Trận Đánh Đầu Tiên (2)


Người đăng: daihuynh899@

Một cái đình viện ngay giữa hòn đảo, một lãi giả khoảng 50 tuổi bước ra, hấn
mặc trường bào màu đen, khuôn mặt có chút nhăn nheo nhưng lại mang theo một cỗ
khí chất hùng bá thiên hạ.

Lão Giả nghe tiếng chuông, xoa xoa bộ râu đen pha lẫn một chút màu bạc, thở
dài một hơi, thì thào:"Đã đến rồi ư???".

Lão Giả bước ra ngoài, giữa dòng người hỗn loạn vẫn duy trì tư thế ung dung,
khuôn mặt có chút buồn bã nhưng ẩn sâu trong đó một chút cam chịu số phận.

Lão giả này chính là chủ của băng hải tặc khi xưa, lão tên là Trịnh Vân Nhạc.

Trịnh Vân Nhạc là băng chủ đã từng dẫn dắt đám hải tặc đến đánh cướp hòn đảo
này, bao năm tháng qua đa số anh em chí cốt cũa lão đã chết, tuy cuộc sống ở
hòn đảo này ung dung tự tại không cần lo nghĩ nhưng lão biết có một ngày bản
thân lão phải trả lại hòn đảo này cho triều đình.

Người chung quy không phải thần tiên, không thể sống vĩnh viễn cùng thời gian,
đến tận bây giờ tâm chí tranh bá thiên hạ của lão đã hết, chỉ còn một chút vẻ
cam chịu trong đó.

Trịnh Vân Nhạc sống đến bây giờ cũng coi là may mắn, đa số anh em của lão từ
khi bước vào con đường này đều chém chém giết giết, hầu như không lúc nào là
được nghỉ ngơi.

Chính vì vậy nên đến bây giờ binh lính của đảo này chỉ còn khoảng 300 người,
đa phần đều đã chết trong vài trẫn chiến ác liệt trước đó.

Trịnh Vân Nhạc hơi còng lưng xuống bước lên quảng trường giữa đảo nhỏ, đám
binh lính đã sớm tụ tập tại đây chờ lệnh của lão.

Thoáng chốc lão giả như già thêm vài tuổi, khuôn mặt hơi run rẩy, cố lấy môt
chút khí lực từ trong phổi, lão hít một hơi thật sâu tựa như đã đợi điều này
từ lâu.

Lão giả quát to:"Các binh sĩ, các ngươi đã theo ta từ khi đến đây, cũng có vài
người vừa được chiêu mộ trong các cư dân trên đảo, các vị tuy không sinh cùng
ngày cùng tháng cùng năm nhưng các vị là những người mang ác danh hải tặc".

"Danh tiếng xấu của các người đã lan rộng ra khắp Đại Việt, hôm nay, dù là
thương nhân muốn đến đây cướp lại đảo hay là binh lính Đại Việt thì chúng ta
cũng sẽ phải mất mạng để trả nợ cho những tội lỗi của chúng ta đã làm".

"Bây giờ ta chính thức tuyên bố trao trả lại hòn đảo này cho Đại Việt, các
ngươi từ bây giờ cũng không phải binh sĩ của bang Ngũ Tứ nữa, các ngươi giải
tán đi".

Nghe bang chủ nói như vậy, đa phần mọi người đều kinh hãi hét lên, tỏ vẻ không
thể tin nổi, kẻ thì quỳ xuống khóc lóc, kẻ thì vứt vũ khí bỏ chạy, đám người
loạn thành một đoàn.

Đúng lúc này một tiếng nổ lớn như muốn xé rách không gian vang lên, âm thanh
như cơn bão gào thét xâm nhập tâm trí của mỗi người.

"Đùng".

Một viên đạn pháo lao đến, quảng trường đang có 200 người bị oanh tạc một mảng
nhỏ, khói bụi bốc lôn mù mịt, lửa cháy thành tứng đốm nhỏ tạo nên mùi khói.

Hơn 150 người trực tiếp bị oanh thành tro bụi, cái hố rộng đến 5km, chỉ còn
vài chục người may mắn thoát được, nhưng đều ngã xuống không nhúc nhích dường
như đã chết.

Đây là sức mạnh của pháo, một viên đạn pháo ngoài tác dụng giết người số lượng
lớn thì âm thanh va chạm giữa đạn pháo và mặt đất rất khủng khiếp, nó chấn
động tâm thần làm con người rơi vào trạng thái chết giả.

Vài kẻ thì tay, chân bị nổ tung, gào thét kêu la vang trời, Trịnh Vân Nhạc chỉ
bị thổi bay khoảng 20 mét nhưng nội tạng bị xuất huyết, toàn thân nhất thời tê
liệt không cách nào nhúc nhích, chỉ có nằm đó chờ chết thôi.

Trần Phàm vừa khai hỏa một viên đạn pháo thì hưng phấn không thôi, hắn thúc
giục tên lính lái thuyền nhanh một chút, đồng thời triệu tập đám binh lính
lại, tất cả phải ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

"Ròng rọc, ròng rọc, ròng rọc".

Âm thanh động cơ hơi nước dần nhỏ lại rồi biến mất, đây là sự chuyển đổi trạng
thái từ hoạt động sang tắt đi.

Con thuyền bây giờ chỉ có thể di chuyển nhờ cánh buồm, nhưng đã tới đảo nên
không quan trọng nữa.

"Xoạch,cạch".

Âm thanh bánh răng xoay nhẹ, ván gỗ rộng 3 mét trên thân tàu chậm rãi xuất
hiện rồi đặt xuống mặt cát.

"Tiến lên" Dương Bình và Thanh Mộc hò hét, âm thanh mang theo chút kích động,
đây là lần đầu được chiến đấu nên cả đám đều muốn thể hiện mình.

Đám binh lính xếp hàng thẳng đều từ từ di chuyển xuống thuyền, từng tốp binh
lính tay cầm súng, đầu đội mũ cối, vai vác ba lô hệt như chiến sĩ thời hiện
đại xuống thuyền.

Vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị, bọn họ đã được truyền bá chủ nghĩa vô thần nên cả
đám đều thần sắc lãnh đạm, khi cần giết người thì họ cũng không hề do dự mà
tuân theo lệnh của chỉ huy, cho dù là giết người dân Đại Việt đi nữa thì họ
đều không nhíu mày một cái.

Có thể nói 1500 binh lính của Trần Phàm mang theo đều là cỗ máy giết người,
lấy giết người làm huân công, lấy sự phục tùng làm tôn chỉ.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #41