Tinh Thần Quyết Tử (1)


Người đăng: daihuynh899@

"Ừ...vậy thì khẩu AKA VIP này chỉ mình ta dùng thôi....bây giờ cứ chờ đám
thương nhân là được". Trần Phàm hơi tiếc nuối nếu khẩu aka 47 vip này mà trang
bị hết cho 1 vạn binh sĩ thì sao nhỉ??? lúc đó cho 500 triệu dân Đại Thanh xếp
hàng, 1 vạn lính bắn một lát là chết hết ngay.

Nghĩ tới đây, Trần Phàm nghĩ đến cảnh kia mà nhiệt huyết sôi trào, thầm quyết
tâm phải gia tăng thế lực lên càng nhanh càng tốt, sau đó đánh Đại Thanh, chém
Càn Long, nô dịch đám súc vật hình người kia(Ý ở đây là đám dân tộc đại Hán y
như một con súc vật, chỉ giỏi hiếp kẻ yếu nịnh kẻ mạnh chứ thực lực thì không
có).

2 ngày sau, tại bờ biển phía Tây quần đảo Hoàng Sa, Đại Việt.

Đám thương nhân thần sắc âm trầm, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác nhìn phía
trước, chỉ thấy một vài hòn đảo nhỏ nhưng không hề có thuyền của hải tặc.

"Chuyện gì vậy??? chúng ta đã đến địa phận của quần đảo Hoàng Sa rồi mà, tại
sao lại không có dấu vết của đàm hải tặc chứ?". Một tên thương nhân lạnh nhạt
mở miệng nói.

Đại hán cao 1m78 tên là Long Sâm, lúc này hắn hừ lãnh nói:"Ngươi cứ chờ đi,
vội làm gì? chờ bọn hải tặc tới giết chúng ta sao? chỉ mong bình an vượt qua
khu vực này".

Miệng của hắn dường như có linh tính, chỉ một lát sau, hai chiếc thuyền nhỏ
tiến tới, đám lính trên đó tổng cộng là 20 người chia đều cho hai chiếc
thuyền.

Tên đội trưởng sắc mặt âm trầm nói:"Mau chở về báo cho chủ công".

Tên phó đội trưởng cũng gật đầu, đáng tiếc đã quá trễ để rời đi, đám thương
nhân trên thuyền dùng ống nhòm Tây Dương đã sớm thấy bọn họ.

Một tên trung niên để tóc dài rống to:"Đứng lại, nếu không đừng thắc mắc tại
sao lại chết".

Đám bảo tiêu trên thuyền cũng điều khiển nòng đại bác hướng về hai chiếc
thuyền nhỏ phía trước, nếu dám bỏ chạy thì đại bác sẽ bắn ngay.

Tên đội trưởng thần sắc càng âm trầm hơn, thầm than một tiếng rồi lấy M44 ra
hướng thẳng về tàu đám thương nhân, quát to:"Chạy đi, mau báo tin cho chủ
công".

"Mau đi đi" 10 thành viên trên thuyền nhỏ, gồm cả đội trưởng vội thúc giục
chiếc thuyền bên cạnh, tên lái thuyền có vẻ do dự nhưng cũng làm ra quyết
định.

Rất nhanh, chiếc thuyền bên cạnh đã xoay lại rồi nhanh chóng rời đi, bỏ mặc 10
binh lính trang bị hiện đại đánh với 800 tên thương nhân cùng bảo tiêu.

"Hừ, dám bỏ chạy trước mặt Long Sâm ta, muốn chết". Long Sâm nhanh chóng hạ
lệnh bắn.

Sau tiếng quát của hắn, 20 khẩu đại bác trên 5 con thuyền đều bắn ra những
viên đạn bằng sắt hướng thẳng chiếc thuyền đang vội bỏ chạy kia.

Tên đội trưởng tức lắm, hắn cũng hừ lạnh theo, tay cầm M44 nhanh chóng hạ một
tên pháo binh.

Tên pháo binh đang định nả pháo thì một viên đạn bay tới đâm vào mắt của hắn,
không dừng lại ở đó, viên đạn ghim sâu vào não của hắn, đại não ngừng hoạt
động lập tức, hay tay không chút ý thức giật dây cháy của đại bác.

"Bùm". mồi lửa bay vào thuốc súng đang nén ép viên đạn, lập tức nòng pháo chịu
sức ép quá lớn dẫn đến nứt toát ra, mảnh kim loại đâm vào những pháo binh xung
quanh làm chúng la hét không thôi.

Thấy đã ngăn được chút ít, tên đội trưởng thầm hạ quyêt tâm, xoay người nhìn 9
binh sĩ còn lại, nói nhanh:"Các vị, có lẽ hôm nay các ngươi sẽ phải nằm lại
đây... đây thật là điều đáng buồn cho những thanh niên trẻ tuổi các người...
các người có hối hận khi gia nhập quân đội hay không???".

"Chúng tôi không hối hận"

"Tôi cũng vậy, được làm thuộc hạ dưới trướng chủ công Như Nguyệt làm chúng tôi
tự hào lắm".

"Dù chúng tôi có hi sinh đi nữa thì người nhà chúng tôi vẫn sẽ có cuộc sống an
nhàn, hạnh phúc do phía trợ cấp từ quân đội".

9 binh lính đều không hối hận đáp, khí thế hùng hồn được bộc phát ra, giờ phút
này ai cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết nên đều can tâm tự nguyện.

"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đánh trận cuối cùng...các binh sĩ, tiến
lên!!!!". Viên đội trưởng hò hét, giơ súng lên bắn thêm một tên bảo tiêu gần
đó.

"Coi chúng ta là tượng đất muốn làm gì thì làm sao???". Lập tức đám bảo tiêu
lấy súng hỏa mai ra, kết hợp đại bác tạo nên màn chiến đấu trên biển kịch
liệt.

"Đùng, đùng, đùng" âm thanh va chạm giữa viên đạn đại bác với mặt nước, nước
văng tung tóe lên mặt của 10 chiến sĩ, nhưng họ đề không hề lui một bước, tinh
thần quyết tử thế này đủ để khiến mok người khâm phục.

"Bằng, bằng, bằng" Một tên bảo tiêu dính đạn té xuống nước mà chết, nhưng đồng
thời vài viên đạn chì của súng hỏa mai đã lao tới ghim vào người của các chiến
sĩ Trần Phàm.

"Hự" một tên lính trên người chịu 4 viên đạn chì ghim sâu vào da thịt, đầu óc
hắn bắt đầu ong ong không rõ, cơ thể run rẩy rồi ngã xuống biển mà chết.

Dần dần, nhờ uy thế số lượng nên số thành viên bên phía đội trưởng chỉ còn 4
người, trên người ai cũng đầy vết máu nhưng cả đám đều cố đứng vững không chịu
bỏ cuộc.

"Chết" một viên đại bác lao thẳng vào thuyền gỗ, cú va chạm khiến thuyền gỗ
tan thành từng mảnh nhỏ, 4 người lính cũng bị va đập, ngã xuống nước tử trận.

"Hừ, bọn này nhờ vũ khí lợi hại hơn chúng ta mà cố thủ, chẳng biết súng của
bọn chúng cải tiến thế nào mà cứ 5 giây là có 6 viên đạn từ một khẩu súng bắn
ra, tốc độ này đủ khiến Luvc đại nhân khen thưởng nếu có được súng này, nên
tìm chúng thôi". Long Sâm thầm nghĩ, hạ lệnh tìm những khẩu súng của đám lính
này.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #45