- Đúng vậy, chỉ còn một phòng, các bạn cứ yên tâm chất lượng. Cũng phải chấp nhận thôi, lần này tuyết rơi rất lớn mà còn phải rơi đến mấy ngày nữa đấy.
Cô gái trong sảnh khách sạn nhìn Trương Dương liếc mắt một cái hỏi:
- Có thuê không?
- Hay là chúng ta đi chỗ khác tìm phòng đi?
Trương Dương nhìn Dương Tĩnh đề nghị.
- Được, chúng tôi thuê.
Dương Tĩnh liếc mắt nhìn Trương Dương:
- Lấy giấy tờ căn cước ra đi.
Trương Dương liếc nhìn cô, Dương Tĩnh đã định lấy giấy tờ ra rồi thì hắn cũng phải lấy ra thôi.
Cô lễ tân ngẩng đầu nhìn Trương Dương cười nói:
- Ồ, anh trùng tên trùng họ với một danh nhân trên TV gần đây vậy, mà tướng mạo cũng có mấy phần giống nhau.
Vừa nghe xong câu này, Dương Tĩnh vội dấu giấy tờ căn cước đi, còn tung tóc loạn lên, đeo thêm cả kính râm.
- Còn của chị?
Cô lễ tân sau khi trả lại giấy tờ của Trương Dương, liền quay lại nhìn Dương Tĩnh.
- Ôi, tôi quên mang đi rồi.
Dương Tĩnh nháy mắt Trương Dương, khoác tay vào khuỷu tay hắn nói:
- Chúng tôi là vợ chồng, một người đăng ký là được rồi.
- Chuyện này không thể được, phía trên đã có quy định…
Cô gái cao gầy lắc đầu.
- Thôi vậy, cũng chỉ có thể đi tìm nhà khác.
Dương Tĩnh lại nháy mắt Trương Dương, hắn hiểu ý Dương Tĩnh đã cất giấy tờ đi bởi nếu mà đem toàn bộ giấy tờ căn cước của bọn họ ra thì kiểu gì chuyện công tác lần này cũng sớm bại lộ mà trước hết là lộ danh phận với cô lễ tân này. May mà Dương Tĩnh đã sớm chuẩn bị, cố ý thay đổi kiểu tóc cho ôm lấy khuôn mặt, hơn nữa trên tóc còn dính tuyết như vậy cô lễ tân kia thoạt nhìn từ đầu chí cuối cũng vần bị mắc mưu.
- Được rồi. Ngoài trời tuyết rơi lớn như vậy, gặp anh chị cũng không dễ dàng mà tôi thấy hai người cũng không giống người xấu.
Cuối cùng thì cô lễ tân cũng buông tha cho họ, đưa chìa khóa phòng cho Trương Dương rồi nói:
- 507. Ở mấy ngày?
- Hai ngày trước đi!
Trương Dương cũng không biết là sẽ ở bao lâu nhưng kiểu gì cũng sẽ không ở chỗ này lâu.
- Tiền đặt cọc là một ngàn, thẻ tín dụng hay là tiền mặt?
- Tiền mặt đi!
Dương Dương không nghĩ là chỗ này cũng có thể dùng cả thẻ tín dụng.
Thủ tục nhập phòng được làm nhanh chóng, Trương Dương và Dương Tĩnh như thoát được cái nạn bị lộ nhân dạng, nhanh chóng mà chuồn đi ngay khi nhận được gian phòng.
Sau khi đóng cửa phòng vừa dày vừa nặng lại, hai người ngươi xem ta ta xem ngươi, không nhịn được cười ầm một trận.
Dương Tĩnh vỗ vỗ bộ ngực cao ngất:
- Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị nhận ra.
Trương Dương cũng bị một phen kinh hãi, nếu vừa rồi mà bị nhận ra, tin này truyền ra ngoài thì xong đời rồi, may mà mình cũng có ngụy trang chút ít, Dương Tĩnh cũng không lấy giấy tờ ra, sự nổi tiếng đúng là mang đến cho mình sự phiền toái.
Hơi ấm từ chiếc điều hòa nhiệt độ khiến cho nhiệt độ trong phòng ấm hơn hẳn nhiệt độ ngoài trời, nên Dương Tĩnh cởi bỏ áo lông chỉ còn mặc lại chiếc áo len màu lam và chiếc váy ngắn màu lục.
Sau khi cô nhìn 2 cái giường trong phòng liền lặng lẽ thở dài nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tôi ngủ giường bên trong, cậu ngủ gần cửa sổ.
- Được!
Hai người mở TV, tắt đèn, từng người một tựa lưng vào đầu giường, xem một lúc mắt Trương Dương mệt ra rồi muốn tắm rửa một cái nhưng thấy Dương Tĩnh còn ngồi kia thì trong lòng ái ngại không dám đi qua lấy quần áo.
Lúc đầu Dương Tĩnh cũng dựa lưng vào đầu giường xem TV nhưng sau đó cũng ngáp rồi xoay người đứng lên nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tôi đi tắm trước.
Nói xong cô mở va li ra lấy một bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt rồi đi vào phòng tắm cùng cả lọ dầu tắm, thoải mái hướng phòng tắm mà đi vào.
Trương Dương ngẩn người, mới một lúc mà cơn buồn ngủ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cửa phòng tắm trong khách sạn làm bằng thủy tinh trong suốt, khi tắm gội thì kéo tấm mành chớp cho kín từ bên trong. Dương Tĩnh sau khi vào phòng tắm, khẽ kéo nhẹ rèm cửa rồi xả nước vào bồn.
Thấy thế, trái tim Trương Dương tức khắc vang lên tiếng đập thình thịch, phía sau tấm kính ngăn cách mỏng manh này đang có một mỹ nhân thân hình khi tắm rửa còn đang đẫm nước.
Tuy trong lòng nói không được vô lễ nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn lại hướng đó. Kết quả là không nhìn thì thôi nhưng vừa nhìn là hắn tức khắc phát hiện ra tấm mành chớp bị xiêu đi một chút, có lẽ là do lúc Dương Tĩnh cởi quần áo mà vô tình lộ ra cái khe đó.
Nhìn hay là không nhìn?
Trong lòng Trương Dương bối rối, nhưng rất nhanh sự dục vọng này chiếm thế thượng phong, hai mắt hắn nhanh chóng chuyển qua cái khe hở trên tấm kính kia.
Bên trong Dương Tĩnh đã cởi bỏ áo len màu lam, lúc này chỉ còn cái nội y màu đỏ sẫm giữ ấm trên người. Cô kéo vạt áo nội y rồi cởi bỏ, làn da trắng lập tức lõa lồ, đôi thỏ ngọc rung lên chỉ còn lại chiếc áo lót có viền màu đen bao quanh. Cô quay lưng về phía Trương Dương, nhấc chân lên, cởi đôi tất chân thật dày màu đen để lộ ra hai bắp đùi thon dài. Sau đó, lại kéo chiếc khóa dài từ thắt lưng trên chiếc váy ngắn màu lục, hai tay đặt ở bên mông mà cởi hết toàn bộ nội y xuống dưới.
Ngay lập tức, đập vào mắt Trương Dương là một người thân thể trắng như tuyết. Cô vẫn nghiêng người so với Trương Dương, nhưng ngay trong chốc lát cô khom lưng Trương Dương vẫn thấy được phần nhỏ khu rừng rậm rạp tối đen như mực giữa đôi chân thon dài.
Lúc này trong người Trương Dương hắn có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh gấp đôi bình thường, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cái bộ vị phía dưới của hắn nháy mắt đội lên cao ngất coi bộ đã bị kích thích ghê ghớm.
Nhưng chính vào lúc này, thân hình Dương Tĩnh phía trong đã dời khỏi tầm mắt. Sau đó dường như nhận thấy được tấm mành chớp bị kéo xiên nên cô vội vàng kéo lại vị trí cũ, cảnh tượng thần tiên kia cũng không còn thấy được nữa.
Qua một lát, bên trong truyền ra những âm thanh tí tách của nước rơi xuống nền lát đá.
Tuy bây giờ đã không còn nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhưng tiếng nước tắm rửa này lại như tiếng chuông gọi dục vọng thúc giục trong ngực Trương Dương.
Không phải không nhìn cơ thể trắng như tuyết kia mà lại giảm được nhiệt mà ngược lại không nhìn nên càng tưởng tượng thì nó lại càng kích thích khiến hắn như muốn lao vào phòng tắm ôm cơ thể trần trụi của chị Tĩnh để thỏa mãn cơn dục vọng này.
- Không được!
Trương Dương gõ đầu, dục tâm mãnh liệt như vậy nhưng lý trí vẫn phải tự nói với mình, dù cho hắn có bao nhiêu tưởng tượng nhưng Dương Tĩnh chứ không phải người khác, đối với hắn sự tồn tại của cô giống như là thần thánh rất thiêng liêng, không thể không tôn trọng.
Từ sau khi chiếm được Lộ Lộ và Cao Kỳ không biết là vì nguyên nhân hệ thống hay là gì mà Trương Dương cảm thấy bản thân hắn dường như có ham muốn dục vọng rất mãnh liệt.
- Hít sâu, bình tĩnh.
- Hít sâu, thật bình tĩnh!
Trương Dương cố gắng đưa hô hấp trở lại bình thường theo bí kíp của thuật đánh nhau cao cấp, nhân tiện đem hết sức lực tập trung vào cái TV đang phát tin tức ban đêm.
Truyền hình phát tin về đảo Nam Tinh và vùng biển phụ cận, tin tức về chuyện mấy chiếc thuyền đánh cá bị tàu chiến Cúc Hoa xua đuổi.
Có vẻ như hãng thuyền của cha Lý Kính Đông mấy năm nay cũng chuyển biến tốt đẹp như biến chuyển kinh tế trong nước, ngư nghiệp ngày càng thịnh vượng. Nhưng kéo theo đó thì việc đánh bắt cá gần bờ ở những vùng biển phụ cận, vùng duyên hải gần như đã không còn. Hiện tại ngư dân chỉ có thể đánh bắt ngoài ngư trường truyền thống đến những ngư trường xa hơn cho nên những chuyện xung đột này ngày càng nhiều cũng chẳng có gì là lạ. Xem ra hôm nào có cơ hội phải đến giúp bọn Lý thúc mới được.
Mặc dù hệ thống cảnh báo rằng khoảng cách đến ngày tận thế còn khoảng chừng mười ba năm nữa, nhưng kỳ thực mười ba năm cũng chẳng phải quãng thời gian dài, chớp mắt một cái là tới.
Trương Dương cảm thấy nếu muốn ngăn chặn thảm họa tận thế này thì lựa chọn trước tiên phải là phát triển trình độ khoa học kỹ thuật địa cầu, xóa bỏ sở hữu vũ trang quốc gia.
Mà muốn làm như vậy thì không thể nghi ngờ gì nữa đất nước mình trước tiên là phải có đủ thực lực để bảo vệ mình, làm cho mình có đủ sự an toàn.
Tình huống hiện tại, đừng nói là thế giới, cho dù là trong nước Hoa Hạ, nội tỉnh Đông Nam, hay nhỏ hơn nữa là một thành phố như Mai Ninh đều đầy rẫy nguy cơ tiềm ẩn, lực lượng quá nhỏ.
Đang lúc suy nghĩ lung tung, cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng xuyên từ bên trong phòng tắm hắt ra ngoài, Dương Tĩnh đi đôi dép lê của khách sạn, mặc bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, cô chưa có gội đầu nhưng lúc này tóc đã xõa ra gần hết, dây buộc tóc cô cũng đã buông lỏng khiến rối tung trên vai, nhìn cực kỳ là mê người.
- Đang làm gì vậy?
Thấy Trương Dương đang tựa vào đầu giường với dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề, Dương Tĩnh đi tới bên cạnh, Trương Dương có thể ngửi được rất rõ trên người cô toát ra một mùi hương thơm ngát sau khi tắm.
Trương Dương đột nhiên nhớ lại, Dương Tĩnh chính là mục tiêu đối tượng của nhiệm vụ thu thập bổ tinh sử cấp M lần này của mình.