Bại Trận


Người đăng: berserkgluttony

Chiến tranh đã kết thúc, những người lính trở về lại với cuộc sống bình
thường của mình . Nhưng không thấy niềm vui của chiến thắng, chỉ thấy bầu
không khí ảm đạm của kẻ thất bại.

Tại bệnh viện ở thủ đô Berlin với đầy những thương binh từ cuộc chiến, những
tiếng la ó từ các cơn đau, người mất chân, kẻ mất tay, người thì tàn tật .
Tất cả nhuốm lên một màu xám đen đầy thương cảm sau cuộc chiến.

Căn phòng số 4, nơi điều trị cho binh sĩ đang hồi phục . Một người lính gãy
chân với mái tóc đen mượt, để lộ ra đôi mắt sắc bén đang chăm chú đọc tờ báo
với tiêu đề :

" Sự thất bại của vương quốc Chaos "

Người lính này đáng lí ra đã chết trên chiến trường chứ không phải nằm trong
bệnh viện như bây giờ . Trong giờ phút cận kề với cái chết, người bạn thân
cũng là người đồng đội đã đẩy hắn ra và hứng lấy viên đạn mà có lẻ găm vào cơ
thể của mình . Một sứ đánh đổi sinh mạng của người bạn thân thiết nhất để cho
hắn được sống và chứng kiến giờ phút cuối cùng của cuộc chiến.

Đọc tờ báo trên tay với sự tức giận . Bọn nhà báo khốn khiếp chỉ bết tăng bóc
khi thắng trận và vùi dập đến tận cùng cho kẻ thất bại . Đúng vậy, đất nước
của hắn đã thua trận trong cuộc chiến tranh, phải dâng lên bức thư đầu hàng
một cách nhục nhã.

_ Revail, cậu đang đọc gì vậy ? Mợt người lính nằm phía đối diện lên tiếng
hỏi.

Đang chắm chú đọc tờ báo thì nghe thấy tiếng gọi . Hắn ngước đầu lên thì thấy
Thomas - người này là một chiến hữu cùng trong tiểu đội của hắn và cậu ta đã
bị mất một bên chân trong trận chiến.

_ À, chỉ là một tờ báo viết về cuộc chiến thôi . Hắn hờ hửng đáp lại.

Chợt nhớ đến gì đó . Hắn ngập ngừng hỏi.

_ Nè Thomas, cái chân đó, khi ra viện cậu tính sẽ làm gì ?

_ Haizz . Tôi không biết nữa Revail . Có lẻ tôi sẽ về quê của mình và sống ở
đó.

Nhìn bộ mặt buồn bả của Thomas . Hắn thấy mình đã may mắn ra sao khi còn sống
và chỉ bị gãy chân . Nhưng tại sao trong tâm trí hắn lại không hài lòng về
việc này, hắn không chấp nhận kết quả như thế.

" Tại sao, cái cảm giác khó chịu này . Vì cái gì cơ chứ, chẳng phải ta nên
vui mừng vì mình còn sống hay sao ".

Rồi hắn nhớ lại cuộc chiến, khung cảnh khi cận kề với cái chết hiện lên trong
mắt hắn.

Hắn thấy lại bản thân hắn khi đang ở trong cuộc chiến và trước mắt hắn là tên
lính với khẩu súng trưỡng nhắm ngay vào hắn . Cò được bóp, viên đạn bay ra và
chỉ ít giây nữa nó sẽ găm vào người hắn.

Thời gian như trôi chậm lại, nỗi sợ tràn nhập trong tâm trí . Hắn biết mình
chết chắc nên cơ thể hắn cứ đứng im ở đó, dợi viên đạn kết thúc cuộc đời.

_ Revail, mau tránh ra.

Một tiếng hét vang lên và chưa kịp tỉnh lại thì hắn thấy mình đã bị đẩy ngả ra
đất . Từ dưới đất nhìn lên, hắn thấy viên đạn bay thẳng vào ngực của người đó
, ngưng anh ta cũng kịp giơ khẩu súng lên bắn chết tên lính.

Rồi hắn cũng nhân ra khuôn mặt của người đó . Tommy, người bạn thân nhất của
hắn . Trong suôys từ nhỏ đến lúc lớn, Tommy luôn ở bên cạnh hắn.

Sau khi trúng đạn, Tommy cũng gục xuống và nằm dài ra trên đất . Thấy vậy hăn
nhanh chóng bò dậy khỏi đất rồi chạy đến bên cạnh người bạn của mình.

Hắn đến bên cạnh rồi quỳ gối xuống nắm lấy bàn tay của người đó, thứ đang
càng lúc càng ttowr nên lạnh đi . Bổng nhiên hắn khóc, khi lớn lên hắn chưa
khóc một lần nào nhưng tại thời điểm này hai hàng nước mắt chảy ra . Hắn cứ ở
đó khóc và nhìn sự sống đang rời đi cơ thể của Tommy . Hắn không biết phải nói
cái gì, hắn nhìn cho đến khi thấy đôi mắt của Tommy nhắm lại, bàn tay của
người bạn mà hắn nắm nãy chừ cũng hết sức lực và tụt khỏi tay hắn rớt xuống
đất .


Đế quốc Grand Chaos - Chương #2