Người đăng: daihuynh899@
Tại một căn phòng trên đảo Phú Quốc.
Bá Đa Lộc đang ngồi trên ghế, hay tay chống cằm, dáng vẻ mệt mỏi, uể oải.
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên khắp đảo, Bá Đa Lộc sực tỉnh, thì
thào:"Nguyễn Ánh.........ngươi phải thể hiện tài quân sự của ngươi đi".
"Tất cả xếp hàng ngay ngắn lại". Viên sĩ quan quát, lập tức đám binh sĩ xếp
thành hình chữ nhật, hay tay cầm súng kíp, thần sắc nghiêm nghị sẵn sàng chiến
đấu.
"Tất cả chuẩn bị chiến đấu, kẻ lâm trận bỏ chạy- chết, nghe rõ chưa?". Viên sĩ
quan rống to, lập tức đám binh lính hô to:"Rõ".
Nguyễn Ánh mặc bộ trường bào cũ, lúc này đang nhìn về phía xa xa, hai mắt lóe
lên tinh quang, thì thào:"Đây có thể là trận chiến cuối cùng của ngươi đó
Nguyễn Huệ....với vũ khí của phương Tây thì binh lính của ngươi không có một
chút sức chống cự nào".
Nguyễn Huệ lúc này cũng đang nhìn về đám binh lính cầm súng kíp trước mặt,
quát to:"Tấn công".
"Đùng đùng đùng đùng". 50 khẩu súng Thần Công đồng loạt khai hỏa, từng viên
đạn pháo gào thét xé gió lao đến.
1700 xạ thủ của Nguyễn Ánh không kịp phòng bị, nhất thời hàng loạt xạ thủ bị
tan xương nát thịt hoặc bị cụt tay cụt chân.
Nguyên nhân rất đơn giản, phần vì số xạ thủ này tập trung về một chỗ, phần vì
chạy không kịp nên hầu như đã bị đạn pháo hướng đến là không ai chạy thoát
nổi.
"Bắn" theo tiếng quát lớn của sĩ quan, pháo binh lần lượt giật dây nổ trong
cửa sau của pháo giá cứng.
Bị giật dây, lực ma xát vào thành pháo tạo nên một tia lửa hướng về chỗ thuốc
súng đen trong pháo, một cỗ lực đẩy được sinh ra đẩy các viên đạn pháo bay
thẳng về phía chiến thuyền của nhà Tây Sơn.
Kiểu cấu tạo này gọi là Pháo giá cứng. Toàn bộ nòng giá càng liền chặt với
nhau. Khi bắn pháo lùi lại và các pháo thủ nạp đạn, rồi đẩy lên trước khi bắn.
Để chỉnh tầm và hướng, pháo thủ quay bánh xe và chất đất lên càng
"Bộp, rầm". tiếng sụp đổ của thân tàu vang lên, 7 chiếc chiến thuyền mất khả
năng chiến đấu, bị thủng lổ chỗ.
Nguyễn Huệ tức giận hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh:"Cho binh lính xuống diệt bọn
xạ thủ kia đi".
"Rõ" Tuyết Quang hầu cung kính đáp, hắn truyền lệnh lại cho các sĩ quan.
Các ván gỗ từ thành tàu lao tới bờ biển, từng hàng binh sĩ tay cầm trường
thương, đao, súng hỏa mai ồ ạt bước xuống, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
"Giếtttt" đám binh sĩ huyết khí ngập trời, đỏ cả hai mắt ào ào lao đến.
Nguyễn Ánh thấy một màn này thì cười lạnh, nói:"Quá ngây thơ rồi....ngươi nghĩ
rằng đám hỗn tạp này động được xạ thủ của ta sao? không ngờ ngươi lại mắc phải
sai lầm này, việc chiến thắng quân Xiêm và quân Thanh chẳng lã là do may mắn
sao?".
Viên sĩ quan cũng hừ lạnh, hắn từ lâu đã học cách quan sát thế cục, ra lệnh
bắn hoặc lui cho xạ thủ vô cùng chuẩn xác, lúc này chỉ cần xạ thủ đồng loạt
khai hỏa thì đám bát nháo phía trước sẽ chết hết.
"Bắn" Viên sĩ quan quát, lập tức hai hàng xạ thủ đồng loạt khai hỏa, từng viên
đãn kim loại ầm ầm tiến đến, khói thuốc súng bay khắp nơi.
"Bụp, bụp, bụp". Từng tên binh sĩ bị trúng đạn lần lượt ngã xuống, kẻ thì bị
dính đạn vào đầu, chết ngay tại chỗ, kẻ thì bị dính vào tay hoặc chân mất khả
năng chiền đấu.
Con người vốn là một loài động vật yếu đuối, bất kể là thanh niên, người già
hay trẻ em đều như nhau, chỉ cần bị thương thì cơn đau nhức sẽ truyền đến hệ
thền kinh trung ương khiến cơ thể tạm thời thoát lực, đây là cách để cơ thể tự
bảo vệ nó.
Hàng xạ thủ đầu tiên bắn xong thì tản ra hai bên nhường chỗ cho hàng xạ thủ
thứ hai, thứ ba tiền đến, cứ lặp đi lặp lại nhơ vậy, chẳng có tên binh sĩ nào
tiếp cận thành công đám xạ thủ, chỉ có vài lần xạ thủ bị súng hỏa mai hoặc
cung tên bắn trúng mà thôi.
Chiến trường tràn ngập khói mờ mịt, đạn pháo bay tứ tung tạo thành khung cảnh
tràn đầy vẻ hào hùng.
Sau 3 tiếng đồng hồ liên tục chiến đấu, cả hai bên đều có thương vong nhưng 5
vạn binh sĩ Tây Sơn đã mất khả năng chiến đấu, còn bên nhà Nguyễn thì chĩ có
200 người bị mất khả năng chiến đấu mà thôi.
Nguyễn Huệ thấy một màn này thì hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hạ lệnh:"Tiếp tục
tấn công".
Trần Quang Diệu thấy tình thế không ổn thì vội khuyên can:"Thưa tướng quân,
quân nhà Nguyễn có vũ khí hiện đại của phương Tây, mà quân ta thì thiếu thốn
đủ thứ, hiện binh sĩ bị loại khỏi vòng chiến đấu đã lên tới 1/4 tổng quân ta,
ta đề nghị tướng quân nên tạm thời lui binh, đợi trở về Đại Việt rồi từ từ tìm
kế sách vây giết Nguyễn Ánh sau cũng chưa muộn".
Nguyễn Huộ hừ lạnh, chậm rãi nói:"Ngươi có biết là ta đã thề với trời là cuộc
viễn chinh này ta phải chém đầu tên Nguyễn Ánh hay không??? nếu bây giờ rút
lui thì sao??? quốc khố cạn kiệt, dân chúng nghèo đói, lấy đâu ra tiền bạc để
mua vũ khí phương Tây chống lại Nguyễn Ánh đây???".
"Chỉ có một lần này thôi, tiếp tục đánh ít ra còn có hi vọng, nếu bây giờ rút
lui thì sẻ vĩnh viễn chẳng còn hi vọng giết tên Nguyễn Ánh này nữa".