Đàm Phán(1)


Người đăng: daihuynh899@

Trần Phàm tiến về phía căn phòng lớn nhất trên thuyền, đôi chân dài nhưng bước
đi lại hơi chậm chạp.

Dọc đường, các binh sĩ Tây Sơn nhìn thấy nữ nhân tuyệt mỹ như Trần Phàm thì
đều đỏ mặt, xoay người nhìn ra chỗ khác, ai cũng biết nữ nhân này là tướng
quân hợp tác với Nguyễn Huệ nên không có bất kỳ ý nghĩ trêu chọc nào.

Người xưa có câu giàu chỉ chơi với giàu, còn nghèo muốn chơi với bọn nhà giàu
thì chỉ có cách bán nhà.

Đây là câu nói kinh điển, là một ví dụ cho nữ nhân đẹp thì nam nhân chắc chắn
cũng phải có tiền hoặc là đẹp trai, còn không thì chỉ có trong mơ thôi.

Trần Phàm một đường hướng thẳng căn phòng lớn mà không có bất cứ trở ngại nào,
dù sao hắn cũng quá quen với nơi này rồi.

"Cạch, cạch, cạch" Trần Phàm tiến vào căn phòng, hai hàng ghế gỗ được bày ra
trong đại sảnh, đại biểu cho hai thế lực trong cuộc đàm phán này.

Thấy Trần Phàm tiến vào, Nguyễn Huệ có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã được
che dấu, hắn cười ha hả nói:"Tướng quân anh minh thần võ, xinh đẹp như thiên
tiên, thật khiến người ta bội phục".

Trần Phàm nở nụ cười tươi như hoa, nói:"Nào có, chẳng qua là đúng người đúng
thời điểm thôi".

Nụ cười này rơi vào trong mắt của Tuyết Quang hầu, Trần Quang Diệu như là nụ
cười của tiên nữ, nhất thời cả hai chấn động không thôi, hai mắt nhìn nhau đều
thấy vẻ không hiểu trong mắt đối phương.

Ngay cả Dương Bình, Thanh Mộc cũng cực kỳ chấn động, đùa sao? chủ công của
mình đẹp như vâyp bao giờ? nhất thời trong lòng cả hai nảy sinh một cảm giác
kỳ lạ, cảm giác này như muốn nữ nhân trước mặt thuộc về mình.

Trần Phàm thấy toàn trường hơi im lặng nên hắn nói tiếp:"Tiếp theo chúng ta
nên bàn về việc giao thành Gia Định nhỉ???".

"Việc này...". Nguyễn Huệ có chút khó xử, hôm qua Trần Quang Diệu đã nói với
hắn là không được giao thành này cho Trần Phàm, dù tổn hao bất cứ giá nào đi
nữa cũng phải đổi sang yêu cầu khác, dù sao nếu mất thành Gia Định thì không
biết đến bao giờ triều đình Tây Sơn mới lại một lần nữa thống nhất đất nước.

Trần Phàm thấy thái độ lưỡng lự của Nguyễn Huệ thì hừ lạnh một tiếng, nói:

"Làm sao??? tướng quân không muốn giao thành cho ta sao??? chính miệng ngài đã
nói bằng mọi giá sẽ giao thành Gia Định cho ta kia mà??? bây giờ lại muốn nuốt
lời ư???".

Nguyễn Huệ có chút đỏ mặt, chính miệng hắn đã nói như vậy, hơn nữa bây giờ lại
bị một nữ nhân chỉ đích danh càng làm hắn thêm khó xử, nhất thời ánh mắt hắn
chuyển qua người Trần Quang Diệu.

Trần Quang Diệu hiểu ý, khẽ ho khan một tiếng rồi nói:

"Như Nguyệt tướng quân xin bớt nóng, mọi việc đều có thể giải thích, như ngươi
đã thấy đấy, bây giờ Nguyễn Ánh đã bị tiêu diệt, mầm móng tai họa đã không
còn, triều đình mong muồn thống nhất đất nước càng sớm càng tốt".

"Hiện tại các quân phiệt trong lãnh thổ Đại Việt đều đã lựa chọn quy phục hoặc
giải tán, dù sao triều đình Tây Sơn tốn công sức rất lớn mới đánh bại được
quân Xiêm và quân Thanh".

"Hiện đất nước đã thái bình, trong không có loạn, ngoài không có giặc, bây giờ
đất nước cần một triều đình, một vị lãnh tụ để dẫn dắt đất nước phát triển,
ngươi có cảm thấy quá đáng khi đòi thành Gia Định không??? chẳng lẽ ngươi muốn
đất nước thêm loạn hay sao???".

Trần Quang Diệu càng nói càng hăng say, nói đến nước miếng văng tung tóe,
chính khí hào hùng, lời lẽ xúc động lòng người, bất kỳ ai nghe được những lời
này thì đều sẽ nảy sinh cảm giác mong muốn đất nước thống nhất để phát triển
đi lên, góp phần sánh vai với các cường quốc năm châu.

Dù sao Đại Việt đã trải qua chiến tranh quá nhiều rồi, thời Trịnh- Nguyễn dân
chúng lầm than, nghèo đói, đến khi nghĩa quân Tây Sơn xuất hiện lãnh đạo nhân
dân đứng lên khởi nghĩa, mong muốn cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho nhân dân.

Trần Phàm nghe Trần Quang Diệu nói mà thấy ngứa cả tai, thế là hắn nói
ngay:"Khoan hãy nói đến thống nhất Đại Việt, ta chỉ là một quân phiệt mà thôi,
cái gì triều đình Tây Sơn dẫn dắt nhân dân gì gì đó không liên quan đến ta".

"Chúng ta có thể ký hiệp ước, ta sẽ không đụng chạm đến triều đình Tây Sơn,
hằng năm dân chúng thành Gia Định không cần nộp thuế cho triều đình Tây Sơn,
đổi lại ta sẽ buôn bán vũ khí cho các vị".

"Như vậy đã được chưa? dù sao ta chỉ muốn một thành trì phía Nam Đại Việt mà
thôi, ta cũng không tiến đánh các vùng khác trên lãnh thổ Đại Việt, an phận
tại thành Gia Định, à mà còn nữa, ta có thể tiến đánh xuống phía Nam, đoạt lại
lãnh thổ của người Champa, khai hoang rừng rậm,...... các lãnh thổ ta tự đánh
chiến được của bọn Champa hay khai hoang có thể bán lại cho triều đình với cái
giá hữu nghị".

"Sau này ta cũng sẽ thành lập một đế quốc, ta dự tính gọi là đế quốc Nam Việt,
như vậy có được không hả các vị???".

Trần Quang Diệu im lặng lắng nghe Trần Phàm nói, có lúc nhíu mày cũng có khi
nở nụ cười nhạt, sau cùng, khi Trần Phàm nói hết câu thì hắn xoay qua thì thào
vào tai Nguyễn Huệ gì đó, không ai nghe thấy.

Chỉ thấy khi hắn xoay người nhìn Trần Phàm thì khuôn mặt đã đầy ý cười.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #59