Chương 143: Ai hơn ai.



- Đúng vậy, Bành lão, thương hội tỉnh Đông Nam chúng ta thành lập hơn ba mươi năm nay, tuy chúng tôi mới nhập hội hơn một năm nhưng cũng chưa một lần nghe qua công ty vừa mới thành lập hơn một tháng lại có thể gia nhập hội, tôi đây cũng không dám nghĩ. Tập đoàn Cao Nguyên của chúng tôi ban đầu tài sản cũng trên mười ba triệu, công nhân viên hơn một vạn người mà cũng chỉ vì công ty chưa thành lập đủ hai năm nên không đủ điều kiện nhập hội, nay dựa vào cái gì mà Công ty Nữ Oa tài sản mới có hơn triệu, công nhân viên thì chưa tới một trăm người, thành lập thì chưa quá một tháng lại có thể trở thành thành viên trong thương hội?



Một người thoạt nhìn là nhà công nghiệp trẻ tuổi, nhiều lắm chỉ khoảng ba mươi cũng hoắc mắt đứng lên, lớn tiếng tỏ vẻ kháng nghị.



Bành Hòe chứng kiến mọi người phía dưới đều có sắc mặt căm giận, bất bình, vội đứng lên, hai tay so cái ép xuống thủ thế, để cảm xúc thoạt nhìn rất kích động mọi người lãnh yên tĩnh một chút.



Sau đó mới nhìn Trương Dương, lộ ra một tia hòa ái tươi cười, thản nhiên mà cười nói:



- Tâm tình của mọi người ta có thể lý giải, nhưng mọi người an tâm một chút chớ nóng, tôi đây liền hướng mọi người giải thích cặn kẽ.



- Là như thế này, tôi đây kỳ thật là tiếp nhận sự ủy thác của Đỗ hội trưởng đương nhiệm hiện còn đang ở nước ngoài, hơn nữa được chính chủ tịch Bạch Văn Thanh của Bạch thị dược nghiệp mạnh mẽ tiến cử, Ban trị sự thương hội qua thảo luận kỹ càng mới đi đến quyết định này. Cho nên mọi người đừng hiểu lầm. Tất nhiên Công ty Nữ Oa là công ty mới thành lập, các điều kiện còn chưa đáp ứng đủ đây vốn gây tranh cãi là điều không tránh khỏi, nhưng mọi người chúng ta có thể trợ giúp nó lớn dần lên, đúng không?



Hắn vừa nói xong, bên cạnh Bạch Văn Thanh lập tức vỗ tay, đứng lên:



- Nói chí lý!



Những người khác nhìn thấy hai bọn họ như vậy, ý hội cũng đã định nên dù là không muốn vỗ tay nhưng cũng liền cố lấy sức đua theo mà vỗ.



- Nếu không còn ý kiến phản đối nữa, tôi đây xin đưa ra ý kiến, chính thức kết nạp Công ty Nữ Oa là thành viên thứ ba trăm sáu mươi hai của hội…



- Chờ chút.



Bành Hòe còn chưa nói dứt, từ phía cuối truyền đến một thanh âm uể oải, cắt đứt không khí trầm mặc hồi lâu lên tiếng.



- Tôi vừa mới nghe được hai chữ Nữ Oa. Xin hỏi các vị, các vị ở đây là thảo luận chuyện Công ty Nữ Oa sao?



Mọi người theo tiếng vọng nhìn lại, chính là Tổng tài Trương Dương của Công ty Nữ Oa đang cầm chiếc khăn trắng lau miệng, cái đống trước mặt hắn là chồng chén đĩa rỗng tuếch mà chẳng cần đoán cũng biết chén đĩa ấy nguyên là một con vịt quay…



Loại này lại thản nhiên đem điểm tâm và cơm trưa ra ăn sao? Hơn nữa trong khi người khác đang nhiệt tình thảo luận vấn đề hiện tại, loại này lại có thể thản nhiên mà ăn uống… Hóa ra bọn họ thảo luận hồi lâu, loại này căn bản chẳng thèm nghe.



Tất cả mọi người đem ánh mắt đăm đăm hướng về phía hắn, loại này đã không còn là cục cứt chuột mà hiện đã thành một loại độc dược.



- Tất nhiên là Công ty Nữ Oa của cậu. Chúc mừng cậu, Trương Dương, cậu đã trở thành hội viên thương hội tỉnh Đông Nam mới nhất. Từ nay về sau có thể sử dụng chung tài nguyên, giao lưu tin tức thương nghiệp… mà nâng cao địa vị, hy vọng cậu có thể quý trọng niềm vinh quang này, cùng liên minh thương hội đoàn kết phát triển.



Bành Hòe trong lòng có chút khó chịu nhưng trên mặt biểu thị lại tinh thần hòa ái như cũ.



Trương Dương đem chiếc khăn ấm để lại khay, nhìn Bành Hòe đang ngồi bàn trên một cái, hỏi câu không ăn nhập gì:



- Ông chính là lão đầu bên kia điện thoại?



- Lão nhân?



Bành Hòe thiếu chút nữa tức chết, phóng mắt nhìn Trương Dương, chưa kẻ nào đang ngồi dưới dám đối với hắn như thế, thằng này thật sự là chán sống rồi. Nhưng chính mình là người bị nhờ vả hơn nữa lại là trưởng bối trước mặt nhiều người như vậy mà phát hỏa không khỏi có chút mất tôn nghiêm, chỉ có thể kiềm chế tính khí, hừ lạnh một tiếng, gật gật đầu:



- Đúng, tôi chính là lão đầu trong điện thoại, Bành Hòe!



Lão nhân hai chữ nói được rất nặng, thực buồn bực rất không thích.



- Tìm đến tôi, không phải nói là muốn hòa giải sao? Như thế nào lại biến thành gia nhập hội? Nếu không phải nói chuyện giải hòa, tôi rất bận, tôi đi trước.



Trương Dương ngữ khí lãnh đạm, thêm một tia không kiên nhẫn nói rằng:



- Thuận tiện nói luôn một chút, vịt quay ở đây cay lắm!



Hiện tại Trương Dương mời thầm hiểu ra chút ít, đối phương làm lớn như vậy là định ỷ vào số đông mà đè bẹp ý chí hắn, tưởng đơn giản mà trói được hắn, muốn cho hắn nhập hội, cho hắn chỗ tốt rồi buông tay trả thù Bạch gia bằng không chính tên Bạch Văn Thanh kia cũng chẳng mạnh mẽ tiến cử gì.



Đáng tiếc bọn họ tìm lầm đối tượng.



Cái thương hội này hắn cũng có biết qua một chút, cũng không được coi là tổ chức chính thức. Gọi là thương hội nhưng so với thương hội thật sự thì hoàn toàn khác nhau, đây là tập hợp các công ty lớn của tỉnh Đông Nam; phải là công ty tư nhân, quy mô vượt trên mười triệu, doanh thu kinh doanh hàng năm cũng phải hơn hai mươi triệu, nhân viên chí ít cũng hơn một ngàn người, thời gian thành lập theo loại hình công ty tập đoàn cũng phải trên hai năm. Đây là một tổ chức liên minh rời rạc, tự phát, hoặc cũng có thể nói đây là tập hợp tự phát của một nhóm đại phú hào công thương nghiệp.



Có thể gia nhập hội này thì tự nhiên giá trị con người được nâng lên gấp trăm lần, ngày sau việc buôn bán cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Trong tập hợp công thương này càng kết giao thêm nhiều bằng hữu càng mở rộng được kinh doanh phát đạt, cho nên rất nhiều người mơ tưởng gia nhập làm thành viên của hội.



Nhưng đối với Trương Dương mà nói, cái hội này chỉ là gánh xiếc, với hắn chuyện báo thù mới là chuyện lớn, cần thiết.



- Tôi không có hiểu ý tứ của cậu!



Bành Hòe sau khi nghe được lời Trương Dương nói, trên mặt có chút không nhịn được bực dọc, nghe khẩu khí của hắn cứ như thể coi cái liên minh này rất chướng mắt. Nhưng ngẫm lại, có lẽ công ty hắn vừa mới thành lập, không biết đến hội này cũng là chuyện bình thường. Hắn nhìn Trương Dương, hai tay đặt lên mặt bàn, nhẫn nại giải thích:



- Là như thế này, cậu có thể còn chưa hiểu hết được chỗ tốt của liên minh này, tôi sẽ cho người giới thiệu với cậu một chút để cậu hiểu ngay được.



- Tôi không tham gia chim minh gì gì đấy để phải nghe ông giảng.



Sau khi nghe được Bành Hòe tự giới thiệu, Trương Dương lập tức hiểu ra, Bành Hòe, chính hắn hỏi được Bành Bằng là tôn tử của y. Bạch – Bành, hai nhà không rõ dây dưa thế nào chẳng trách hắn thay mặt Bạch Văn Thanh đứng đầu.



Càng như vậy, hắn đối với cái gọi là liên minh, liên hội gì gì ấy một chút hứng thú cũng không có.



- Hừ…



Bành Hòe hết chỗ nói, chính hắn rõ ràng bị làm mất mặt. Hắn đảm nhiệm cái chức phó hội trưởng này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người dám cự tuyệt thành ý của hắn lại còn dám nói những lời khó nghe đến như vậy.



Ngay lập tức, hắn không thèm giữ lại dự tính ban đầu là muốn lôi kéo Trương Dương, sau đó buộc hắn hòa giải mọi chuyện với Bạch gia, tức khắc biểu cảm trùng xuống định bụng răn dạy Trương Dương vài câu.



Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói, một người khác đã mở miệng công kích trước.



- Trương Dương đúng không? Chúng tôi biết cậu gần đây rất nổi với cái Trung tâm hồi phục sức khỏe chữa trị ung thư, nhưng dù thế nào một mình tiểu tử cậu cũng không có thể gây nên sóng gió gì. Cậu không phải có ý khinh thường liên minh sao? Được lắm! Tôi đây chuyên doanh khoa học kỹ thuật sinh vật, về sau tuyệt đối sẽ không mua bán bất kể cái gì với công ty ngươi, cũng sẽ không cung cấp bất luận là loại nguyên vật liệu nào.



- Tập đoàn Phổ Khắc chúng ta cũng không có bất kỳ giao dịch nào với các cậu!



- Ôn Hòa dược nghiệp của chúng tôi cũng vậy!



Phòng họp to như vậy đồng loạt vang lên hàng loạt thanh âm không dứt, Trương Dương mới nghe thấy cũng não bộ cũng choáng váng. Đợi sau khi bọn họ dứt lời, Trương Dương lúc này mới chậm rãi nói:



- Các ông không ngại cứ đem tên báo hết cho tôi, ngày nào đó nếu chính mình hoặc vạn nhất là người nhà bị các chứng ung thư hay có vấn đề về tế bào thì dù có thế nào cũng không được dùng Nam tinh số 1. Thuận tiện nói cho các vị biết luôn một tiếng về sau tiêu thụ Nam tinh số 1 sẽ được chọn lọc theo tên.



Mọi người nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại một chút liền sau cả hội trường lắng xuống...



- Ngoài ra, các ông đưa ra một chuỗi tên công ty tưởng ta thực sự có ý kinh doanh với các ông sao? Chó má, ông kia là Hà Hi chuyên khoa học kỹ thuật sinh vật đúng không, không đi đóng vật tư, tư liệu đi định gây sức ép sản xuất cái gì? Các ông cứ chờ thời gian này sang năm mà xem công ty ngươi kinh doanh đi xuống như thế nào? Tập đoàn Phổ Khắc phải không, các ông là chuyên bán thiết bị phóng xạ chứ gì, chính mình ngay cả công nghệ sản xuất sản phẩm cũng không có, đều là nhập khẩu rồi bán lại các ông chờ đấy mà đóng cửa đi. Còn Ôn Hòa dược nghiệp các ông không phải là bán kháng dược liệu chưa bào chế, vắc-xin phòng bệnh linh tinh sao, các ông thì càng nhanh, chỉ cần chưa tới nửa năm sau tức khắc sẽ đóng cửa!



Ba người lên tiếng lúc trước mặt đỏ tai hồng mà nhìn Bành Hòe rồi lại nhìn sắc cười lạnh lùng của Trương Dương, đột nhiên rất muốn lấy tay tự đánh mình vài cái... Nhất thời nói thẳng hơi thái quá, sớm biết không nên báo danh công ty rồi chi tiết cho hắn biết. Về vấn đề tế bào này, làm sao ai dám đảm bảo mình cả đời an toàn, chính bản thân mình ngộ nhỡ... Hắn nói sản xuất, tiêu thụ theo danh chế sao? Thế thật quá độc ác!



- Khụ… khụ… Trương Dương!



Nhìn cả phòng họp to như vậy mà tất cả mọi người đều yên tĩnh hẳn, Bạch Văn Thanh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc ngồi không yên chỗ, đứng lên.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #164