Người đăng: daihuynh899@
Tại một vùng đất xa xôi, tuyết rơi quanh năm không dứt, tiếng chuông báo hiệu
một buổi chiều tàn vang lên giữa thủ đô sầm uất.
Đây là thủ đô Paris, nước Pháp.
Trong đại điện, Napoleon thần sắc nghiêm túc nhìn hầu tước Montmorin, hồi lâu
sau hắn mới chậm rãi nói:
"Montmorin, về ứng dụng động cơ hơi nước cho chiến thuyền quân đội, ngươi đã
làm chưa?".
Montmorin cung kính khom người nói:"Thưa hoàng đế vĩ đại, thuộc hạ đoán chừng
1 tháng nữa thì toàn bộ chiến thuyền trong quân đội đều được trang bị loại
động cơ này".
Napoleon nhíu mày, nói:"Tại sao lâu như thế? theo ta biết thì loại động cơ này
đã được sản xuất đủ rồi mà".
Montmorin không dám chần chờ, nói ngay:"Thưa hoàng đế, đúng là đã sản xuất ra
được đầy đủ động cơ hơi nước nhưng việc trang bị cho chiến thuyền gặp một số
rắc rối ạ".
"Ồ, nói ta nghe xem". Napoleon hỏi.
"Thưa hoàng đế, các chiến thuyền vẫn chưa tu sửa lại sau trận chiến với Anh
quốc ạ, chưa kể các thợ thủ công của chúng ta vẫn không đủ để đồng loạt trang
bị động cơ cùng lúc".
Napoleon trầm tư một hồi, nói:"Vậy được rồi, ngươi cứ chuẩn bị đi, sau mùa thu
hoạch khoai tây chúng ta sẽ tiến đánh Đại Việt".
"Rõ" Montmorin hô to một tiếng.
Napoleon nói:"Không còn chuyện gì nữa, ngươi đi đi".
"Rõ" Montmorin nhanh chóng rời đi.
Napoleon trầm tư, thì thào:"Đại Việt.....sắp đến lúc rồi".
Thật ra từ 2 tháng trước hắn đã dự định tiến đánh Đại Việt, nhưng vì phải
trang bị đồng loạt động cơ hơi nước cho binh lính nên tạm thời kế hoạch đành
phải gác lại.
Vả lại, thời gian đoàn thuyền đế quốc Pháp khi đến Đại Việt cần thời gian ít
nhất là 1 tháng, cho dù có động cơ hơi nước cũng cần 2 tuần, cộng thêm việc
hắn vừa đảo chính xong, cần thời gian để củng cố bộ máy quân đội.
Nếu từ 2 tháng trước Napoleon xuất quân tiến đánh Đại Việt thì lúc đó Đại Việt
chỉ có cam chịu số phận làm thuộc địa của Pháp mà thôi, nhưng sau này Napoleon
có tiến đánh Đại Việt thành công hay không lại là một chuyện khác vì sự có mặt
của Trần Phàm.
2 tháng sau, tại thành Vân Kinh.
Trần Phàm ngáp dài ngáp ngắn, uể oải nằm trên giường.
Hắn chán cái cơ thể nữ nhân này lắm rồi, tuy nói là hiện tại hắn đẹp như thiên
tiên nhưng thật sự con gái trời sinh thân thể yếu đuối, lúc nào cũng trong
tình trạng yếu ớt không chút sức lực làm hắn cực kỳ chán ghét.
Trần Phàm thở dài một hơi, mở Hành Trang lên xem thử.
"Hành Trang:
-Số xu hiện có: 78 vạn xu
- Số tiền hiện có: 982 vạn đồng"
"Chậc chậc, số tiền thuế lần này thu được khá nhiều đấy, cũng nên xuất phát
đến Gia Định rồi, trước đó nên đến tìm Hải Thượng Lãn Ông đã". Trần Phàm thì
thào, bật dậy.
2 ngày sau, Trần Phàm đứng trước 2,5 vạn binh sĩ, hô to:"Các binh sĩ, đã đến
lúc tìm một chân trời mới rồi, thành Vân Kinh quá nhỏ bé, quá ít dân, chúng ta
nên xuất phát đến thành Gia Định, nơi đó mới là tương lai của các ngươi, cùng
tiến lên".
"Tiến lên".
"Tiến lên".
"Tiến lên".
Đám binh sĩ quát to, sĩ khí ngút trời, Trần Phàm khẽ gật đầu hài lòng, hắn
phất tay một cái, đoàn người lên đường hướng tới cổng thành.
Tại một đình viện nhỏ, có một cái bàn lớn đặt chính giữa sân.
Một tên thiếu niên khoảng 13 tuổi, huyết khí cương dương đang bốc từng dược
liệu cho vào từng gói thuốc.
Tên thiếu niên làm việc rất hăng say, ánh mắt toát lên vẻ say mê cuồng nhiệt,
phảng phất như việc này làm hắn ta cảm thấy rất hứng thú.
Từng bao thuốc được đóng gói cẩn thận, xếp ngay ngắn vào một góc trên bàn,
công việc vẫn tiếp diễn đến 30 phút sau đó.
Một gã trung niên mập mạp đi đến, thần sắc có chút thống khổ, sắc mặt trắng
bệch, hai tay run rẩy, chỉ cần nhìn qua là biết hắn đang bị bệnh gì đó hoặc
không được khỏe.
Thấy gã mập mạp tiến vào đình viện, thiếu niên cầm một gói thuốc chạy nhanh
tới, khoảng cách từ chỗ gã mập mạp đến thiếu niên là 30 mét vậy mà thiếu niên
chạy như bay, thoáng chốc là tới.
Ánh mắt gã mập mạp khẽ lóe sáng, khuôn mặt luôn căng tròn của hắn hiện lên
chút kỳ dị nhưng rất nhanh được thay bằng vẻ tươi cười phóng khoáng, gã cười
ha hả nói:
"Vương Lâm à, sao gấp thế hả con? tuy con còn nhỏ nhưng cũng phải cẩn thận
đấy, coi chừng vấp té thì không hay".
Thiếu niên được gọi là Vương Lâm tay cầm gói thuốc, thần sắc cung kính
nói:"Chú năm sao chú không ở nhà đi để lát nữa con cầm thuốc đem lại cho chú,
chú cần gì phải chạy lại đây làm chi ạ???".
Gã mập mạp híp mắt nói:"Không sao....không sao cả, để con lại nhà ta thì phiền
con, đằng nào thì chú năm cũng rảnh rỗi mà, không sao đâu".
Vương Lâm thần sắc càng thêm cung kính pha lẫn chút cảm động, chú năm không
ngại cái nắng của mùa hè mà tới chỗ của mình, đủ thấy chú năm này thật không
xem thường mình, nghĩ đến đây hắn vươn tay đưa gói thuốc, nói:
"Chú năm, chú nhận lấy bịch thuốc này đi, bên trong là thuốc trị bệnh đau đầu,
con lựa chọn những cây thuốc lâu năm cho vào đấy, đảm bảo hiệu quả hơn bình
thường".
Gã mập mạp nhận lấy bịch thuốc, có chút phân vân hỏi:"Thuốc này quý như vậy
hả??? ta chỉ mang theo 40 đồng thôi, thôi con cho chú năm thiếu chút đi, ngày
mai chú đi ngang qua trả cho con".
Vương Lâm khoát tay, thần sắc kiên định nói:"Chú năm đừng nói như vậy, chỗ
thuốc này con lấy chú 35 đồng là đủ rồi, thầy của con nói là làm nghề y phải
vì đức cứu người chứ không vì tiền".