- Tốt lắm, nếu như vậy, tôi cho người chuẩn bị tốt hợp đồng, sáng mai, tôi cho người đưa đến sở các cậu.
Vương viện trưởng sảng khoái đáp.
Trước sau không đến một giờ, một vấn đề nguyên bản Trương Dương tưởng rằng sẽ rất khó đã được giải quyết dễ dàng.
Vương viện trưởng nói xong liền cáo từ Dương Thụ Sơn, khi Trương Dương do dự có nên cáo từ hay không, Dương Thụ Sơn lại vươn tay ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng.
- Cậu ăn xong cơm chiều rồi đi.
Dương Thụ Sơn nhìn Trương Dương, mang trên mặt tươi cười nồng đậm:
- Vừa vặn thừa dịp lỗ hổng này, hai chúng ta tâm sự, như thế nào?
Trương Dương gật gật đầu, kỳ thật hắn cảm thấy rất hứng thú đối với ông lão trước mắt này.
- Kỳ thật, Tĩnh Nhi sớm đã nhắc tới cậu.
Dương Thụ Sơn mang theo bình đun nấu đi đến bên máy lọc nước uống, bỏ thêm một ít nước khoáng, sau đó đặt vào đế bình đun nước siêu tốc, nhìn Trương Dương, khẽ mĩm cười nói:
- Cậu chính là cái cậu sinh viên đi gặp mặt với Phi Phi đúng không?
Trương Dương sửng sốt, mà lầu hai, mới vừa chuẩn bị xuống lầu gọi ông nàng lên ăn cơm chiều, Dương Phi cũng sửng sốt, do dự một chút, dừng bước đứng ở cửa thang lầu, không tiếp tục đi xuống dưới, nàng đang muốn nghe xem, sau đó nữa hai người nói như thế nào.
- Ngài làm sao mà biết được?
Trương Dương trong lòng nổi lên tính toán, Dương Phi, đây cũng không phải là tôi chủ động nói, là ông nội cô, lão gia tử chính mình nói, oan có đầu nợ có chủ. Hic, ta nên lấy cái di động ghi lại làm chứng trước.
- Làm sao biết? Bởi vì chuyện đó là ta an bài.
Dương Thụ Sơn nhìn bình siêu tốc bắt đầu toát ra hơi nóng, thản nhiên mà nói rằng:
- Đương nhiên, ta không biết đối tượng là cậu.
Trương Dương vẻ mặt cười khổ:
- Lão gia tử, nói thật, lúc trước nếu không phải chị Dương Tĩnh nhiệt tâm mà giúp cháu thu xếp, cháu sẽ không đi, nhưng... Kỳ thật cho dù cháu đi cũng chính là làm bộ mà thôi, trong lòng cháu cô Dương Phi chính là nữ thần, cháu làm sao có thể...
Dương Thụ Sơn cười cười, xách ấm nước còn chưa hoàn toàn sôi hết, đổ vào vỏ ấm trà nguội, lại cầm lấy một cái quai mang theo ấm trà lắc lắc, sau đó đổ hết nước, mở ra nắp ấm trà, lấy ra một bao lá trà, cắt ra cho vào ấm trà, sau đó cho nước ấm, lại rất nhanh tráng qua hai chén trà bằng nước sôi, trà dậy hương, mới rót vào ấm trà chút nước sôi.
Một loạt động tác thành thạo đến giống như diễn luyện vô số lần, hắn rót hai chén trà, động tác vững vàng hiển hiện tác phong một lão quân nhân, thậm chí nước trà rơi vào chén ngay cả một giọt đều không thấy bắn ra.
- Cậu cũng hiểu được Phi Phi là một người con gái rất khó tiếp cận, đúng không?
Hắn một bên ý bảo Trương Dương uống trà, một bên dùng một ngữ khí không chút để ý, tùy ý hỏi han.
Đương nhiên khó có thể tiếp cận. Không, không chỉ nói tiếp cận, cho dù là nhắc tới tên của nàng, đều có loại cảm giác sợ hãi, đại khái hình tượng mình ở trước mặt nàng cuối cùng là hư hỏng đến không tả nổi. Trương Dương quả thật cảm thấy rời xa Dương Phi hẳn là có thể cho mình sống lâu hơn một ít.
Đương nhiên, tại địa bàn của người ta nói lời như thế, cái kia... Cái gì kia, Trương Dương vẫn cần châm chước một chút dùng từ dùng câu, chậm rãi đáp:
- Kỳ thật cô Dương cũng không khó tiếp cận, nhưng điều kiện thật tốt quá, dễ dàng để cho người khác sinh ra cảm giác tự ti, tựa như cây thuốc phiện, tuy rằng xinh đẹp, ngửi rồi cũng dễ dàng không thể tự kềm chế... Khụ... Khụ, cây thuốc phiện này có vẻ hình dung có chút quá đáng. Nói như thế này, cô Dương tựa như nước hoa cao cấp nhất trong tủ đồ trang điểm, người nhìn thấy biết dùng đều muốn dùng, nhưng cũng biết dùng không nổi.
- Ha ha, ta hiểu được đôi chút, nói trắng ra là, Phi Phi nhà ta là một mỹ nữ lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người khác khó có thể tiếp cận.
Dương Thụ Sơn hơi chút ngả thân mình ra sau, để cho mình ngồi càng thêm thoải mái hơn một ít, sau đó nhẹ nhàng uống một hơi nước trà trong chén, hỏi Trương Dương, nói;
- Cậu là đàn ông, cậu cảm thấy, nếu muốn có được mỹ nữ lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, nên dùng phương pháp nào?
Lão nhân gia người hay thật đấy, hỏi người khác như thế nào lừa được cháu của ngài à? Thực hết chỗ nói rồi,Dương Phi thật sự không gả được cho ai sao? Trương Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu:
- Cháu không biết, nếu như là cháu, cháu sẽ trực tiếp lựa chọn từ bỏ.
Hắn cảm thấy, Dương Phi như là một người con gái khép kín, muốn có được nàng, quá khó khăn.
Nghe vậy, trên mặt Dương Thụ Sơn hiện lên một tia thất vọng thản nhiên, nhưng lập tức chợt lóe lên không thấy, cười cười nói:
- Vừa rồi chỉ là đùa một chút cùng cậu, không cần để ý nha.
Thân hắn nghiêng về phía trước, dời đề tài, mở miệng nói:
- Ta nghe Thượng Quan giáo sư nói, kỳ thật toàn bộ lý luận trung tâm kỹ thuật công trình Long Duệ đều là một mình cậu nói ra, có thật không?
Trương Dương nghĩ nghĩ, nguyên nhân Thượng Quan giáo sư thẳng thắn cùng Dương Thụ Sơn hẳn là muốn cho Dương Thụ Sơn coi trọng đối với mình đầy đủ, hơn nữa hắn cũng tin tưởng, tin tức như thế, với thân phận của hắn cũng sẽ không tùy ý tiết lộ ra ngoài.
Vì thế thản nhiên mà gật gật đầu nói:
- Không sai ạ, nhưng những lý luận đó cũng là căn cứ vào lý luận của Thượng Quan giáo sư, Đinh giáo sư còn có Trịnh Duẫn Thái giáo sư, ba người đề xuất phát triển mà lên, nói trắng ra là, cháu chỉ là người đặt khối nhọn cuối cùng cho Kim Tự Tháp thôi!
Câu trả lời của hắn, không thể nghi ngờ chiếm được tình cảm của Dương Thụ Sơn.
Dương Thụ Sơn dùng một giọng tán thưởng nói rằng:
- Không tồi, một người có được thành tựu như thế còn có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh như thế, hơn nữa không tham về danh lợi, phi thường khó được.
Nói xong, ngữ khí lại vừa chuyển, mang lên một tia phê bình:
- Những người trẻ tuổi có thể khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng nếu quá mức, người ta có lẽ sẽ coi là cậu kiêu ngạo, cho nên, cứ tự nhiên mới là tốt nhất.
Trước tâng sau hứng, thường thường khiến người càng dễ dàng nhớ rõ, Trương Dương cầm chén trên bàn trà, uống một hơi, gật gật đầu:
- Cám ơn Dương lão nhắc nhở.
Dương Thụ Sơn không biết tình huống của hắn, nói như vậy cũng không có gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình vẫn nên hơi chút che giấu cái đuôi mới là an toàn.
Dù sao, trong tình huống không đủ năng lực bảo hộ mình, bại lộ toàn bộ thực lực chính mình tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, thậm chí kết quả chính là người ta chộp hắn tới để nghiên cứu tế bào não của hắn.
- Đúng rồi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?
Dương Thụ Sơn thêm nước trà cho Trương Dương, lại hỏi một vấn đề không liên quan với nhau.
- Hai mươi mốt, sang năm cháu tốt nghiệp.
Trương Dương đáp, gần đây tựa hồ cũng có một người khác cũng hỏi hắn vấn đề này, người đó … hình như là Phó thị trưởng Hạ.
- Phi Phi hai mươi bốn, vừa vặn hơn cậu ba tuổi...
Dương Thụ Sơn cười cười, nói.
Lời nói này không cần nói cũng biết, gái hơn ba (tựa như trai hơn 1, gái hơn 2 của VN), câu tục ngữ này đang lưu hành.
Trương Dương há miệng thở dốc, nước trà trên tay thiếu chút nữa tràn ra, vừa định nói thêm cái gì, bên tai liền nghe được một tiếng vang của giày cao gót dẫm trên bậc thang thanh thúy, cùng với giọng nói hơi bình thản của Dương Phi.
- Ông nội, đến giờ ăn cơm.
Dương Thụ Sơn liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, bật người ngậm miệng lại, đánh ha ha nói rằng:
- Cái này, Trương Dương à, đừng quên điện thoại cho Vương viện trưởng, xác nhận khi nào thì có thể lấy hợp đồng nha.
- Dạ, vâng ạ, vâng, cháu biết rồi.
Trương Dương toát mồ hôi lạnh, đáp lại.
Dương Phi chân thành mà đi xuống, nhìn qua Trương Dương và Dương Thụ Sơn một cái, ánh mắt phân minh bất đồng, nhìn Dương Thụ Sơn chỉ dùng từ oán giận để hình dung, nhìn Trương Dương thì lại mang theo một tia sát khí...
Hic, Trương Dương xác định chính mình không nhìn lầm, là đằng đằng sát khí, tựa hồ sẽ lấy cái dĩa ăn đâm thẳng vào chính mình!
Không đắc tội nàng mà! Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, chẳng lẽ vừa rồi đối thoại... Ối mẹ ơi, nếu như vậy.