Người đăng: daihuynh899@
"Cạch, cạch, cạch" tiếng va chạm giữa ủng đen với sàn gỗ tạo nên âm thanh có
chút khó chịu, thoáng cái Trần Phàm đã đến trước cửa sổ, hắn nói vọng vào:
"Này, ngươi tên gì?".
Nguyễn Bình chần chờ một chút rồi nói:"Ta tên Nguyễn Bình, còn ngươi là ai?
đến đây làm gì?".
Trần Phàm lấy tay che miệng cười duyên, nụ cười này rơi vào mắt Nguyễn Bình
làm hắn ngẩn ngơ hồi lâu.
Trần Phàm nói:"Ta là Như Nguyệt, là tướng quân của doanh trại này, vì sao
Thanh Mộc bắt ngươi nhốt vào đây?".
Nguyễn Bình nói:"Ta cũng không biết rõ".
Trần Phàm lúc này đã có chút đoán được ý đồ của Thanh Mộc, 8 phần là muốn
chiêu dụ kẻ này nhưng hắn lại cự tuyệt, bất đắc dĩ Thanh Mộc chỉ có thể nhốt
hắn vào đây.
Hơi suy nghĩ, Trấn Phàm gọi vài tên lính gần đó đi mời Thanh Mộc.
10 phút sau, Thanh Mộc vừa chạy vừa thở dốc, có lẽ hắn đang làm việc gì đó
phải chạy gấp tới đây.
Thanh Mộc đưa tay lên trán chào, nói:"Chủ công tìm thuộc hạ có việc?".
Trấn Phàm gật đầu, chỉ tay về căn phòng giam Nguyễn Bình, hỏi:"Ngươi nhốt hắn
làm gì?".
Thanh Mộc nhìn căn phòng giam, nói nhanh:
"Thưa chủ công, kẻ này là Nguyễn Bình, vốn dĩ hôm qua thuộc hạ định bẩm báo
chủ công nhưng nhiều việc quá nên không để ý tới hắn, kẻ này tuy thuộc quân
Tây Sơn nhưng thuộc hạ thấy có thể bồi dưỡng làm một viên sĩ quan".
"Ồ, ngươi thấy tài năng gì ở hắn?" Trần Phàm tiếp tục hỏi.
"Thưa chủ công, kẻ này khí độ bất phàm, có can đảm, có dũng khí khi đối mặt
với quân nhà Nguyễn, có điều về trí tuệ thì thuộc hạ chưa kiểm tra qua nên
chưa dám chắc ạ, nhưng chí ít kẻ này cũng có thể làm chức sĩ quan".
"Thuộc hạ cảm thấy quân đội chúng ta hơi ít sĩ quan, hiện là thời điểm xây
dựng cơ sở cho quân đội ta nên cần những kẻ có tài".
Trần Phàm hơi trầm tư suy nghĩ, lời của Thanh Mộc rất đúng, hiện tại hắn đang
thiếu người dùng được, chí ít là trong tương lai hắn cần tướng quân, mà tướng
quân thì phải bồi dưỡng từ chức vụ sĩ quan mà lên, còn về binh sĩ thì không có
chút cơ hội nào.
Càng nghĩ, Trần Phàm càng thấy bộ máy quân sự của hắn thiếu sót rất nhiều, một
binh sĩ có phấn đấu cả đời đi nữa thì cũng khó lên chức sĩ quan trừ khi có
nhiều chiến công.
Nghĩ đến đây Trần Phàm quyết định khi về thành Vân Kinh phải có bộ luật mới về
quân sự, tránh trường hợp thiếu khuyết nhân tài.
Trần Phàm khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói:"Ngươi có suy nghĩ như vậy là rất
tốt, chúng ta đang thiếu nhân tài, kẻ này ngươi có nắm chắc thuyết phục được
hay không?".
Thanh Mộc gật đầu, nói:"Thuộc hạ chắc chắn thuyết phục được hắn, việc này
không có gì là khó cả".
Trần Phàm nói:"Ngươi tự tin như vậy là tốt, thôi ta không quản nữa".
Nói xong, Trần Phàm lướt qua người Thanh Mộc, tiện tay hắn vỗ vỗ vai Thanh Mộc
vài cái cho vui rồi mới đi.
Thanh Mộc sững sờ đứng tại chỗ, hồi lâu sau hắn hơi đỏ mặt, thì thào:"Ta nghĩ
gì vậy chứ? thật là".
Không quan tâm nữa, Thanh Mộc đi đến căn phòng giam Nguyễn Bình.
"Lạch cạch" thanh chốt nhìn rất chắc chắn nhưng Thanh Mộc nhấc nhẹ lên là
được, nhìn qua không có việc gì, việc này cho thấy Thanh Mộc rất khỏe.
Nhìn Nguyễn Bình ngồi một góc, Thanh Mộc cười nhạt một tiếng, hỏi:"Ngươi đã
suy nghĩ kỹ chưa? chấp nhận làm sĩ quan hay làm mồi cho cá? ở đây là giữa biển
nên vứt ngươi xuống nước chỉ là thuận tay mà thôi".
Nguyễn Bình ngước nhìn Thanh Mộc, hai cánh tay khẽ run rẩy, hỏi:"Tình hình
trên đảo thế nào rồi? chúa Nguyễn thắng hay là Tây Sơn bại?".
Thanh Mộc khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy có chút gì đó không hợp lý nhưng cũng
nói:
"Nhờ có chủ công của ta giúp nên Nguyễn Ánh bị tiêu diệt rồi, ngay cả binh
lính của y cũng bị bắt lại hết không chừa một ai, tình hình phi thường tốt đẹp
cho triều đình Tây Sơn".
Nguyễn Bình chậm rãi lắng nghe, hồi lâu sau hắn nở nụ cười, chỉ là nụ cười này
chỉ xuất hiện nơi khóe miệng hắn 0,5s rồi vụt tắt, Thanh Mộc không hề thấy
được, cũng chẳng ai thấy ngoài hắn.
5 phút sau, Thanh Mộc hơi nhíu mày, việc chờ đợi này làm hắn buồn bực đến phát
chán, hắn nói thúc giục:
"Ngươi có quyết định chưa? làm sĩ quan ta cũng không bạc đãi ngươi, ít nhất
thì chúa công của ta chưa bao giờ bạc đãi người tài".
Thấy Nguyễn Bình không động đậy hắn tiếp tục dụ dỗ:
"Ngươi yên tâm đi, bây giờ ngươi tham gia quân đội của chúng ta thì tiền đồ
bất khả hạn lượng, tiền bạc, mỹ nữ, thiên hạ, thứ gì cũng có, chỉ cần ngươi đi
theo chủ công chinh chiến khắp thiên hạ thì mọi thứ trên đời này đều có, đây
là ước mơ của bao nam nhân tại sao ngươi không đồng ý?".
Nguyễn Bình im lặng, một lúc sau hắn thì thào:"Nguyễn Hạo....ta gia nhập quân
phiệt....chỉ mong không chống lại nhân dân.... ngươi trên trời có linh nhất
định phải phù hộ cho ta...".
Nguyễn Bình đứng lên, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định cùng chấp nhất, hắn nói
to:"Được rồi, ta đồng ý".
(P/s: hôm nay làm đại cương up lên truyenyy nên hết chương rồi nha ^^ )