Chương 134: Bị tập kích.



- Em trả lời thế nào à?



Cao Kỳ nghiêng đầu, nhìn Trương Dương rồi thản nhiên cười nói:



- Chỉ bốn chữ!



- Bốn chữ nào?



Trương Dương hỏi đầy hứng thú.



- Hỏi chồng của ta đi!



- Này, đấy là năm chữ mà?



- Cứ cho là lão nương đếm số không được tốt lắm đi.



Cao Kỳ tỏ vẻ không chút xấu hổ, vươn cánh tay trắng ngần xoa xoa ngực Trương Dương:



- Sau này sửa!



- Nói chuyện linh tinh không, dốt toán mà lại học chuyên ngành kế toán.



Trương Dương cân nhắc bên kia gọi điện thoại tới không biết có mưu đồ gì, bọn họ vì cố ý làm loạn hay là thật lòng hối lỗi?



Tám hung thủ đánh cha Cao Kỳ, bảy người coi như đã tàn phế, còn lại A Dã đã chết. Đối với Bạch gia chuyện này nội tình coi như chấm dứt, cho dù có người truy cứu bọn chúng hoàn toàn có thể thoái thác trách nhiệm cho A Dã, bọn chúng còn vẽ vời thêm chuyện làm chi? Hành động này rõ là khiến Trương Dương không thể nào lý giải.



Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là trước khi đem diệt khẩu A Dã, A Dã khai với bọn chúng chuyện chính hắn bị Trần Thiên Hùng bắt được, như vậy có khả năng Bạch gia lo lắng bị nắm nhược điểm nên mới đề ra hạ sách này.



Có điều là trước mắt đối phương là ai vẫn còn chưa rõ ràng lắm, Trương Dương cũng không vội kết luận.



- Cậu nói xem, nếu bọn họ còn đánh tới ta nên phúc đáp lại thế nào?



Cao Kỳ chậm rãi ép sát đôi tuyết trắng thỏ ngọc hướng tới trước tựa như nàng ta còn muốn thêm nữa…



"Thật là, hôm nào phải hỏi hệ thống cái thủ thuật phòng the mới được!" Trương Dương đầu đầy ý nghĩ đen tối, đè cặp mông trắng của nàng ta, nói:



- Đem số điện thoại của tay kia cho anh, chuyện này anh sẽ giải quyết.



- Hứ!



Cao Kỳ nghe vậy, không hề e ngại mà từ trên giường lõa lồ đi lên lấy điện thoại di động, thấy trên người mình là một đống hỗn độn tiện thể đi lau rửa sạch sẽ một tý. Trở lại giường đã thấy Trương Dương đã ngủ say khướt.



Nàng mỉm cười, đem đầu khẽ tựa vào lồng ngực y cọ cọ, người này thật là mệt muốn chết rồi, ngày mai sẽ giúp hắn bồi bổ.



Ngày hôm sau, Trương Dương lái xe cùng Hứa Đan Lộ đưa cha nàng xuất viện. Tình trạng cơ thể Hứa Mao Căn rõ ràng tốt lên rất nhiều, cân nặng cũng tăng ngoại trừ sắc mặt thoạt nhìn có tái nhợt một chút. Trước khi xuất viện cũng đã làm cộng hưởng từ hạt nhân cùng với CT tăng cường, khẳng định tế bào ung thư đã bị tiêu trừ toàn bộ, thân thể cơ bản cũng khôi phục trạng thái bình thường.



Vốn dĩ có một đám lớn phóng viên đến săn tin, phỏng vấn nhưng Trương Dương đã lén chuồn cửa sau, chạy thẳng đến Hoa Đình.



Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cha mẹ Hứa Đan Lộ, Trương Dương gọi điện thoại cho Trần Thiên Hùng dự định mang theo Lộ Lộ cho y thấy cấp trên nhân tiện thảo luận công việc cụ thể.



Đi được nửa đường, Trương Dương nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, hắn nhìn nhìn dãy số này chính là dãy số mà ngày hôm qua Cao Kỳ đưa cho hắn.



Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nhấc máy.



- Có phải là Trương tiên sinh không? Là như thế này, Cô Cao Kỳ nói anh có thể đại diện toàn quyền cho cô ấy.



Thanh âm có chút khàn khàn, thực rõ ràng là giả vờ.



Trương Dương nhìn bên cạnh Hứa Đan Lộ liếc mắt một cái, đáp:



- Không sai, các anh có chuyện gì của trực tiếp nói với tôi.



- Rất đơn giản, chúng tôi muốn các người không truy xét sự tình trước đây nữa. Như vậy là đôi bên cùng có lợi.



- Ha ha!



Trương Dương nhẹ nhàng cười, hỏi:



- Vậy đây xem như là uy hiếp sao?



- Không… không phải là ý đó, chúng tôi hy vọng hai bên có thể giải hòa.



- Giải hòa? Được, vậy anh dù thế nào cũng phải nói cho tôi biết anh là ai?



Trương Dương cho xe chạy chậm lại, khoan thai nói.



- Chúng tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần ra giá chúng tôi sẽ bồi thường thích đáng, nhất định làm các anh vừa lòng. Điều kiện duy nhất là các anh không truy xét lại nữa và các anh cũng không nhất định phải hỏi chúng tôi là ai.



Nghe vậy, Trương Dương không nhịn được nở nụ cười:



- Đó chính là chuyện! Bởi vì chúng tôi muốn bồi thường không chỉ có tiền mà thôi.



- Các anh còn muốn cái gì?



- Gặp mặt nói, không thấy mặt nói cái rắm à? Người của chúng tôi bị đánh thành người sống thực vật, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ bằng một chút tiền lại có thể tống cổ chúng tôi đi? Các ngươi có thể cho bao nhiêu? Một tỷ? Mười tỷ?



- Gặp mặt?



Phía bên kia chần chừ trong chốc lát, dễ nhận thấy bên kia không thỏa thuận:



- Điều đó không có khả năng.



- Không có khả năng thì còn nói chuyện gì, cúp!



- Chờ một chút!



Phía bên kia dường như đành phải lùi một bước, sau hắn tạm ngừng lại một chốc, rồi chậm rì rì nói rằng:



- Được, muốn gặp mặt cũng có thể. Nhưng địa điểm do chúng tôi chọn.



- Nói vớ vẩn. Địa điểm các người chọn, một mình tôi giữa đám các người, tôi có điên đâu?



Trương Dương không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn từ chối.



- Vậy anh muốn thế nào?



Phía bên kia thở dài, trao quyền chủ động cho Trương Dương.



- Như vậy đi, chọn cửa chính Đăng Nguyên building đi.



Đối phương vừa nghe liền có chút ngây người, qua một lát hắn mới lưỡng lự nói rằng:



- Thực xin lỗi, cái này tôi phải xin chỉ thị một chút.



- Vậy anh xin chỉ thị rồi gọi điện thoại lại cho tôi, tôi cho anh thời gian hai phút.



Trương Dương đổi tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm ngã tư đường phía trước, bên trái là hướng đi Thủy Phố, bên phải là đường tới cao ốc Đăng Nguyên.



Phía trước đèn xanh đại khái sẽ chuyển thành đèn đỏ nên lại có thêm 2 phút. Nếu đối phương đáp ứng điều kiện của hắn, hắn không ngại gì sẽ trực tiếp đi xem tại cửa cao ốc Đăng Nguyên liệu bọn chúng giở thủ đoạn gì.



- Anh Trương, anh không cần vội, tôi sẽ chờ anh!



Trương Dương nghe vậy, hừ một tiếng, không đồng ý cũng không cự tuyệt. Nhưng điện thoại nói không vội, tốc độ xe từ từ, chậm rãi hướng phía trước mà đi.



- Em cảm thấy đối phương như là muốn câu kéo thêm thời gian.



Hứa Đan Lộ nãy giờ một mực không lên tiếng, bỗng nhiên mở lời.



Vừa dứt lời, Trương Dương liền phát hiện tại chỗ ngoặt phía trước, đèn đỏ vừa tắt còn chưa kịp chuyển đèn xanh, hai tiếng bánh xe chói tai đột ngột vang lên.



Ngay sau đó, hai chiếc SUV Toyota một trước một sau đi ngược chiều mà lên, thẳng đến hướng đường Trương Dương.



Trương Dương căng thẳng, tuy rằng hệ thống không phát ra lần cảnh cáo nguy hiểm thứ ba, nhưng thực rõ ràng là hai chiếc xe nhằm hướng mình đi tới, tốc độ xe đối phương rất nhanh. Trương Dương vẫn chưa kịp phản ứng hai chiếc xe đã vượt qua đầu xe Trương Dương chia thành hai hướng, một trái một phải áp dùng đầu xe đối chọi nhau, người lái xe hung hăng đánh tới hai bên cửa xe.



Trương Dương xem chừng là chúng muốn trực tiếp đâm chết người trong xe.



Trong lúc vội vàng, Trương Dương chỉ có thể học theo bọn chúng bẻ mạnh tay lái một cái…



- Rầm!



- Ầm!



Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, một trong hai chiếc Toyota Land Rover đâm vào đuôi xe kia, chứ không phải cửa bên.



Trương Dương chỉ cảm thấy thân mình bị một lực kéo lôi mạnh về phía trước, ngay lúc lạc tay lái, túi khí an toàn mở ra, khiến tay hắn trở về vị trí cũ, cho hắn thêm một chút thời gian bình tĩnh.



Lực va đập cực lớn thiếu chút nữa khiến Trương Dương bất tỉnh, nhưng hắn biết giờ phút này mình tuyệt đối không thể bất tỉnh, đối phương mà có ý định đến nhất định còn có khả năng va chạm.



Sau khi đau nhức qua đi, hắn ghé mắt trên túi khí, khóe mắt tinh nhanh quan sát tình thế chung quanh một chút. Hai chiếc xe hắn va chạm cũng không khá hơn chút nào, đều lật úp xuống, nhưng hắn lại nhìn đến hai chiếc xe đằng xa có ba người bước xuống, chạy thẳng về phía đường, trong đó một tên đầu trọc trong tay còn cầm súng!



Trương Dương không nhúc nhích ghé vào phía trên túi khí, liếc mắt nhìn Hứa Đan Lộ một cái, phát hiện Hứa Đan Lộ cũng như hắn được túi khí an toàn chặn lại.



Hắn vứt cho cô một ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô chớ có lên tiếng.



Ba người gồm cả tên đầu trọc cầm súng đi tới phía bên Trương Dương, gã liếc nhìn trong xe Trương Dương không nhúc nhích, do dự một chút hướng về phía tên bên cạnh nói:



- Chuẩn bị mở của xe, nhanh gọn chút!



Tên kia nghe vậy kéo mạnh cửa xe vài cái, nhíu mày nói:



- Không mở được, khóa cứng rồi! Bắn thẳng hai phát đi!



Tên cầm súng liếc hắn một cái, nói:



- Hở ra thì súng, đang là sự cố giao thông liền biến thành trọng án chém giết à? Đồ đần!



Hắn liếc mắt một cái nhìn cửa kính xe, lạnh lùng nói:


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #155