Chương 172: Tiểu tử thối, em đè cô rồi.



- Bát Hắc đào?



Trương Dương nhíu mày, chậm rãi cởi áo khoác trên người xuống. Chiếc áo khoác nặng, dầy, khó tránh khỏi vướng víu tay chân.



- Cái gì?



Gió lạnh thấu xương đã thổi bay lời nói của Trương Dương đi một nửa, khiến Thái Vũ nghe không rõ, cái gì mà tám bích, bảy rô.



Nhưng Trương Dương không cho anh cơ hội hỏi nhiều, đối phó với kẻ địch hung ác, đặc biệt là sát thủ, phương pháp chính xác nhất chính là ra đòn trước, anh vung áo khoác, ném lên mui xe, chân lập tức quét về phía Thái Vũ.



Thái Vũ ngẩn ngơ, tên này!



Nhưng đương nhiên, hắn cũng không phải ngồi không, huống chi, nhìn thấy Dương Phi từ từ đến gần, nếu bị Trương Dương đạp nằm úp sấp, thì thật mất mặt quá.



Hắn co người lại, Trương Dương cũng không đạp trúng hắn, nhưng Trương Dương lập tức cho một quyền, quyền phong vù vù, đằng đằng sát khí lao thẳng tới mặt.



Thái Vũ dùng khửu tay đỡ, hai bên va chạm mạnh, Trương Dương xoạc lui hai ba bước, Thái Vũ thảm hại hơn anh, sau khi lùi được mấy bước, chân xuýt nữa rơi xuống hồ Mẫu Đơn.



Hắn nheo mắt nhìn Trương Dương, tên này có lực, lập tức vuốt tay áo, nắm quả đấm, chuẩn bị phản kích.



- Trương Dương?



Hai người chuẩn bị đánh nhau thì Dương Phi tới, kêu lên.



Trương Dương cũng không quay đầu lại, vừa nhìn chằm chằm Thái Vũ, vừa đáp:



- Cô à, tên quạ đen này là sát thủ, cô cẩn thận chút.



- Sát thủ?



Dương Phi không giống người phụ nữ bình thường, hoặc la hét chạy trốn, hoặc là lập tức báo cảnh sát, mà lại lạnh lùng nhìn Thái Vũ.



Thái Vũ chán nản, tên kia, lại cho rằng mình là sát thủ ư? Là tám bích gì chứ, tám bích hắn đương nhiên biết, nhưng không biết tám bích được coi là gì, hắn không phải tổ chức xã hội đen, lại bị Trương Dương vu tội như vậy.



- Sát thủ gì, quạ đen gì chứ, ta không…



Hắn còn chưa giải thích xong, Trương Dương lại tung đòn cước, khiến hắn nói được nửa câu lại thu về.



- Tới đây, xem ngươi có gì không.



Hắn vuốt tay áo, chuẩn bị thế, nhưng tư thế còn chưa ổn định, Trương Dương đã tấn công, kéo chân, hít đầu gối, mở quyền, động tác nhanh chóng khiến cho Thái Vũ hoa cả mắt.



Mình là cao thủ karatedo, dưới sự tấn công của hắn, sao chỉ có thể lùi về phía sau.



- Thình thịch thình thịch thình thịch!



Hai bên giao phong thâu chiêu, Thái Vũ chàn đầy tự tin trước kia, trong vòng không đến một phút, trên mặt, ngực đã trúng một khuỷu tay, một cú đấm, thiếu chút thì ngất.



Điều này làm cho Dương Phi đang đứng xem trận chiến yên tâm, rút di động ra lại đặt vào chỗ cũ.



- Dừng lại!



Thái Vũ không chịu nổi, lấy tay ngăn Trương Dương lại, hắn không nghĩ hình tượng mình lại bị hủy hoại trước mặt Dương Phi.



Nhưng vừa mới dừng nói xong, Trương Dương quét chân một cú, khiến hắn ngã nhào, miệng gặm lấy bùn, còn chưa kịp đứng lên, Trương Dương lại dùng chân đè lên lưng hắn, Thái Vũ phát điên, nếu như bị thằng nhãi này đạp lên mặt, thì sẽ sống như thế nào được?



Hắn muốn lăn một vòng, muốn né tránh chân Trương Dương, không lăn đã tốt, đằng này hắn lăn một phát liền rơi luôn xuống hồ Mẫu Đơn lạnh như băng...



- Tùm!



Bọt nước văng khắp nơi, Thái Vũ nuốt một ngụm nước lạnh, sặc đến độ hắn thiếu chút nữa ngất đi, may mắn hắn biết bơi, nên mới không chìm xuống hồ.



Hắn nhìn Trương Dương một cái, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, không nói, trong miệng chứa nước, lầu bầu câu:



- Ngươi..., ngươi chờ ta đấy.



Hắn không dám lên bờ, cũng không muốn lên bờ, hiện tại hắn như chó rơi xuống nước, thật mất hình tượng, nếu lọt vào mắt Dương Phi, thì thật xấu hổ.



Liếc nhìn Dương Phi, hắn chật vật bơi về phía bờ bên kia, khốn khiếp thật, tới Mai Đại đi dạo một vòng, đột nhiên lại bị Trương Dương đáng chết gọi là sát thủ, không phân rõ trắng đen đánh tới tấp, còn bị ngã xuống nước.



Tổ cha mày!



Trương Dương nhìn Thái Vũ như con rái cá đang bơi sang hồ bên kia, không nói gì phủi tay lấy lại áo khoác, thầm nghĩ, người này thân thủ cũng không tệ lắm, nguyên tắc của anh là nhổ cỏ nhổ tận rễ để tránh hậu họa.



- Cô thấy tên đó không giống sát thủ.



Dương Phi đã đi tới, nhìn bóng Thái Vũ dần dần biến mất, như có điều suy nghĩ nói, giờ phút này cô kề sát Trương Dương, trên người cô một mùi thơm ngát toa ra rất dễ chịu.



Trương Dương bị mùi thơm trên người nàng lưu luyến nhanh chóng tỉnh lại, kéo khóa chiếc áo khoác, gật đầu nói:



- Quả thật không phải sát thủ, nhưng người này thân thủ không tồi, vừa rồi còn cầm cái điện thoại, nói là muốn điều tra cô, cô giáo, cô quen hắn à?



Dương Phi liếc nhìn Trương Dương, cắn cắn đôi môi anh đào, ngoái đầu nhìn Trương Dương:



- Điều tra ta?



- Vâng, em lái xe qua, thấy có người quay lưng về phía hồ Mẫu Đơn, em còn tưởng hắn tè xuống hồ, vì thế đến xem, kết quả cô đoán xem, hắn cầm điện thoại, gọi người khác điều tra cô, nói là muốn biết hết về cô, em sợ hắn bất lợi với cô, lúc nãy mới tìm hắn muốn hỏi cho rõ ràng..., cô giáo, cô thật sự không biết hắn?



- Biết hắn?



Dương Phi nhíu nhíu mày, kỳ quái nhìn Trương Dương.



- Cô sao lại quen hắn chứ?



- Vậy là tốt rồi, nhìn bộ dạng hắn, hình như là hình như là…



Trương Dương không biết nói như thế nào với phải.



Ngược lại Dương Phi có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn anh, giọng lạnh lùng nói:



- Ấp a ấp úng để làm gì?



- Em thấy người đó hình như đã thích cô rồi…



Nghĩ một lát, Trương Dương mới nói ra.



Dương Phi nhìn anh không nói chuyện, đi từ từ tới con xe range rover, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ:



- Không có thời gian rồi, em muốn đến trễ sao?



Trương Dương nhìn đồng hồ tay, thật đúng là, đã hơn bảy giờ, xong đời rồi…



- Khéo, không kịp rồi, chết chắc rồi.



Anh lập tức phóng nhanh lên xe, mở máy, phóng nhanh xe.



- Không đúng, cô giáo, cô cũng ở trên xe.



Trương dương đột nhiên tỉnh ngộ lại.



Dương Phi thấy thế, nhìn anh, sau đó không nhịn được quay đầu sang cửa xe, khóe miệng hơi mở, sau lại lạnh lùng liếc nhìn Trương Dương, nhíu mày hỏi:



- Em sợ đến muộn như thế à?



Kỳ thật phía trước đã là Nam Quang Lâu, Trương Dương dừng xe, vươn tay gãi gãi đầu, nhìn Dương Phi, gật gật đầu:



- Sợ bị cô mắng.



Dương Phi bĩu môi cười, không nói gì, sau đó chính mình mở cửa xe xuống xe, làn gió lạnh thổi qua, tiến vào cổ, cô hơi co lại, vội đi vào ký túc xá, Trương Dương đi theo, sau khi chào hỏi bác gái trông cửa, liền đi theo lên.



Đến ký túc xá cô, Dương Phi vươn hai tay, chà xát, sau đó lấy ra cái chìa khóa, mở cửa trước, nhìn Trương Dương, hỏi:



- Lần này đi thuận lợi chứ?



- Ách?



Trương Dương bị cô nói một câu khiến anh ngạc nhiên.



Dương Phi hé miệng, vốn định không nói, nhưng do dự một chút vẫn giải thích:



- Là việc em với Dương Tĩnh đi kinh thành.



- Ah!



Trương Dương trong lòng cảm thấy nghi ngờ, không nghĩ tới cô tự nhiên lại quan tâm người khác, vội đáp.



- Tốt ạ, lần này rất thuận lợi, cảm ơn cô.



Dương Phi liếc nhìn anh, ánh mắt chuyển hướng đến hai hộp socola Truffettes trên bàn, nói:



- Cô nhìn thấy socola nên mới hỏi.



Hiện tại Trương Dương cố định mỗi tuần tặng cho cô hai hộp socola, lúc đến kinh thành, anh sợ quên, cho nên nhanh chóng đặt mua trên mạng hai hộp, chuyển phát nhanh cho cô.



Hôm nay Dương Phi khoác áo khoác bông dệt kim màu đen bên ngoài, bên trong là mặc chiếc váy ngắn liền thân ôm sát thân màu xanh đen, cùng với đôi tất ấm áp, dáng người quyến rũ rất có hứng thú.



Sau khi cởi bỏ áo khoác và khăn quàng cổ, nhất thời khiến Trương Dương ngẩn ngơ.



Cổ váy liền thân của cô hình bán nguyệt, giờ phút này vừa bỏ khăn quàng cổ ra, chiếc cổ mịn màng hiện ra, làn da tuyết trắng nổi bật dưới ngọn đèn, dáng người lóe lên sáng bóng, dưới xương quai xanh kia, là bộ ngực cao tròn, bị nịt chặt trong cổ áo, tựa hồ như chú thỏ trắng sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.



Thật là một vật báu độc nhất vô nhị, nếu có thể sờ một chút thì thật tốt, thật tội lỗi!



Trong lòng Trương Dương không kìm nổi tán thưởng.



Dương Phi cảm thấy có chút gì đó, liếc nhìn Trương Dương, tay với quyển sách giáo khoa và một trang giấy trong giá sách, sau đó chau mày nói:



- Học thôi.



Theo thường lệ, cô để Trương Dương viết trước ba ngày khiến anh thuộc từ, sau khi viết xong, cô kiểm tra một chút, sau đó nhìn Trương Dương với ánh mắt nghi ngờ.



Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương toàn bộ đều viết đúng, mà theo sự lý giải của cô, Trương Dương đi công tác hai ngày, ít nhất sẽ quên một phần, lại không nghĩ rằng Trương Dương có thể hoàn toàn nhớ hết.



Đương nhiên, cô không biết Trương Dương bởi vì có được năng lực từ bộ não sơ cấp, cho nên đối với anh nhớ từ không hề áp lực, đương nhiên sẽ không bị làm khó.



Nhưng Dương Phi hiểu lầm, cho rằng Trương Dương ngay cả đi công tác cũng đều nhớ việc này, trong lòng thấy ấm áp, Trương Dương hiện tại chính là một đại nhân vật tiếng tăm, nhưng đối với lời của cô lại nhớ rõ như thế, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khác thường.



- Học thôi.



Cô cầm sách, chuẩn bị mở ra, vừa lúc đó, Trương Dương đột nhiên vọt tới bên cạnh cô, vòng tay sau lưng cô, nhanh chóng tắt điện.



Sau đó Dương Phi vẫn còn đang sững sờ, Trương Dương đã ôm, siết chặt cô.



- Trương Dương…



Dương Phi còn chưa gọi lên, trong bóng đêm, phát hiện mình bị cả người Trương Dương ôm rồi lăn bổ nhào vào trên ghế sa lông, đôi môi anh đào bị anh dùng tay ngăn lại.



Tên này lẽ nào dùng sức với mình?



Trong lòng Dương Phi đột nhiên khủng hoảng, giờ phút này Trương Dương giống một con mãnh thú, hai tay ôm chặt phần trên đầy đặn của cô, phần dưới thì quấn chặt lấy nhau, cô rất rõ cái váy ngắn của mình đã bị vuốt lên, gần hông, mà vị trí đó vừa vặn với phần dưới phồng lên của Trương Dương.



- Cô giáo, đừng căng thẳng.



Trương Dương rướn cổ lên, lăn qua sô pha, ánh mắt liếc về phía cửa sổ sau ghế sô pha, tuy rằng cách một rèm cửa, nhưng nếu ngoài cửa sổ có người qua, có thể thấy được bóng người.



- Chắc là sát thủ!



Đúng vậy, hệ thống vừa mới đột nhiên phát ra một âm thanh cảnh cáo:



- Hệ thống Nữ Oa cảnh cáo trong phạm vi mười mét xung quanh, tồn tại nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân, mục tiêu, hai sát thủ mang súng.



- Mang súng?



Như vậy nói đúng là, mình có võ công lại khỏe, cũng chỉ là đồ ăn trên mâm của người ta mà thôi. Đối phương xem ra đã sớm thăm dò hành tung của anh, bình thường anh đi nơi nọ nơi kia đều là không cố định, nhưng là bảy giờ mỗi tối, anh lại đúng giờ đến đây báo cáo.



- Không được căng thẳng?



Dương Phi ngoài kinh ngạc ra, trong lòng lại thấy xấu hổ, cô chưa từng bị người đàn ông trẻ nào ôm chặt như vậy, hơn nữa lại lăn mấy vòng bị kẹp chặt vào ngực của Trương Dương khiến cô bị tê.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #193