Người đăng: daihuynh899@
20 phút sau, Trần Phàm cố nén buồn bực ra boong tàu, hắn nhìn qua Ống Nhòm
Siêu Cấp thì thấy được toàn bộ diễn biến trên đảo Phú Quốc.
Phía ngoài đảo là 21 chiến thuyền, chỉ có điều là 15 chiếc đã hỏng, không thể
di chuyển được nữa, chỉ còn 6 chiếc là đang vừa di chuyển tránh né đạn pháo từ
trong đảo bắn ra, vừa cố bắn những viên đạn từ súng Thần Công.
Còn về tình hình trên đảo, lúc này thì quân Tây Sơn đang dựa vào địa hình hiểm
trở để chống đỡ quân Nguyễn Ánh.
Xạ thủ bên Nguyễn Ánh tuy có súng kíp, sát thương và tầm bắn gần như vô địch
trong những khẩu súng hỏa mai những năm 1762, tuy nhiên hạn chế của nó là nếu
không tập trung lại một chỗ thì viên đạn rất khó trúng mục tiêu.
Lợi dụng điểm này, 15 vạn binh sĩ nhà Tây Sơn trốn vào những khe hở trên các
mõm đá nhỏ hay những gốc đại thụ, khiến xạ thủ của Nguyễn Ánh mất đi lợi thế,
vì vậy hai bên mới giằng co với nhau lâu như vậy mà chưa kết thúc.
Bá Đa Lộc từ trong đình viện đi ra, thấy một màn này thì mắng:"Hừ, không ngờ
quân Tây Sơn lại biết cách lợi dụng địa hình".
Một tên lính vội chạy tới, nửa quỳ cung kính nói:"Thưa ngài, bệ hạ của chúng
tôi tìm ngài ạ".
"Được rồi, ngươi lui ra đi". Bá Đa Lộc than nhẹ một tiếng rồi cũng đi theo tên
lính.
Trong lán trại gần với chiến trường, Nguyễn Ánh cung kính hỏi:"Bá Đa Lộc tiên
sinh, tính hình bây giờ phải làm thế nào ạ???".
Bá Đa Lộc hừ một tiếng, nói nhanh:"Dễ thế mà cũng không biết, trí tuệ của dân
Đại Việt các ngươi thấp như vậy sao?".
Nghe Bá Đa Lộc sỉ nhục trí tuệ của dân tộc, một số sĩ quan trong lán trại mặt
đỏ tía tai, hỏa khí ngút trời nhưng không ai dám đứng ra mắng chửi hắn, hết
cách rồi, dù sao hiện tại Nguyễn Ánh đang cầu viện đế quốc Pháp, nếu mắng chửi
họ có khi nào đế quốc Pháp trở mặt đánh luôn quốc vương và nhà Tây Sơn luôn
không?
Nghĩ tới điều đó, các sĩ quan tuy tức giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ là
trong lòng rất khuất nhục.
Bá Đa Lộc quan sát vẻ mặt chịu đựng của các sĩ quan, thầm nghĩ:"Bọn này cũng
biết khôn đấy chứ, thôi không mắng bọn chúng nữa, dù sao hiện tại mình cũng
đang chán".
Nghĩ nghĩ, Bá Đa Lộc nói tiếp:"Được rồi, đây chính là lợi dụng đặc điểm địa
hình, đây cũng là cách phổ biến nhất và hiệu quả nhất khi tránh những viên đạn
từ xạ thủ".
"Muốn hóa giải cách này cũng khá dễ, các vị chỉ cần dùng pháo giá cứng nhắm
vào những địa điểm mà bọn binh lính Tây Sơn tụ tập, như vậy thì chúng buộc
phải thò đầu ra thôi".
Nguyễn Ánh hơi ngạc nhiên, hỏi:"Nếu như vậy thì những chiến thuyền không cần
công kích nữa à???".
Bá Đa Lộc hừ một tiếng, nói:"Không cần, dù sao địa hình đã thay đổi, mà súng
Thần Công của quân Tây Sơn rất thô kệch, cao lớn, không có khả năng di chuyển
xuống đảo, còn pháo giá cứng của ta thì ngược lại, vừa nhỏ gọn, dễ di chuyển
mà sát thương lại cực kỳ cao".
Nguyễn Ánh nghe vậy thì hài lòng gật đầu, hạ lệnh cho các sĩ quan:"Các ngươi
làm theo những gì mà tiên sinh Bá Đa Lộc nói, nghe chưa?".
"Rõ" Các sĩ quan khom người cung kính cúi đầu trước Nguyễn Ánh, cả đám lục đục
đi ra lán trại, chỉ là thần sắc của ai cũng âm trầm, hiển nhiên là cực kỳ ghét
tên Bá Đa Lộc này.
Bá Đa Lộc lạnh nhạt đi ra ngoài, bỏ lại một câu:"Không có việc gì thì đừng làm
phiền ta".
Nguyễn Ánh gật đầu, nói:"Rõ thưa tiên sinh".
Trần Phàm thấy tình hình trên đảo thì hài lòng nở nụ cười tươi như hoa, thì
thào:"Kế sách này quá tuyệt diệu, vừa làm giảm sát thương của xạ thủ vừa tập
kích đánh úp bọn xạ thủ, quả là tuyệt diệu, kế sách này chắc là của Trần Quang
Diệu hay Tuyết Quang hầu bày ra, đúng là thất tướng, lợi hại thật".
Tấm tắc khen ngợi hồi lâu, Trần Phàm xoay người lại quát to:"Thanh Mộc hành
động đi, còn các binh sĩ còn lại thì sẵn sàng chuẩn bị tiến vào đảo".
"Rõ thưa chủ công" Đám binh sĩ hô to, xếp thành 14 hàng dọc, mỗi hàng có 1400
xạ thủ cầm súng M44, 100 binh sĩ còn lại thì phụ trách điều khiển thuyền.
"Bịch". Tiếng va chạm giữa thuyền nhỏ và mặt nước vang lên, đây chính là
thuyền chứa 20 binh sĩ bao gồm Thanh Mộc trong đó.
Lúc này sắc mặt hắn rất âm trầm, hắn biết đây là cơ hội để thể hiện mình với
chủ công, nếu ám sát thành công thì nhà Tây Sơn cũng sẽ chiến thắng, hắn tuy
chỉ trung thành với Trần Phàm nhưng lúc trước khi còn là một thiếu niên nghèo
ở ngôi làng nhỏ thì hắn đã rất hâm mộ Nguyễn Huệ, muốn được gia nhập vào quân
Tây Sơn.
Bây giờ, hắn gia nhập một quân đội khác, tuy là không cùng phe với Tây Sơn
nhưng chỉ cần Trần Phàm không đá động gì đến Nguyễn Huệ là hắn tuyệt đối không
có ý kiến.
"Tiến lên" Thanh Mộc quát, lập tức 19 người phía sau dùng mái chèo đẩy con
thuyền lách qua một bên của đảo Phú Quốc, đích đến chính là phía sau đảo.