Người đăng: daihuynh899@
Càng nghĩ, Trịnh Khải càng cảm thấy bất lực, bản thân hắn không có cách nào
chống lại đội quân kỳ lạ này.
"Khoan đã.....nếu hắc kỵ sĩ đột kích từ sườn bên trái thì sao nhỉ....đúng
vậy.....chắc chắn là sẽ thắng". Trịnh Khải thầm nghĩ, động tĩnh lớn như vậy
chắc chắn hắc kỵ sĩ đã phát hiện, hắn ta chỉ việc cố thủ mà thôi.
Trịnh Khải cười nhạt, xoay người vào nhà rót một ly trà nóng, thưởng thức trận
chiến qua cửa sổ.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, nhờ vào số quân đội gấp chục lần đối phương, cộng
với việc vũ khí vượt trội, 3000 binh sĩ của Trịnh Khải dần mất đi ưu thế, phải
chậm rãi vừa đánh vừa lùi về phía sau.
Mark IV vẫn là một con quái vật xông qua chiến tuyến, với sức phòng ngự của nó
thì không binh sĩ nào có thể gây thiệt hại gì.
Mỗi mét Mark IV di chuyển là có hàng chục binh sĩ nằm lại, không phải là họ
không chạy kịp mà là Lewis quá ưu việt, tốc độ bắn nhanh lại linh hoạt, có thể
xoay 360°, nếu so nó với M134 thì Lewis lại có hiệu quả hơn rất nhiều.
Khắp nơi đều có máu tươi, chiến trường dần co lại về phía Trịnh Khải, bây giờ
chỉ có binh lính cầm súng hỏa mai mới có thể gây thương vong cho quân của Trần
Phàm.
"Giết" Thanh Mộc cầm AK47-VIP nổ súng liên tục về phía binh sĩ đang cố thủ,
một viên trưởng quan cả người đầy máu nhưng vẫn liều chết phá vòng vây.
Hắn ta tay cầm súng hỏa mai, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, nhắm thẳng vào ngực của
Thanh Mộc.
"Phụt" trên ngực của Thanh Mộc bỗng xuất hiện một lỗ máu, hắn phun máu tươi,
lảo đảo ngã xuống, cả người vô lực.
"Chết rồi, Thanh Mộc sĩ quan trúng đạn rồi". Các binh lính bên cạnh hô to, vội
vàng tới mang Thanh Mộc lui về hậu phương.
Viên trưởng quan cười ha hả, nói:"Các ngươi đi chết hết cho ta".
Hắn tập hợp các binh sĩ lại, cố gắng phản công nhưng bất thành, một lát sau
hắn cũng bị trúng đạn, chết.
Trần Phàm nhìn qua cửa kính, hắn thấy được binh sĩ của hắn đang chiếm ưu thế
cực kỳ lớn, khóe miệng hắn nhếch lên.
Trần Phàm lấy Rada 3z ra nhìn thử, đột nhiên dị biến phát sinh.
Các chấm đỏ liên tục tiến về đây, đếm sơ sơ thì cũng khoảng 2000 chấm, có điều
tốc độ di chuyển lại rất nhanh, hắn đoán đây là đội quân kỵ sĩ.
"Hỏng bét....hai quân đang giao chiến kiểu này mà đám kỵ sĩ này thọc vào mạn
sườn thì....hậu quả không thể tưởng tượng". Lưng của Trần Phàm dính đầy mồ
hôi, đầu óc cấp tốc vận chuyển, suy nghĩ một hồi chỉ có cách dùng pháo binh
chặn đánh trước.
Trần Phàm cầm lấy loa to, đẩy nóc xe ra hét lớn:"Pháo binh tập hợp, thiếu úy
Dương Bình dẫn đầu, mau mang đội pháo binh tới mạn sườn bên trái chờ địch tới,
đối phương là kỵ sĩ, số lượng khoảng 2000".
Dương Bình thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh hắn làm ra quyết định, cầm loa to
hét lớn:"Pháo binh tập hợp, mau theo ta".
"Rõ" Pháo binh từ đầu tới giờ vẫn không tham chiến, bây giờ được lệnh thì ầm
ầm kéo từ hậu phương tới, do là pháo có gắn bánh xe, lại nhỏ gọn nên dễ dàng
mang theo, còn nếu là súng thần công thì chắc chắn không kéo theo như vầy
được.
Sự cơ động được hiển lộ ra trong tình huống này, các pháo binh chấp hành quân
lệnh cùng tiến về phía mạn sườn trái.
"Anh em cố lên, chờ viện binh tới là bọn này chắc chắn phải chết!!!". Một viên
trưởng quan hét lên, cố để binh sĩ lấy lại tinh thần.
"Có viện binh thật à?".
"Nếu có kỵ binh đánh úp thì chúng ta chắc chắn chiến thắng, bọn chúng tụ tập
đông như vậy gặp kỵ binh đột kích thì chỉ có chết, chủ công Trịnh Khải quả là
anh minh thần võ".
"Anh em cố giữ vững phòng tuyến, chờ một lát nữa thôi, trận này chúng ta thắng
chắc rồi".
Đám binh sĩ Trịnh Khải nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếng hò hét vang lên
khắp nơi, thoáng chốc hai bên lại ngang nhau không ai hơn ai.
Trịnh Khải nhìn qua kính viễn vọng, thấy Trần Phàm phát hiện kỵ binh thì nhíu
mày, thầm nghĩ:"Kẻ này tại sao lại phát hiện kỵ binh cơ chứ??? khoảng cách hai
bên không phải là ngắn, cho dù có kính viễn vọng thì cũng không thể nhìn thấy
nhanh như vậy....lẽ nào có nội gián sao???".
"Không....không thể có nội gián được, đội kỵ binh này của mình là con cờ bí
mật, con cờ này có tác dụng rất lớn trong chiến trận, vả lại đội kỵ binh này
được chính mình huấn luyện....vậy thì tại sao chứ?".
Suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Khải vẫn không nghĩ được tại sao Trần Phàm lại phát
hiện kỵ binh, hắn lắc đầu, thì thào:"Chẳng lẽ là đội quân này có thứ gì có thể
phát hiện địch từ xa sao?".
Cách chiến trường 800m, một đội hắc kỵ binh đang chạy nhanh đến.
Đội hắc kỵ này mỗi người đều mang giáp đen từ trên xuống, chỉ chừa cặp mắt qua
khe hở nhỏ của giáp, ngựa Mông Cổ được khoác lên một lớp giáp chắc chắn che
toàn thân.
Dẫn đều đội kỵ binh này là Khải Minh, cả đội kỵ binh này hành quân rất quân,
không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng vó ngựa là vang đều từng hồi.