Kết Thúc (1)


Người đăng: daihuynh899@

Nguyễn Bình nhìn xác của 5 tên lính nhà Nguyễn, khóe mắt hắn hơi cay cay, tia
máu trong mắt dần nổi lên.

Hắn vung đao chém xuống, lưỡi đao sắc nhọn ghim vào bụng của cái xác, máu tươi
pha lẫn khúc ruột văng ra ngoài, một vũng máu đọng lại.

Nguyễn Bình chém liên tục như vậy vài lần, một lát sau toàn thân hắn vô lực
ngồi bệch xuống, mồ hôi chảy ròng ròng, hắn thở dốc đều đều.

Một âm thanh lạnh như băng vang lên:"Được lắm đấy nhóc".

"Ai đó???". Nguyễn Bình tuy mệt nhưng vẫn gắng gượng đứng lên, nhìn chằm chằm
vào phía phát ra âm thanh, thanh đao trong tay nắm thật chặt tựa như nó là thứ
hộ mệnh duy nhất lúc này của hắn.

Lá cây va chạm với giày tạo nên những âm thanh"Xào xạc"

"Đừng sợ, ta là Thanh Mộc, là đồng minh của quân Tây Sơn".

Một bóng người từ trong bụi cây bước ra, dáng mạo khôi ngô tuấn tú, tóc ngắn,
khuôn mặt toát lên vẻ kiên định của nam nhân.

Nguyễn Bình hơi run rẩy, thầm nghĩ:"Nếu người này đã cứu mình thì chắc là
không có ý gì xấu, dù sao người này có vũ khí lợi hại như vậy muốn giết mình
cũng không cần nói nhảm".

Suy nghĩ xong, Nguyễn Bình cung kính chắp tay, khom người nói:"Đa tạ Thanh Mộc
tiên sinh đã cứu mạng, xin hỏi mục đích của tiên sinh là???".

Thanh Mộc nở nụ cười nhạt, thầm nghĩ phải dụ được kẻ này vào quân đội của
mình, hắn nói nhanh:"Ta cứu ngươi đương nhiên có mục đích rồi, bây giờ ta mời
ngươi tham gia quân đội dưới trướng của chủ công ta, ngươi có nguyện ý hay
không?".

Nguyễn Bình suy nghĩ một chút rồi cung kính nói:"Tại hạ còn chưa nghe qua tính
danh của chủ công ngài?".

Thanh Mộc thầm nghĩ kẻ này cũng có chút thông minh, hắn nói tiếp:"Chủ công của
ta là Như Nguyệt tướng quân nhưng không phục vụ cho triều đình Tây Sơn mà tự
lập quân đội, tranh giành thiên hạ".

Nguyễn Bình hừ lạnh một tiếng, nói:"Nếu chủ công của ngài thành lập thế lực tự
xưng vậy gọi là quân phiệt rồi? rất xin lỗi ngài, ngài dù có ơn cứu mạng với
tôi nhưng tôi không muốn chống lại triều đình Tây Sơn".

Thanh Mộc như đã đoán được điều này, cười nhạt một tiếng, nói:"Ngươi không
tham gia cũng phải tham gia thôi".

Hắn vỗ tay một cái, từ phía sau 20 tên lính ăn mặc trang phục gần giống với
hắn, tất cả đều lao ra, thần sắc ai cũng nghiêm túc.

"Bắt hắn lại, đưa lên thuyền". Thanh Mộc tiếp tục ra lệnh, 20 tên lính phía
sau hô một tiếng "Rõ" xong lao tới khống chế Nguyễn Bình.

Nguyễn Bình tuy muốn chống cự nhưng 20 người quá đông, vừa tới là một cú đấm
vào bụng làm hắn đau đến muốn ngất đi, sau đó là trói 2 tay hắn lại rồi lôi đi
như một cái xác chết.

Thanh Mộc để 2 tên lính đưa Nguyễn Bình về, còn 18 tên còn lại tiếp tục theo
hắn đi về phía trung tâm đảo.

Nguyễn Ánh lúc này nhìn đồng hồ Tây Dương đã 5h45, bầu trời chỉ còn chút ánh
sáng của chiều tàn, hắn cười nhạt, nói:"Nguyễn Huệ à.... 7h tối sẽ là thời
khắc toàn bộ binh sĩ của ngươi tử vong".

Lê Văn Duyệt cũng cười ha hả, nói:"Bệ hạ anh minh thần võ, là người thừa kế
chính thức ngai vàng của nước Đại Việt, Nguyễn Huệ chỉ là một kẻ ngoại lai,
hắn không có chút huyết mạch gì của hoàng tộc thì làm sao được trời xanh chiếu
cố? bệ hạ chiến thắng Nguyễn Huệ là việc đã được quyết định bởi vận mệnh".

Nguyễn Ánh nâng ly trà nóng hổi, cười ha hả nói:"Ngươi nói đúng lắm, Nguyễn
Huệ chỉ là một tên côn đồ biết chút võ thuật mà thôi, không là cái thá gì so
với ta cả".

Hắn vừa định uống thì ly trà bỗng nhiên vỡ nát, trà từ trong ly tràn ra ướt cả
áo hắn.

Chưa kịp ngạc nhiên, một âm thanh xé gió lao ra từ trong ly trà vừa vỡ, "Bụp"
một tiếng, trên mi tâm hắn có thêm một lỗ máu.

Nguyễn Ánh đơ người ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ mặt
không thể tin nổi, 2 giây sau tia ý thức cuối cùng của hắn triệt để biến mất,
hắn ngã ra sàn, máu từ mi tâm vẫn trào ra như suối, xung quanh hắn bị nhuộm
một tầng máu đỏ thẫm.

Chưa hết, một viên đạn cũng lao tới huyệt thái dương của Lê Văn Duyệt, hắn
cũng trực tiếp phun một ngụm máu rồi chết.

Người vừa nổ súng tất nhiên là Thanh Mộc, hắn xoa xoa thân súng, thì
thào:"Đúng là quá lợi hại....mình chỉ việc nâng súng lên và bóp cò thôi là
viên đạn tự động bay ra....kế tiếp nên trở về rồi".

Thanh Mộc xoay người rời đi, mục tiêu ám sát của hắn đã thành công, việc còn
lại chẳng liên quan gì đến hắn, kế tiếp nên trở về thật nhanh.

Đám binh lính nhà Nguyễn vẫn chưa biết quốc vương của chúng đã chết, vẫn hung
hăng chiến đấu không lùi bước, chỉ là tinh thần ai cũng có chút mệt mỏi, chiến
đấu quá lâu làm con người mất sức rất nhiều.

Lúc này, một chiến thuyền từ xa cập bến trên bờ Nam của hòn đảo.

Đây là chiến thuyền của Trần Phàm, từng thanh ván gỗ được đưa xuống mặt đất,
từng hàng binh sĩ tay cầm súng M44 lần lượt đi xuống thuyền.

Đợ đến khi 1000 binh sĩ đã xuống thuyền xong, Dương Bình trong bộ trang phục
thiếu úy đi xuống, hắn đứng trước nghìn quân hét lớn:

"Cuộc chiến này đã dần đi đến hồi kết, chúng ta thân là con dân nước Đại Việt
thì phải có nghĩa vụ giúp triều đình đánh giặc bảo vệ tổ quốc, các chàng trai,
các ngươi chính là chìa khóa để kết thúc trận chiến dài đằng đẵng này, tiến
lên cho ta, ai giết được Nguyễn Ánh thưởng 10 tỷ VND, 1000 mẫu ruộng, 10 căn
biệt thự".

"Xông lên" đám binh sĩ quát to, đôi mắt tràn ngập chiến ý tiến vào khu vực
chiến trường.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #56