Người đăng: daihuynh899@
Trần Quang Diệu cúi đầu, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Đúng vậy, thời gian diễn ra trận Gạch Rầm- Xoài Mút là năm 1750, sau đó là
trận Ngọc Hồi- Đống Đa diễn ra vào năm 1759, thời gian chỉ cách nhau 9 năm mà
nhà Tây Sơn phải gồng mình chống lại 2 kẻ xâm lược hùng mạnh nhất châu Á lúc
bấy giờ.
Phải biết chiến tranh là tiêu hao tiền bạc, sinh mệnh, vũ khí, ruộng đất, lúa
gạo.... chiến tranh luôn luôn là thứ phá hoại kinh tế nhiều nhất.
Một đất nước muốn phát động chiến tranh liên tục cần phải có nền nông nghiệp
vững chắc để sản xuất ra lương thực, ngoài ra chiến trường phải diễn ra bên
ngoài đất nước nếu không muốn người dân bị lôi vào cuộc chiến.
Kinh tế Đại Việt đã kiệt quệ từ thời Trịnh- Nguyễn, sau 2 trận chiến này hầu
như đã vắt kiệt tiền bạc, tinh thần, của cải vật chất của người dân vô tội,
tuy 2 trận đều là đại thắng nhưng quốc khố trống rỗng, nguyên khí chưa kịp hồi
phục đã phải triệu tập 20 vạn binh sĩ đánh đảo Phú Quốc.
Nếu trận chiến này thất bại hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, chưa nói đến phát
triển khoa học- kỹ thuật, nền kinh tế của đất nước sẽ cần ít nhất vài chục năm
để có thể phục hồi như trước.
Vì vậy, trận chiến này chỉ có thắng chứ không được phép thua, nếu thất bại thì
nhà Tây Sơn có khả năng sẽ tan rã bởi nguy cơ đến từ Nguyễn Ánh và thiệt hại
nguyên khí.
Trần Quang Diệu run rẩy toàn thân, hắn biết cuộc chiến này đã không còn đường
lui, hắn cắn răng, nói to:"Rõ, thuộc hạ lập tức an bài".
Cách đó khoảng 20km, Trần Phàm đang chăm chú nhìn tấm bản đồ đảo Phú Quốc.
Hắn khẽ thì thào:"Tính thời gian, hai bên đã bắt đầu đánh nhau rồi....việc
mình cần làm là tiêu diệt Nguyễn Ánh.... trận chiến này tuy mình có thể lật
ngược thế cờ giúp Nguyễn Huệ nhưng cái giá phải trả quá lớn.....chắc mình chỉ
nên giết Nguyễn Ánh thôi...".
Nghĩ đến đây, hắn gọi tên lính canh vào, bảo tên lính đi gọi Thanh Mộc đến
đây.
5 phút sau, Thanh Mộc trong bộ trang phục sĩ quan tiến vào, khuôn mặt hắn
không còn nét ngây ngô của thiếu niên như lúc mới vào doanh trại mà thay vào
đó là vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng.
Nhìn Thanh Mộc, không hiểu sao trong lòng Trần Phàm dâng lên một cảm giác khó
hiểu, cảm giác này bỗng xâm nhập tâm trí hắn làm cả người hắn khẽ run lên, ánh
mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, cuồng nhiệt xen lẫn với đó là chút say mê.
Thanh Mộc thấy chủ công nhìn mình như vậy thì cơ thể khẽ run lên một cái,
nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hắn đặt tay lên trán chào theo nghi thức
quân đội rồi hỏi:"Thưa chủ công, ngài gọi thuộc hạ đến đây làm gì???".
Trần Phàm nghe vậy thì sực tỉnh lại, khuôn mặt dần ửng đỏ như thiếu nữ khi gặp
tình nhân, hắn muốn nói gì đó nhưng giọng có chút lấp bấp:
"À.... việc này.... ngươi dẫn 20 binh lính xông vào doanh trại của Nguyễn Ánh
giết hắn, được không???".
Thanh Mộc khẽ gật đầu, nói:"Việc này không có gì là khó cả thưa chủ công, tên
Nguyễn Ánh đó tuy là người thừa kế ngai vàng của Nguyễn Phúc Khoát nhưng không
biết gì về võ công, chỉ cần 20 người theo thuộc hạ ám sát biết võ công chút là
được".
Trần Phàm gật gật đầu tỏ ra hài lòng, cơ thể đã hết phản ứng nhưng trong lòng
thì như có một con nai nhảy loạn, tim đập thình thịch.
Hắn cắn răng để bản thân không nghĩ lung tung nữa, nói nhanh:"Được rồi, khoảng
30 phút nữa là đến đảo Phú Quốc, lúc đó ngươi hãy lén đột nhập vào....còn đây
là AKA 47-VIP, đây là súng trường tấn công, có khả năng bắn cực kỳ nhanh, đảm
bảo một mình ngươi giết 200 tên cầm kiếm củng không vấn đề".
Thanh Mộc khẽ giật mình, khẩu súng này lợi hại như vậy ư? phải biết súng M44
tuy là súng trường nhưng trong 5 giây cũng chỉ bắn được 6 phát đạn liên tục mà
thôi, đây cũng quá lợi hại đi!!!
"Rõ, thuộc hạ nhất đinh hoàn thành nhiệm vụ này". Thanh Mộc hô to một tiếng,
cầm AKA 47-VIP mà trong nội tâm lại cực kỳ sung sướng, có khẩu súng thần kỳ
này rồi thì Nguyễn Ánh có là gì???
Thanh Mộc hưng phấn rời đi, vài giây sau Trần Phàm ngã quỵ xuống, hay tay ôm
ngực, khuôn mặt cũng dần đỏ bừng.
Hô hấp của hắn dồn dập, toàn thân run rẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ say mê của
tuổi thanh xuân.
Hồi lâu sau, Trần Phàm dần ổn định tinh thần lại, cánh tay khẽ run rẩy vịn
chiếc bàn, gian nan đứng dậy.
Trần Phàm cắn răng, cặp bach ngọc phập phồng nhìn vô cùng mê người, hắn khẽ
mắng:"Vầy là sao đây hả hệ thống??? tại sao ta lại có phản ứng với hắn???".
[Đinh! đây là tác dụng phụ của Thuốc Cải Tạo Ngoại Hình, đại khái là từ bây
giờ, túc chủ sẽ có những phản ứng y hệt nữ nhân, đặc biệt là những cảm xúc này
sẽ vô cùng chân thật]
"Hệ thống chó má, ngươi được lắm..". Trần Phàm thở phì phò, cắn răng chửi
mắng.
[Đinh! hệ thống còn phát hiện thêm một việc nữa là tối hôm nay tác dụng phụ
của thuốc sẽ hoàn toàn được kích thích, nguyên bản thân thể này cao 1m66 thì
sẽ cao tới 1m75, cặp chân sẽ dài ra, bộ ngực sẽ lớn tới 86D, khuôn mặt sẽ có
thay đổi nhiều hơn, tóc từ dài ngang vai sẽ dài đến ngang lưng, chủ yếu là làm
cho bề ngoài túc chủ thêm hoàn hảo, túc chủ không cần cảm ơn hệ thống vì đây
là tác dụng phụ của thuốc thôi, nếu hệ thống biết công dụng của nó thì giá cả
mua nó sẽ rất lớn đấy]
"Cút ngay, hệ thống vô sỉ". Trần Phàm giận dự hét lên, khuôn mặt đỏ ửng nhìn
vô cùng mê người.
Phía bên ngoài, hai tên lính đang đi thì nghe Trần Phàm hét lớn, cả hai nhìn
nhau với ánh mắt không hiểu.