn cuộn phim đi.
Hứa Đan Lộ trộm nhìn Trương Dương một cái, đợi cho Dương Phi đi tới cửa, mới tận lực hạ thấp thanh âm nói:
- Ba của tôi vừa mới chụp CT tăng cường, chờ tôi đi xem phim chụp... Tôi đi trước một chút.
Trương Dương gật gật đầu, nói rằng:
- Cậu đi đi, tôi cùng bác nói mấy câu.
- Ừ …
Hứa Đan Lộ gật gật đầu, rời đi.
Trương Dương lúc này mới quay đầu, nhìn nhìn cha của Hứa Đan Lộ trên giường bệnh, lúc này ông đang ngồi cùng mẹ của Hứa Đan Lộ, thực khó khăn mà uống chút thuốc.
Mẹ của Hứa Đan Lộ nhìn thấy Trương Dương, vội để "hàng đơn vị" nhô ra, trên mặt cố gắng nặn vẻ tươi cười:
- Cháu là bạn học cửa Đan Lộ à, cám ơn cháu có thể đến thăm lão Hứa nhà bác.
Trương Dương gật gật đầu, đặt hoa quả xuống, nói:
- Bác gái, kỳ thật cháu cùng Đan Lộ còn là bạn học thời trung học.
- Phải không đó?
Mẹ Hứa Đan Lộ ngược lại có vẻ có chút bất ngờ, trên mặt gia tăng không ít thân thiện:
- Vậy cháu cũng là người An Bình?
- Vâng …
Trương Dương lần thứ hai gật gật đầu, cha Hứa Đan Lộ lúc này cũng cười cười với hắn, xem như chào hỏi.
Trương Dương nhìn kỹ cổ của hắn, vị trí hạch bạch huyết hai bên cổ rõ ràng xuất hiện mỗi bên một cái hõm sâu, xem ra, đã muốn chuyển dời đến hạch bạch huyết, ở mặt ngoài nhìn ít nhất là giai đoạn cuối thì hai bên hạch bạch huyết mới di chuyển, hiện tại chỉ là muốn nhìn thêm kết quả CT tăng cường, nếu lại có di chuyển, dù là thần tiên cũng cứu không nổi.
Nhưng cha của Hứa Đan Lộ tựa hồ còn không nhận thấy được tử thần đã tới gần, nhìn thấy Trương Dương vẫn rất vui vẻ, dùng thanh âm khàn khàn của người An Bình nói rằng:
- Tiểu tử, không tồi đâu, có thể thi đậu Mai Đại đã không dễ dàng, đúng rồi, cháu là người ở nơi nào của An Bình?
Trương Dương vừa muốn trả lời, ở cửa lại xuất hiện thân ảnh Dương Tĩnh, sau khi nhìn thấy Trương Dương, sửng sờ một chút, lập tức vẻ mặt mỉm cười đi đến, vỗ nhẹ nhẹ trên vai Trương Dương, nói:
- Trương Dương, sao em lại ở đây?
- Hai người quen nhau?
Mẹ của Hứa Đan Lộ có chút kinh ngạc.
Trương Dương gật gật đầu, do dự một chút, sợ mẹ của Hứa Đan Lộ đả kích, không muốn đem sự tình của ông nội nói ra:
- Bác à, bác sĩ Dương là chị của cô Dương vừa mới vào đây đó, bác sĩ Dương y thuật cao minh, làm người lại có đức, lúc này, hai bác xem như tìm đúng người.
Một bên Dương Tĩnh vừa nghe thấy Trương Dương khích lệ, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, lộ ra vẻ mỉm cười, lập tức dùng ánh mắt cùng hắn giao lưu một chút, quay đầu đi nhìn mẹ Hứa Đan Lộ, vẻ mặt mỉm cười như trước, nói:
- Bác đừng nghe Trương Dương nói bậy, nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật đích xác phát triển hơn so với trước kia, u ác tính này, đích xác cũng không phải là bệnh bất trị.
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:
- À, bác ơi, cuộn phim có rồi, tổ chữa bệnh chúng cháu chuẩn bị thương lượng phương án trị liệu, nhưng đến nói trước với người nhà, con gái của bác đã chờ ở trong văn phòng kia, cháu chỉ thuận tiện lại đây thông báo với bác một chút.
Lại quay đầu nhìn nhìn cha của Hứa Đan Lộ, vẫn vẻ tin tưởng như trước:
- Bác trai, bác cứ nghỉ ngơi cho tốt, bác yên tâm đi, vấn đề không lớn, cái này xem như một loại u tương đối có hi vọng trong các loại u ác tính, hiện tại mấu chốt nhất của bác chính là ăn được ngủ ngon.
Nói xong, lại nhìn Trương Dương một cái:
- Trương Dương, hay là, em cũng cùng đi đi.
Trương Dương gật gật đầu, biết nàng khẳng định còn có lời muốn nói.
Đi theo Dương Tĩnh, mới vừa đi khỏi phòng bệnh, Trương Dương liền phát hiện thần sắc trên mặt Dương Tĩnh liền trở nên có chút nhăn nhúm, hơn nữa dưới chân nện bước cũng nhanh hơn rất nhiều.
- Bác sĩ Dương...
Bà Hứa đã nhận ra biến hóa trên mặt nàng, đi theo cũng mang sắc mặt buồn bã, mang theo vẻ cầu xin thấp giọng hỏi:
- Bệnh Lão Hứa nhà tôi còn có hy vọng cứu được không?
Dương Tĩnh ngừng lại, cầm cái cặp trong tay áp vào trên ngực, hàm răng nhẹ khẽ cắn môi dưới, do dự một chút nói rằng:
- Tới văn phòng trước rồi nói sau.
Dựa vào những lời này của nàng, Trương Dương đã biết, hy vọng của cha Hứa Đan Lộ không lớn. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới những lý luận chính mình đưa cho Thượng Quan giáo sư bọn họ, đáng tiếc cũng chỉ là lý luận màthôi, cho dù thật sự có thể dùng, đợi cho dùng được, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.
- Nói đơn giản một chút, Hứa tiên sinh hiện tại chẩn đoán chính xác là T4N2MX, phân hóa lân trạng tế bào nham thấp, kỳ thứ 4 song trắc hạch bạch huyết di chuyển, di chuyển bao xa thì không thể đánh giá.
Dương Tĩnh đem cuộn phim đặt lên bảng chiếu, thở dài nói rằng:
- Phát hiện đã quá muộn.
Nàng nói vừa xong, mẹ của Hứa Đan Lộ lập tức liền khuỵu xuống dưới, chính Hứa Đan Lộ cũng lập tức ngưng tụ đầy nước mắt hai tay che mặt mình, một lúc lâu nói không ra lời.
Mẹ Hứa Đan Lộ phản ứng lại trước, nhéo cánh tay Dương Tĩnh, nghẹn ngào hỏi:
- Bác sĩ, nói vậy cũng là không có hi vọng đúng không?
Dương Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nhìn bản phim, mím chặt môi anh đào, do dự một chút nói rằng:
- Cũng không thể nói toàn không có hi vọng...
Thấy được ánh rạng đông sáng sớm, Hứa Đan Lộ và mẹ của nàng giống như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng, kéo tay Dương Tĩnh, quỳ xuống:
- Bác sĩ, van xin chị, hãy cứu lấy ba của em!
- Hãy cứu lão Hứa, tôi làm trâu làm ngựa cho cô!
Dương Tĩnh nhanh chóng vươn tay nâng bà Hứa dậy, lại nháy mắt với Trương Dương ý bảo hắn hỗ trợ, Trương Dương vội nửa như lôi nửa như ôm lấy Hứa Đan Lộ nâng dậy, vừa an ủi:
- Bây giờ là vì không thể xác định hạch dịch chuyển, chỉ nếu không dịch chuyển, hy vọng vẫn là rất lớn, hiện tại mấu chốt là phải đi làm PET-CT toàn thân kiểm tra một chút, xác nhận nham tế bào có chuyển dời đến nơi khác hay không.
- Bác sĩ, cậu ta nói đúng không? Vậy hiện tại nhanh chóng giúp lão Hứa làm PET.
Bà Hứa hiện tại một tấc đất cũng bám chặt, nghe được Trương Dương vừa nói vậy, bật người xin Dương Tĩnh chứng thực.
- Đúng vậy, nếu nguyện ý, có thể làm PET trước.
Dương Tĩnh khen ngợi mà nhìn Trương Dương, lại có chút khó xử mà nhìn bà Hứa, gật gật đầu nói rằng:
- Nhưng bệnh viện của Thành phố Mai Ninh còn chưa có thiết bị có thể làm PET-CT, nếu các vị kinh tế cho phép, tốt nhất là đến kinh thành, hoặc Việt Châu, trình độ kỹ thuật bọn họ và thiết bị đều tương đối tốt!
- Nhưng, với tình huống của Hứa tiên sinh bây giờ, cho dù không có dịch chuyển hạch, làm bác sĩ tôi phải thẳng thắn nói với hai người, dự đoán quá trình trị liệu là...
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, cố lấy dũng khí nói:
- Biểu hiện công tác thống kê y khoa, năm năm gần đây ước chừng 10 %...
- 10? Cho dù là 1 %, chúng tôi cũng muốn làm.
Hứa Đan Lộ nghe vậy, cướp lời nói, lại hơi chút do dự một chút, hỏi:
- Vậy... Thưa bác sĩ, đại khái cần bao nhiêu phí dụng.
- Nếu như không có quá trình di chuyển hạch, dùng phương án tương đối tốt để trị liệu, tổng ước chừng gần năm mươi vạn...
Dương Tĩnh nhìn nhìn Hứa Đan Lộ:
- Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu, hậu kỳ khả năng còn phải tiếp tục trị bệnh bằng hóa chất, quan sát, dinh dưỡng bổ sung vân vân...
- Năm mươi vạn...
Bà Hứa vừa nghe đến con số này, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bà ta thu nhập một tháng chỉ có không đến ba nghìn đồng, ngoài Hứa Đan Lộ, còn có hai đứa con trai đang đi học. Con số lớn như vậy đối với giai cấp mà tiền lương căn bản không thể đủ tiêu như bà, huống chi như theo như lời Dương Tĩnh nói, đây là bắt đầu, trị liệu tiếp sau khẳng định còn là một cái hố không đáy.