Người đăng: daihuynh899@
"Cái gì cơ??? vũ khí hiện đại hơn cả Pháp quốc ư??? hắn lấy ở đâu ra???".
Nguyễn Nhạc kinh ngạc hỏi, điều này quá khó tin đi.
Hiện tại vũ khí Pháp quốc là hiện đại nhất, do Napoleon thường xuyên thực hiện
các cuộc viễn chinh nên số vũ khí hằng năm thải ra và sản xuất mới là con số
khổng lồ.
Nếu vũ khí hiện đại hơn vũ khí trang bị hàng loạt cho quân đội thì chỉ có một
khả năng, đó là vũ khí mới nghiên cứu.
Các vũ khí này không được áp dụng rộng rãi ngay lập tức quy mô lớn mà chỉ tiến
hành thí nghiệm quy mô nhỏ, sau khi đạt đủ điều kiện về an toàn và độ ưu việt
thì mới sản xuất quy mô lớn.
Các loại vũ khí mới nghiên cứu này không được tuồn ra ngoài sử dụng chứ đừng
nói là đem buôn bán cho các quốc gia khác, nếu vi phạm thì chỉ có chết bởi vì
nó liên quan đến sức mạnh của một quốc gia.
Nguyễn Huệ lắc đầu nói:"Thưa bệ hạ, vi thần cũng không biết nhưng thần có thể
khẳng định rằng vũ khí của họ lợi hại hơn hẳn vũ khí của Pháp quốc".
Nguyễn Nhạc ánh mắt lóe lên tinh quang, nói:"Nếu vậy thì có thể mua vũ khí từ
hắn được không?".
Nguyễn Huệ nói:"Thưa bệ hạ, thần chắc chắn là không thể mua được, những vũ khí
này quá lợi hại, nếu chúng ta mà có loại vũ khí này thì chẳng cần sợ Đại Thanh
hay bất kỳ quốc gia nào trên châu Á nữa".
Nguyễn Nhạc thở dài nói:"Nói cũng đúng, là ta quá vội vàng rồi".
Nguyễn Huệ nói tiếp:"Thưa bệ hạ, nhờ Như Nguyệt tướng quân nên trận chiến này
vi thần mới có thể chiến thắng, thần đã tự tiện ký hiệp ước nhường cho nàng
thành Gia Định rồi ạ, mong bệ hạ trách tội".
Nói xong, Nguyễn Huệ quỳ xuống, bộ dáng cam chịu.
Nguyễn Nhạc nhìn Nguyễn Huệ thật sâu, một lúc sau hắn đứng lên đi tới chỗ
Nguyễn Huệ, đỡ Nguyễn Huệ lên, hắn cười ha hả vỗ vai Nguyễn Huệ nói:
"Ha ha, ta biết hoàng đệ luôn luôn làm việc có mục đích, ngươi đứng lên đi,
thân là hoàng huynh cũng là hoàng đế một đất nước, ta không trách tội ngươi
đâu".
Nguyễn Huệ thở phào, cúi đầu nói:"Hoàng huynh thật quá rộng lượng rồi".
Nguyễn Nhạc nói:"Không phải ta rộng lượng, mà là vì lợi ích của dân tộc, đất
nước, ngươi nói lý do đi, ta tin rằng ngươi có câu giải thích hợp lý".
Nguyễn Huệ nói:"Thưa bệ hạ, vào lúc trận chiến đang trong thế nguy cấp nhất,
Như Nguyệt tướng quân xuất hiện, nàng đồng ý giúp đánh úp từ phía sau đảo Phú
Quốc với điều kiện là chúng ta phải nhường thành Gia Định, điều khoản chi tiết
ở đây, mời bệ hạ xem".
Lập tức, từ bên ngoài, một tên lính cầm một cái bàn nhỏ, trên đó có một tờ
giấy, chính là hiệp ước Vinaxanh mà hai bên đã ký.
Nguyễn Nhạc cầm bản hiệp ước lên xem, hồi lâu sau hắn đặt xuống, cười ha hả
nói:"Ta hiểu ý của hoàng đệ rồi, ha ha ha ha ha, hoàng đệ đúng là tài trí ngút
trời".
5 vị tướng quân bên dưới ngơ ngác nhìn nhau, đều tỏ ra không hiểu, chỉ có Trần
Quang Diệu, Tuyết Quang hầu là đã xem bản hiệp ước nên chẳng còn gì lạ nhưng
trong lòng thì cũng bội phục Nguyễn Huệ trí dũng song toàn, vậy mà lại nghĩ ra
một kế này.
Nguyễn Nhạc nhìn 5 vị tướng quân, nói với tên lính:"Ngươi mau đem bản hiệp ước
cho các vị tướng quân nhìn xem".
"Rõ, thưa bệ hạ". Tên lính gật đầu, lần lượt di chuyển xuống từng chỗ của 5 vị
tướng quân.
Võ Văn Dũng xem xong bản hiệp ước thì khẽ giật mình, khen ngợi Nguyễn Huệ
không dứt, Võ Đình Tú xem xong thì liên tục trần trồ tán thưởng không thôi.
5 vị tướng quân xem xong hiệp ước ai nấy đều vui mừng, đa phần đều nghĩ đến
tương lai tươi sáng của Đại Việt.
Nguyễn Nhạc thấy vậy thì cười ha hả, nói:"Thoạt nhìn bản hiệp ước này tuy là
có điều khoản miễn thuế người dân và giao quyền tự trị cho Như Nguyệt tướng
quân, nhưng nhìn kỹ các điều khoản khác, đem ra so sánh thì chúng ta hoàn toàn
có lời, không thiệt thòi chút nào".
"Chỉ việc Như Nguyệt phải đem quân sang bình định thành Đồ Bàn thôi là chúng
ta không cần phí sức lo nghĩ về đám người Champa nữa".
"Còn nữa, để mặc Như Nguyệt phát triển thành Gia Định đi, dù sao hiện tại quốc
khố cũng trống rỗng, chúng ta chẳng thể nào phát triển thêm bất cứ thứ gì về
công nghệ của phương Tây nữa, chí ít cần 2 hoặc 3 năm mới phục hồi nguyên
khí".
"Chưa kể Như Nguyệt lại khai hoang đất ở phía Nam, phải biết bên đó còn rất
nhiều rừng rậm hoang sơ, vậy mà hắn lại dám ký hiệp ước bán 1 hecta bằng 200
văn đồng tiền, đúng là kẻ ngốc mà ha ha".
Nói tới đây Nguyễn Nhạc cười lớn, Nguyễn Huệ khóe miệng cũng lộ ra ý cười, chỉ
có Trần Quang Diệu là suy nghĩ gì đó, nói:
"Thưa bệ hạ, nếu cứ để hắn tự do phát triển vậy có khi nào binh sĩ của hắn
càng lúc càng nhiều không? đến khi có khoảng 20 vạn có khi nào hắn trang bị
quy mô lớn vũ khí hiện đại rồi đánh luôn chúng ta không???".
Nguyễn Nhạc nét mặt cứng lại, hiển nhiên là hắn chưa nghĩ tới điều này.