Sự Quyết Tâm Của Nguyễn Ánh (2)


Người đăng: daihuynh899@

Khuôn mặt Nguyễn Ánh vặn vẹo dữ tợn, khuôn mặt toát lên vẻ hưng phấn đến cực
độ, toàn thân hắn đều run rẩy, huyết khí sôi trào.

Lúc này, một tên lính tiến đến, cung kính quỳ xuống nói:"Thưa bệ hạ, Bá Đa Lộc
xin cầu kiến".

"Để hắn vào". Nguyễn Ánh lạnh nhạt nói, khuôn mặt vẫn vui vẻ như cũ.

Bá Đa Lộc mặc bộ trang phục phương Tây, áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang ủng
đen che khuất chân hắn, bộ trang phục khá giống với trang phục của các sĩ quan
hay tướng lĩnh quân Pháp.

Bá Đa Lộc hơi mệt mỏi, nhìn Nguyễn Ánh hưng phấn như vậy thì nội tâm có chút
buồn bực nhưng cũng mở miệng nói:

"Nguyễn Ánh, ta đã mua 8000 khẩu súng kíp, 300 khẩu pháo giá cứng, đạn dược
thì cực kỳ nhiều do ta mua lại của nhà kho một doanh trại".

"Ngươi phải biết đây là toàn bộ tài sản của ta và gia tộc, nếu ngươi không
đánh thắng nhà Tây Sơn thì ta sẽ trở thành tội danh thiên cổ của cả gia tộc".

Nguyễn Ánh có chút giật mình, chính hắn không ngờ rằng kẻ trước mặt lại dám
đánh cược như thế, hắn nở nụ cười nhạt, nói:"Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ trả
lại toàn bộ tiền bạc ngươi mua đống vũ khí này".

Bá Đa Lộc hừ một tiếng, nói:"Vậy được rồi, ta tạm ở đảo Phú Quốc này một thời
gian".

Nguyễn Ánh cười cười rồi cùng đi với Bá Đa Lộc, cả hai đều ra ngoài dạo chơi
xung quanh đảo một chút, thuận tiện Nguyễn Ánh cũng xem đống vũ khí, hắn cực
kỳ hài lòng vì tất cả vũ khí đều là mới hoàn toàn, không có một vết gỉ sét.

Cách đảo Phú Quốc 20km, một con thuyền cực lớn, thân thuyền có trạm trổ hình
con rồng, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy con rồng này giống hệt với con rồng được
trạm khắc trên ngai vàng ở thành Thanh Long, chỉ có điều nó to hơn mà thôi.

Phía sau thuyền còn có 20 chiếc thuyền khác, tất cả đều chỉ có buồm đón gió
chứ không hề có chút máy móc nào khác.

Suy cho cùng thì động cơ hơi nước chỉ vừa mới phát triển trong quân đội các
nước phương Tây mà thôi, các thương nhân bình thường căn bản chưa hề tiếp xúc
với động cơ hơi nước, càng đừng nói đến buôn bán ra châu Á.

Nguyễn Huệ đang ngồi trong một căn phòng lớn, đây là phòng họp của các lãnh
đạo chỉ huy cuộc viễn chinh này.

Tuyết Quang hầu ngồi bên trái, nói:"Thưa tướng quân, chỉ còn cách khoảng 15
dặm nữa là đến đảo Phú Quốc rồi ạ".

Nguyễn Huệ cười cười, nói:"Cũng khá nhanh đấy, xem ra trời cũng muốn diệt
Nguyễn Ánh, sức gió quá thuận lợi với thuyền buồm".

Dứt lời, bỗng hắn thở dài một hơi, than thở:"Đáng tiếc... đám thương nhân
phương Tây không chịu bán động cơ hơi nước cho chúng ta....nếu không thì...".

Trần Quang Diệu bên cạnh cũng chen lời vào:"Đúng vậy......dù trả bao nhiêu
tiền chúng cũng không bán, không nghĩ tới đám thương nhân chỉ biết tiền bạc mà
lại giữ kín như vậy".

Nguyễn Huệ nói:"Thôi, sau này sẽ có cách khác, Tuyết Quang hầu, ngươi lệnh cho
đám binh lính chuẩn bị sẵn đi, 20 vạn binh sĩ muốn chuẩn bị cũng tốn một
khoảng thời gian".

Tuyết Quang hầu nói:"Rõ".

Đoàn thuyền tiếp tục lên đường, cũng không biết là thuận ý trời hay không mà
hôm nay trời rất trong xanh, đẹp đẽ, nhìn lên có thể thấy từng đám mây đủ hình
dạng đang trôi nổi giữa hư không.

30 phút sau, tại một chiếc thuyến nhỏ gần đó.

Trên thuyền chỉ có 10 tên binh sĩ, cả đám đang ngồi ăn bánh bao.

Cuộc sống binh lính thời này rất cực khổ, ngoài việc phải thường xuyên đối mặt
với sự sống và cái chết ra thì cơm ăn thường ngày cũng không đủ no, có khi
phải ăn cả rau dại, các loại quả tìm được trong rừng rậm.

Đời lính xưa nay vốn đã khổ, đến tận năm 2020 rồi mà vẫn vậy, khổ nhất là
người dân khổ thứ hai là người lính.

Tên đội trưởng vừa ăn vừa nói:"Hôm nay sao trời đẹp thế nhỉ? mấy bữa trước hôm
này trời cũng âm u hết mà".

Một tên lính phì cười:"Đội trưởng không biết rồi, khi thấy trời xanh có nghĩa
là chuẩn bị có bão lớn, điều này cho thấy bệ hạ sắp thành đại nghiệp rồi".

Cả đám đều gật đầu đồng ý, chúa Nguyễn Ánh đích thực là người thừa kế triều
Nguyễn, vậy mà phải lưu lạc tới đảo Phú Quốc này, cả đám đều căm ghét quân Tây
Sơn đến thấu xương.

Viên đội trưởng cũng cười ha hả, vỗ đùi nói:"Bệ hạ được thần linh phù hộ,
chẳng mấy chốc sẽ diệt được quân Tây Sơn, thống nhất được Đại Việt mà thôi,
đây là chuyện tất yếu rồi".

Lúc này, một tên lính gần đó cảm thấy chút bất an, hắn quay đầu lại nhìn về
phía Đông.

Chỉ thấy bên phía Đông của con thuyền nhỏ có một thứ gì đó, đến tên lính căng
tròn hai mắt cũng không thấy rốt cuộc là vậy gì, nhưng theo hắn suy đoán thì
đây chẳng phải điều gì tốt lành giữa đại dương bao la này.

Tên lính vội nói nhanh:"Mọi người nhìn xem, bên phía Đông có vật gì kìa".

Cả đám nhao nhao xoay đầu nhìn về hướng Đông, vài phút sau một con thuyền cực
kỳ lớn hiện ra, con thuyền nhỏ của đám lính chỉ bằng con kiến so với con
thuyền trước mặt.

"Chạy mau" Viên đội trưởng quát to, cả đám đều nhanh chóng dùng mái chèo điều
khiển con thuyền bỏ chạy, đáng tiếc, đã muộn.

Chỉ thấy một tiếng nổ của đại bác vang lên, "Đùng" viên pháo xoay tròn rơi
xuống thuyền nhỏ, con thuyền không hề có chút lực chống đỡ, nhanh chóng vỡ nát
rồi chìm xuống, 10 tên lính cũng bị viên pháo đập cho nát bét.

"Hừ, chỉ là một đám lính tuần tra mà thôi". Trần Quang Diệu đứng trên boong
tàu thấy một màn này thì hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại phòng của hắn.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #48