Chương 132: Bên kia có rừng cây.



Sự đãi ngộ của Trương Dương hoàn toàn vượt qua khỏi sự kỳ vọng của Trần Thiên Hùng. Phải biết rằng, công nhân viên xí nghiệp Mai Ninh làm được hằng năm cũng chỉ trên dưới 4 vạn, người dưới tay y sống cũng chỉ tạm bợ. Địa vị hơi cao một chút thì một năm cũng chỉ có thể được từ 7,8 vạn.



Nhưng nếu như cái mặt có đủ sự chín chắn, kiếm tiền một cách đường đường chính chính một tháng 1 vạn thì dường như là điều không thể. Bây giờ, Trương Dương cho bọn họ chức vụ nhân viên bảo an, tiền lương cũng cũng bằng với nhân viên ngoài xí nghiệp.



Đây quá là không chân thực, có phải bởi vì hắn vẫn còn là học sinh hay là hắn mở miệng ăn nói lung tung?



Là cấp dưới, y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút:



- Là thế này, có thể ngài chưa hiểu rõ về mức độ lương của Mai Thị, một nhân viên bảo vệ lương một tháng nhiều lắm cũng chỉ đến 3 nghìn đồng là cùng. Đương nhiên là bên ngoài có hơn nhưng không nhiều. Nếu tôi muốn bọn họ đổi nghề thì như vậy nhất định bọn họ cũng phải tuân theo chế độ đãi ngộ phổ thông. Cho nên ngài không cần vì nhân nhượng cho tôi mà trả lương cao cho bọn họ đâu, làm như vậy về lâu về dài đối với công ty mà nói sẽ là một gánh nặng rất lớn.



Nghe thấy vậy Trương Dương cười cười khoát tay nói:



- Anh Hùng, cái này anh cứ yên tâm, tiền lương của công ty Nữ Oa còn trả được.



Trương Dương dừng lại một chút rồi nói tiếp:



- Chỉ là có một chút, bây giờ hỗn loạn nhưng nếu thành viên của công ty Nữ Oa là một người phổ thông thì nhất định phải tiếp thu điều lệ của công ty. Có bất kỳ những gì trái với điều lệ thì phải chịu hình phạt tương ứng, cái này tôi muốn mời anh Hùng giúp cho tôi.



Thấy Trương Dương nghiêm túc, Trần Thiên Hùng cũng không nói gì nữa mà gật đầu:



- Ngài cứ yên tâm, mặc dù tôi đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm nhưng trong tôi vẫn còn chút học vấn. Thực ra cũng đã làm bảo vệ cho một vài xí nghiệp, bao nhiêu phiền toái rồi cũng qua hết nếu cậu đã tin tưởng tôi như vậy thì hãy cứ giao cho tôi.



- Được, cứ như vậy đi!



Trương Dương suy nghĩ một chút rồi đưa số của Hứa Đan Lộ cho y nói:



- Cô ấy là trợ lý của tôi, tên là Hứa Đan Lộ, anh hãy đưa danh sách cho cô ấy, cô ấy sẽ làm thủ tục...



Trương Dương dùng lại một chút rồi bổ sung nói:



- Nếu không có tôi, thì ý của cô ấy chính là ý của tôi.



Trần Thiên Hùng nhận lấy, nhìn nhìn không hỏi nhiều y hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Dương đồng nghĩa với việc Hứa Đan Lộ sau này chính là thủ trưởng của y.



Nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nếu mình muốn thanh tẩy có người quản lý cũng là chuyện đương nhiên.



Y cẩn thận lưu số của Hứa Đan Lộ lại rồi gật đầu nói:



- Ngài cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ phối hợp với cô Hứa.



- À, có chuyện này tôi phải nói với ngài một chút.



Sau khi cất kỹ số điện thoại Trần Thiên Hùng lấy từ túi ra một cái đĩa U đưa cho Trương Dương:



- A Dã chết rồi!



- Chết?



Mặc dù Trương Dương đã có sự chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng khi nghe được tin này hắn vẫn thấy hơi chấn động. Dù sao hắn cũng muốn anh ta chết tuy rằng cái chết đó không có trực tiếp liên quan đến hắn.



- Đêm qua, người của Bạch gia tìm được gã, thủ hạ của trưởng phòng Hà đã ra tay.



Trần Thiên Hùng cầm bình nước, bỏ thêm trà vào bình rồi thản nhiên nói:



- Bọn hắn bóp cổ gã rồi đẩy thi thể xuống xe.



Đại Phu là một trong 4 thuộc hạ tứ đại kim cương của gã, vốn là bộ đội đặc chủng trong quân y, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn, đeo cặp mắt kính, nghe nói rất am hiểu việc theo dõi.



Trần Thiên Hùng nhìn Trương Dương một cái rồi nói:



- Cái vật này cũng đủ khiến cho Bạch Thị dược nghiệp lâm vào vũng lầy, nhưng muốn để Bạch Văn Thanh hoàn toàn sụp đổ thì e là vẫn chưa đủ.



- Ngài xem, có cần phải mang cái tên Hà Thiên Trình lại không?



Trương Dương khoát tay, hắn biết cái gì gọi là mang lại đây, chính là muốn ép tên họ Hà nói ra nội dung câu chuyện không có Bạch Văn Thanh sắp đặt thì Hà Thiên Trình tuyệt đối sẽ không dám hành động như vậy.



Nhưng nói bây giờ sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa mang đồ kia ra để hỏi chỉ e cũng khó mà có thể định tội được Bạch Văn Thanh.



Trương Dương nhìn cái đĩa U trong tay, thản nhiên nói:



- Cái này cần có thời cơ thích hợp để ra tay để thể hiện uy lực của nó, cám ơn anh, anh Hùng.



- Sao ngài còn phải nói những lời như vậy?



Trần Thiên Hùng có vẻ xấu hổ nói:



- Bây giờ tôi phải cung kính gọi ngài là Trương tổng mới đúng.



- Ha ha, đừng, hơn nữa cũng không cần gọi là ngài đâu, tôi thấy không được tự nhiên nếu anh không chê thì tôi sẽ gọi anh là anh Hùng, còn anh hãy gọi tôi là Dương.



- Như vậy sao được?



- Cứ thế đi!



Trương Dương cầm cái đĩa U để vào trong túi áo:



- Mấy hôm nay, tôi bận chuyện với công ty Nữ Oa, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.



Trương Dương nhìn đồng hồ đã gần 10 rưỡi liền đứng dậy nói:



- Tôi còn có chút việc phải đi trước đây.



- Được, để tôi tiễn cậu!



Theo Trương Dương đi tới cửa, Trần Thiên Hùng do dự một chút rồi nói:



- Gần đây tôi nghe phong thanh là có mấy người rất khó giải quyết đã xuống Mai Ninh, những người này đều lấy tiền làm việc. Tôi cũng không biết cậu có liên quan đến những người này hay không nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một chút, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm.



- Sát thủ?



Trần Thiên Hùng gật đầu:



- Tôi đã để Đại Phu lưu ý.



- Được, tôi biết rồi.



Trương Dương phát hiện đột nhiên mình có thể tìm thấy Trần Thiên Hùng là chuyện tốt:



- Cám ơn anh Hùng!



Trần Thiên Hùng vẫn với vẻ xấu hổ:



- Việc này mà cậu còn kách sáo.



- Ha ha, đi thôi!



Trương Dương mở cửa, lên xe.



Hắn vừa đi không được bao lâu thì một người đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn dựa vào ván cửa thản nhiên nói:



- Anh Hùng, thực sự cứ như vậy mà buông tay được sao?



- Đại Phu ý của cậu thật nhảm nhí! Người hút thuốc phiện cũng đều có nhà, tôi không thể trông các cậu mãi được. Cả đời loạn lạc, hơn nữa cậu cũng đừng quên chúng ta xuất thân từ cái gì? Chúng ta đã từng là quân nhân, chúng ta phải bảo vệ quốc gia, nhưng cậu hãy xem bây giờ chúng ta đang làm chuyện gì, đòi nợ, đánh bạc, cậu không thấy đỏ mặt sao?



- Đại ca, thực sự xin lỗi, em không biết anh là vì muốn tốt cho chúng em.



Đại Phu cúi đầu vứt điếu thuốc đi:



- Thực ra trong lòng em có chút không phục.



- Không phục? Cậu thấy Dương là người trẻ nên không phục?



Trần Thiên Hùng nói:



- Thân thủ của hắn không hề kém tôi, hơn nữa cậu hãy xem thành tựu của hắn. Trần Thiên Hùng này chỉ kính nể hai loại người, một là mạnh hơn tôi hai là nhà khoa học. Hắn đều thuộc hai loại này, Đại Phu hãy tin tôi đi, đi theo hắn tương lai của chúng ta sẽ sáng sủa hơn.



- Em nghe theo đại ca!



Trần Thiên Hùng nhìn anh ta một cái rồi thản nhiên nói:



- Tôi nhắc nhở, nếu cậu có bất kỳ sự bất kính nào với Dương Tử thì đừng trách đại ca này trở mặt. Từ giờ trở đi cậu không phải nghe lời tôi mà là nghe lời Dương Tử, nghe rõ chưa, hạ sĩ thiếu sao!



Đại Phu nghe thấy vậy theo bản năng nghiêm một cái:



- Đã rõ!



- Tốt lắm!



Trần Thiên Hùng đi bên cạnh vỗ bả vai cậu ta:



- Cậu không được quên những gì mình đã trải qua.



Trương Dương đến bệnh viện đón Hứa Đan Lộ, cô vừa lên xe đã cởi áo khoác dày để lọ dáng làm mê lòng người, rồi sau đó nhìn Trương Dương nói:



- Phòng cho bố mẹ, họ sống chết cũng không cần, em khuyên can mãi mới ở tạm một chút còn bảo em phải đối đáp tốt cho anh, em bảo anh chẳng thiếu cái gì cả?



Trương Dương nghe thấy vậy giật mình nhìn chằm chằm vào ngực cô nói:



- Sao lại không thiếu cái gì?



- Thiếu cái gì? Cần tiền có tiền, cần gái đẹp có gái đẹp... Cái tay thối này, thật là tham.



Hứa Đan Lộ vừa nói xong câu này mới phát hiện ra có một bàn tay sờ vào bộ ngực cao ngất của mình chen vào áo bông sờ thẳng xuống khe.



Cô hừ lên lập tức người mền nhũn ra:



- Tiểu tử thối, lái xe cẩn thận đi.


Đế Quốc Mỹ Nữ - Chương #153