Người đăng: daihuynh899@
Gã mập mạp ánh mắt lóe sáng, khen:"Thầy ngươi dạy phải lắm, đáng tiếc, với y
đức của thầy ngươi thì làm quan to trong triều là chuyện tất yếu....haizz".
Vương Lâm có chút không vui, nói:"Thầy con nói thầy con không hợp làm quan chú
à, vả lại tính khí của thầy con thẳng thắn, có gì nói đo chứ không a dua nịnh
hót như bọn quan trong triều, thầy con thấy tệ nạn tham quan trong triều mà
cũng chán nản, thầy ấy cũng già rồi, không muốn vinh hoa phú quý nữa".
Gã mập mạp ánh mắt lóe sáng, vỗ vỗ vai Vương Lâm, cười ha hả nói:"Nhóc con
giỏi lắm, mới 13 tuổi mà biết những điều đó, chú năm cũng không muốn làm quan
đâu, đó chỉ là hoa trong trăng gương trong nước mà thôi, những phù du mờ ảo đó
khi chết cũng chẳng mang theo được".
Vương Lâm thở dài một hơi, lấy 35 đồng trong tay gã mập mạp rồi cung kính cúi
đầu, nói:"Cảm ơn chú đã tới đây ạ".
Gã mập mạp biết Vương Lâm muônu đuổi mình, cũng không nói nhiều nữa, xoay
người rời đi, không quên bỏ lại một câu:"Chú rất quý thầy của ngươi, có dịp
chú sẽ ghé vô đây ủng hộ tiếp".
Vương Lâm tươi cười nói:"Vâng ạ".
Đột nhiên, Vương Lâm cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhíu mày suy nghĩ hồi
lâu, sau đó hắn lắc đầu, coi như bỏ qua, trở về tiếp tục bóc thuốc.
Lúc này, một lão giả râu trắng bạc, khuôn mặt đầy nét nhăn của tuổi già nhưng
ẩn giấu trong đó sự minh mẫn, trí tuệ của tuổi trẻ.
Đây là khi người già nhưng tâm không già, chỉ có số ít người hiểu được thói
đời, hiểu được cái mờ ảo của vinh hoa phú quý mới xuất hiện.
Lão Giả này chính là Hải Thượng Lãn Ông, ông mặc một bộ trường bào màu xám
nhạt, cánh tay đầy vết chai sạn, điều này khá khó hiểu đối với một người làm
nghề y như ông, nhưng thật ra lúc trước ông là một người lính của triều
Nguyễn, sau này mới chuyển sang học nghề y.
Thấy thầy của mình, Vương Lâm cúi đầu, cung kính chạy lại, nói:"Thầy, thầy ra
đây làm gì ạ? trời nắng lắm thầy mau vào nhà đi".
Hải Thượng Lãn Ông cười nhạt, nói:"Ngươi theo ta vào nhà, ta có chút chuyện
cần nói với ngươi". Dứt lời, ông ta xoay người tiến vào nhà.
"Vâng ạ" Vương Lâm cung kính nói, cũng theo sau lưng Hải Thượng Lãn Ông.
Hải Thượng Lãn Ông tiền đến ngồi trên ghế gỗ, nhìn Vương Lâm cung kính ông ta
thở dài nói:"Thật ra ngươi có một người sư huynh tên là Tiêu Trần".
"Sao ạ??? sư huynh của con ư????". Vương Lâm thần sắc nghi hoặc không hiểu,
gãi gãi đầu hỏi.
Hải Thượng Lãn Ông khẽ gật đầu, nói:"Thật ra trước khi nhận ngươi làm đồ đệ ta
có nhận một người làm đồ đệ, có điều hắn tuy có thiêm phú nhưng lại cực kỳ
lười nhác, không muốn học y, ta cũng không hiểu sao lúc đó lại nổi hứng thu
hắn làm đồ đệ".
"Cái tên đó tuy đẹp trai nhưng lại thích trêu trọc nữ nhân, có lần hắn trêu
chọc phải một đại tiểu thư ở kinh thành, ta phải dâng hết của cải tích lũy
được thì người ta mới chịu bỏ qua cho".
"Quá tức giận, ta cho hắn dụ hắn uống thuốc độc, nếu 1 năm nữa hắn không có
thuốc giải từ ta thì hắn sẽ chết".
"Thật ra đó chỉ là bột phấn ta làm giả mà thôi, uống thuốc đó vào chỉ làm hắn
tiêu chảy một tuần thôi, vậy mà hắn lại tin tưởng là thật, khóc lóc van xin ta
tha thứ, cho hắn thuốc giải độc".
"Ta đuổi hắn cút khỏi đây, nói rằng nếu hắn ghi nhớ 10 vạn loại dược liệu thì
ta sẽ ban cho hắn thuốc giải độc".
"Ta cũng chỉ muốn hắn tu chí học nghề y mà thôi, ta chỉ có một mình không vợ
không con nên ao ước có truyền nhân cho nghề y của mình, vậy nên mới nói điều
kiện với hắn, đến nay cũng gần 1 năm rồi, vậy mà không có tin tức gì của hắn,
vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn đã biết thuốc độc không có thật hoặc
là hắn trêu chọc người khác bị giết hoặc bắt giữ rồi".
Nói tới đây, Hải Thượng Lãn Ông thở dài một hơi, thần sắc có chút chán nản,
ông im lặng để Vương Lâm chậm rãi tiêu hóa tin tức.
Vương Lâm bị lượng tin tức khủng khiếp làm cho choáng váng đầu óc, hồi lâu sau
hắn mới chậm rãi nói:"Nếu như vậy.....sư huynh của con là Tiêu Trần ư???".
Hải Thượng Lãn Ông khẽ gật đầu, nói thêm:"Đúng vậy, có điều bây giờ hắn đang ở
đâu thì ta cũng không biết, nhưng theo ta nghĩ thì hắn cũng sắp tới rồi, dù
sao ta cũng quá quen thuộc với tính cách của hắn, tên Tiêu Trần này là thể
loại cực kỳ hám gái nhưng cũng cực kỳ yêu quý mạng sống của mình".
Vương Lâm trầm tư suy nghĩ, một lát sau hắn nói:"Vâng ạ, nếu sư huynh trở về
thì con sẽ cố thuyết phuc sư huynh đi theo nghề y, bỏ con đường tà đạo đi".
Hải Thượng Lãn Ông khẽ gật đầu, nói:"Ngươi biết vậy là tốt, thôi ngươi đi nghỉ
đi, trưa rồi, giờ này chẳng có ai tới bốc thuốc nữa đâu".
"Vâng ạ" Vương Lâm cung kính nói rồi tiến vào phòng của hắn.
Cả hai người đều không biết rằng lần này Tiêu Trần trở về còn mang theo lượng
lớn binh lính......