Chương 195: Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.



Trương Dương nhìn thấy Dương Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó cô buông hàng lông mi thật dài xuống, tựa hồ như không muốn làm phiền Trương Dương nghe điện thoại.



Dương Tĩnh nói là tối nay chuyển phòng, Trương Dương biết là phải đến, chỉ có điều đã ước định sẵn là khoảng chín giờ mới tới, nhưng hiện tại nếu cô đã gọi điện cho hắn, vậy khẳng định là đã phải đi rồi.



Dương Phi cả ngày hôm nay còn chưa ăn cơm, hắn hiện tại cũng đã biết vậy, tuy rằng cô cũng có ăn tạm chút ít sô cô la nhưng nếu hiện tại thật sự không đưa cô đi ăn chút gì thì chắc chắn dạ dày cô sẽ đói ghê ghớm lắm. Cho nên cơm cũng phải đi.



Này cũng thật là tiến thoái lưỡng nan mà, tuy rằng hai chị em nhà này cũng không đến nỗi "thủy hỏa bất dung" nhưng nếu mà cùng lúc đưa hai chị em cùng ghé vào một quán cơm, chỉ là nếu thôi cũng sẽ có vô khối vấn đề phát sinh rồi.



Hiện tại thật sự là không biết phải làm sao đây.



- Làm sao vậy, không phải có khó khăn hay phiền phức gì chứ?



Đầu dây điện thoại bên kia, Dương Tĩnh sau khi nhận thấy Trương Dương trầm mặc hồi lâu như vậy dường như cũng có chút hoài nghi mà hỏi hắn.



Trương Dương nghe vậy liền miệng đáp lại ngay:



- Được mà, chờ chút tôi qua đón chị, chỉ có điều tôi qua muộn một chút nhé.



- Không được, tôi hiện tại đang ở nhà một mình…



Trương Dương cũng hiểu ra ngay, thì ra là vì cô đang ở nhà một mình, mà ngẫm lại thì ở trong căn nhà to như vậy, ngoại trừ chính cô thì không còn một ai khác, đối với một nữ nhân mà nói thì thật sự rất đáng sợ. Chỉ có điều, sao nhà cô lại không có ai vậy nhỉ?



- Không phải còn có ông nội cùng Triệu tẩu, và cả cha của chị nữa hay sao?



Trương Dương hạ thấp thanh âm mà hỏi lại, ngoại trừ ba người hắn vừa nói còn có một người lái xe kiêm bảo vệ, là người Dương Thụ Sơn chuyên dùng. Nhưng mà nếu Dương lão gia không ở nhà thì lái xe đương nhiên cũng không ở nhà rồi.



- Ông nội đi ra ngoài, Triệu tẩu thì xin nghỉ, còn cha tôi đã đi Minh Châu họp rồi. Chị cậu vừa mới dọn đồ xong, lúc này đang lẻ loi một mình đây. Đáng thương chết…



"Lẻ loi một mình"? Trương Dương nghe thấy vậy trong lòng lại kích động một trận, đấy chính là cái đại cơ hội tốt đẹp hiếm có cho hắn mà. Chẳng qua hiện tại bên cạnh hắn còn có Dương Phi, nên giờ không biết phải làm thế nào cho vẹn toàn.



Thật muốn sử dụng hệ thống trợ thủ để hỏi biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng tiếc là bây giờ số tích phân hắn có lại là âm ba mươi mốt điểm tích phân. Cho nên chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua cơ hội tuyệt hảo lần này mà thôi.



- Như vậy thì chị còn chưa có ăn cơm phải không?



Trương Dương nghĩ nghĩ một chút mà hỏi.



- Đương nhiên chưa ăn. Đúng rồi, cậu nhắc tôi mới nhớ, làm đầy cái bụng trước rồi sẽ chuyển nhà sau.



- Như vậy thì đến Kỳ Đóa đi!



Trương Dương liếc nhìn Dương Phi đang đợi một bên, cô đứng ở cửa sổ hành lang phía trước, không chút để ý mà đưa mắt nhìn vô định ra ngoài cửa sổ như lạc vào cõi hư vô nào đó.



Trương Dương suy tính một chút, thời gian hắn đi đường đến Kỳ Đóa hiển nhiên dài gấp đôi thời gian Dương Tĩnh đi đến đó, nếu Dương Tĩnh đến trước thì hẳn là không thành vấn đề rồi. Còn chính hắn sẽ dọc đường đi mà trao đổi với Dương Phi vậy.



- Chị Tĩnh, trộm nói cho chị biết chuyện này, hôm nay cô giáo Dương Phi cũng chưa có ăn cơm. Vậy như thế này nhé, tôi sẽ lừa cô ấy cùng đi Kỳ Đóa, ý chị thế nào?



- Thật không? Nha đầu này đêm qua cũng có thể là một đêm không ngủ mà.



- Vâng, cho nên… Tôi mang theo cô ấy qua, cùng ăn một bữa cơm cho hai người gặp mặt luôn.



- Tiểu đệ thật giỏi. Tốt lắm. Tôi nghe lời cậu, vừa vặn tôi cũng muốn nhìn một chút xem con bé ấy có chuyện gì hay không.



Dương Tĩnh hiển nhiên là rất thích thú tiếp nhận, nhưng đương nhiên nếu Trương Dương vừa rồi mà nói với cô rằng chính hắn hiện không rảnh giúp cô chuyển nhà thì ước chừng lúc này cô đã muốn hận chết hắn rồi.



Trương Dương đưa tay vuốt ve ngực hắn. Được rồi, đã xử lý xong một bên, hiện tại vẫn còn lại một bên khó khăn hơn.



- Chị Tĩnh này, nhớ rõ là chị còn thiếu em một món ân tình nhé.



Hắn không quên cố nhồi thêm vào điện thoại một câu.



- Biết rồi, tiểu quỷ hẹp hòi. Chẳng qua là nha đầu thối Xinh tươi kia có chịu bằng lòng ra khỏi nhà cùng cậu hay không vẫn còn là một vấn đề đấy. Nếu thật sự cậu có thể mang con bé ra khỏi cửa thì chị cậu nhất định thiếu nợ cậu rồi.



Bên kia đầu dây, Dương Tĩnh một trận cười vui vẻ.



Trương Dương thầm đoán chắc chắn là cô đang hả hê mãnh liệt lắm.



Cúp máy điện thoại, Trương Dương vừa nắm lấy chiếc di động vừa nghĩ đối sách, một bên nhìn bóng dáng lả lướt thích thú của Dương Phi, đi tới.



- Đã nói chuyện điện thoại xong rồi.



Hắn không đi tới phía sau cô mà đứng đối diện với cô mà nói.



- Ừ!



- Dương Tĩnh…



- Hả?...



Chính miệng Trương Dương há hốc ra có thể đủ để nhét cả quả trứng vào trong, dùng cái giọng ngạc nhiên hết sức nói.



Dương Phi nguýt hắn một cái, từ bên cạnh hắn rồi đi xuyên qua như thể muốn trở về phòng của cô.



- Chắc là cậu có chuyện cần làm, trước hết cứ đi đi.



- Như vậy sao được, cô còn chưa có ăn cơm mà.



Trương Dương quýnh lên, vươn tay nắm lấy cổ tay mềm mại của cô.



Chỉ là chạm một cái nhẹ nhàng cũng khiến hắn lập tức xao động một hồi. Dương Phi ngẩn người, vội vàng đứng lại, rút tay từ trong tay Trương Dương về:



- Tôi không sao.



- Đi ăn cơm đi.



Trương Dương nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nghiêm túc mà đề nghị.



- Vậy… cậu cũng đừng có trách tại tôi làm trì hoãn việc của cậu.



Dương Phi nhìn hắn một cái, khóe miệng nhẹ nhàng nói.



- Đi thôi, tôi mời cô giáo. Ngài dạ dày đã đói bụng lắm rồi, học sinh tôi đây cũng muôn phần khó chịu.



Dương Phi nghe vậy, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên một chút, liếc mắt nhìn Trương Dương:



- Nói năng ngọt xớt!



Đem Dương Phi bước xuống lầu, trong lòng Trương Dương thầm nghĩ, vạn sự khởi đầu nan, bước đầu tiên thế này coi như cũng đã thành công rồi.



Lên xe, khi đã đi đường được một đoạn kha khá, Trương Dương mới nhìn sang Dương Phi đang ngồi ở vị trí phó lái bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng thì Dương Phi đã nghiêng đầu nhìn hắn mà nói với hắn trước:



- Không nhịn được thì cứ nói đi.



- Ha ha, cô giáo biết tôi muốn nói chuyện hay sao.



Trong lòng Trương Dương như chảy mồ hôi từng giọt, Dương Phi này không chỉ có bộ dạng tuyệt sắc mà suy nghĩ còn rất mực tinh tế, nhãn quan và nhan sắc đều hết sức lợi hại, có lẽ cũng không kém gì Lộ Lộ về tài quan sát cả.



Dương Phi không có trực tiếp trả lời mà cô nhìn thẳng về phía trước, đoạn quốc lộ quanh co khúc khuỷu nhưng bằng phẳng, thở dài nhè nhẹ rồi thản nhiên mà nói:



- Trương Dương, có phải là trong mắt mọi người cô giáo như tôi đây là loại người vô cùng khó tiếp cận hay không?



- Làm sao có chuyện như vậy chứ, tôi cảm thấy cô giáo rất bình dị và gần gũi mà.



- Bình dị gần gũi?



- Ha, không phải ý đồ gì đâu. Tôi là nói, tiếp xúc với cô giáo thực ra cũng tốt lắm, chẳng qua người bình thường nhìn bộ dạng quá xinh đẹp của cô, tự thấy mình thật đáng xấu hổ, tâm sinh tự ti cho nên không dám nói chuyện cùng cô thôi. Lúc này mới cho người khác một loại biểu hiện giả dối, cho rằng lão sư nói chuyện không tốt, người đời hiểu lầm cô, mà cô cũng hiểu lầm người đời thôi.



Dương Phi nghe hắn nói vậy liền nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ qua nhìn hắn, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng hơi nhếch lên mà nói lại Trương Dương:



- Thật là lạ…



Sau đó lại quay đầu trở lại, nhìn Trương Dương, lên tiếng nói:



- Cậu nói đi, có chuyện gì khiến cậu lo lắng thành ra như vậy, nhìn cậu khổ ra mặt thế kia, cô giáo tôi thấy được ngay.



- Cô giáo thật sự lợi hai! Tôi đây cũng có thể nói.



- Lề mề, có giống người hay làm chuyện đại sự hay không?



- Chị Dương Tĩnh, chị ấy muốn dọn lại biệt thự bên này ở…



Trương Dương nhìn cô một cái:



- … có thể chứ?



Dương Phi sửng sốt một chút, sau khi trầm mặc liếc nhìn Trương Dương một cái mới cất tiếng rằng:



- Biệt thự ấy cũng đâu có phải của tôi, hỏi tôi để làm chi?



- Cô chính là cô giáo của tôi, trong nhà này cô là lớn nhất, không hỏi cô thì phải hỏi ai đây… Tựa như hoàng đế cổ đại cũng vậy, bên trên không phải lúc nào cũng còn có Hoàng Thái Hậu giúp đỡ hay sao.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #216