Người đăng: daihuynh899@
Tại đế quốc Pháp xa xôi, trong cung điện Versailles.
Napoleon đang ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt có chút hưởng thụ nhưng hắn vẫn đang
suy nghĩ vì lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Đối với một kẻ vừa đảo chính thành công như Napoleon thì lúc nào hắn cũng phải
suy nghĩ, ví dụ như đối ngoại với nước Anh hay Hoa Kì, cả Đức và Áo nữa, hai
quốc gia này đều từng tiến đánh Pháp, căn bản là đế quốc Pháp vào thời
Napoleon quá hung hăng càn quấy, kéo quân đi đánh khắp châu Âu.
Lợi ích thì nhiều vô số kể, tỉ như chiếm quốc gia Áo rồi đòi hoàng đế nước họ
phải bỏ tiền ra để chuộc lại đất nước.
Nhưng đó chỉ là phần nhỏ thôi, phần lớn nằm ở hậu quả của việc này, đế quốc
Pháp kết thù khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy hình bóng người Pháp trên khắp
châu Âu.
Việc kết thù này không phải là dễ chịu với Pháp, điển hình là quân Liên Minh
được thành lập chuyên đối phó với sự bành trướng của người Pháp, với tài chỉ
huy quân sự kiệt suất của Napoleon thì ít khi bại trận nhưng một khi đã thất
bại thì số binh lính tử vong là cực kỳ lớn.
Lúc này, Luvc đệ nhị nói:"Thưa hoàng đế, có thư từ Bá Đa Lộc ạ".
Napoleon hơi khó hiểu hỏi:"Bá Đa Lộc là ai???".
Luvc đệ tam giải thích:"Bá Đa Lộc là kẻ đã giúp nước ta ký hiêp ước Versailles
với Nguyễn Ánh".
Dường như sự rằng Napoleon không biết Nguyễn Ánh là ai, hắn vội vàng
nói:"Nguyễn Ánh là người kế thừa ngôi vị quốc vương chính thức của nước Đại
Việt, tuy nhiên triều Tây Sơn đã đánh bại y, bị bức bách y phải cầu viện khắp
nơi, Bá Đa Lộc là nhờ việc này mà giúp nước ta ký hiệp ước".
Napoleon tỏ vẻ có chút hứng thú, hỏi:"Hiệp ước gì???".
Luvc đệ nhị giải thích các điều khoản của hiệp ước Versailles, hồi lâu sau hắn
mới nói:"Lúc trước vua Louis XVI có đồng ý hiệp ước này, chỉ là do đảo chính
quá gấp nên hắn chưa kịp chuẩn bị gì cả".
Napoleon trầm ngâm hồi lâu, lát sau hắn mở miệng nói:"Được đấy, dù sao chiến
trường châu Âu cũng không thể đánh thêm được nữa, vậy thì chuyển chiến trường
qua châu Á thôi".
"Chuẩn bị 10 vạn binh lính Pháp, 2 vạn tên lính da đen xuất phát tới Đại
Việt".
Luvc đệ nhị thoáng giật mình, hắn hỏi:"Thưa hoàng đế, theo hiệp ước chúng ta
chỉ cần chi viện 1.200 lục quân, 200 pháo binh, 250 hắc binh ở châu Phi mà
thôi ạ".
Napoleon khoát tay, nói:
"Không hiệp ước gì cả, lần này không phải viện cớ gì cả, suy nghĩ của tên
Louis XVI đó sao ta không hiểu? hắn muốn mượn cớ này giúp kẻ gọi là Nguyễn Ánh
kia một lần, rồi sau đó mượn cớ Đại Việt nợ Pháp một cái ân viện binh rồi từ
đó lần lượt chiếm giữ cả Đại Việt".
"Chúng ta không cần làm vậy, thứ nhất là chiến trường châu Âu đã bão hòa, ta
tin tưởng sau khi chúng ta đánh Đại Việt thì các quốc gia khác cũng băt đầu
dòm ngó mảnh đất phương Đông màu mỡ này".
"Thứ hai, ta không phải Louis XVI, việc ta làm đường đường chính chính không
hề sợ ai cũng không đỗng chạm đến ai, tình hình châu Âu đã ở thế cân bằng, ta
tin rằng chúng không dám đánh đất nước chúng ta".
"Thứ ba, Nguyễn Ánh là kẻ nhu nhược, thông qua việc hắn bán nước thì người dân
Đại Việt cũng như các quốc gia láng giềng cũng sẽ xem thường kẻ này, đến lúc
đó đế quốc chúng ta có chính nghĩa, các nước mạnh ở phương Đông như Đại Thanh
cũng sẽ không dám động vào chúng ta vì chúng sợ lực lượng của nước ta".
"Thông qua 3 điều trên, hiện tại là thời điểm thuận lợi nhất để tiến đánh Đại
Việt, nếu để đất nước nhỏ bé này tùy ý phát triển thì trong tương lai lợi thế
về vũ khí của chúng ta sẽ không còn nữa, tới lúc đó việc tiến đánh Đại Việt sẽ
khó hơn bây giờ gấp trăm lần".
Luvc đệ nhị gật đầu, nói:"Chuyện này tại hạ sẽ lập tức an bài, hoàng đế cứ yên
tâm".
Napoleon gật đầu, phất tay ý bảo giải tán cuộc họp, một hồi lâu sau y khẽ thở
dài nhìn đại điện trống rỗng, không nhịn được mà nói một câu:"Chiến tranh
chung quy không phải là thứ mạnh nhất.... sợ rằng tương lai thế giới sẽ rơi
vào trạng thái hòa bình, đến lúc đó muốn tiến đánh một quốc gia khó hơn cả lên
trời".
Bóng lưng hắn dần khuất sau đại điện, xung quanh dần chìm vào tĩnh mịch.
Lúc này, 1500 binh lính của Trần Phàm đã đến quận Cẩm Lệ, đây là một quận khá
giàu có của tỉnh Đà Nẵng, đặc biệt là bến cảng.
Chỉ thấy nơi đây vô cùng náo nhiệt, các con thuyền đủ cấu tạo đủ màu sắc liên
tục ra vào cảng biển, trong đó không thiếu người phương Tây, bến cảng này được
lập ra chủ yếu là vì người phương Tây đến đây trao đổi hàng hóa, vật dụng.
Trần Phàm vì lí do đến đây làm việc nên hắn không mặc đồ hở hang như trước mà
chỉ mặc một bộ trang phục cấp tướng quân.
Trần Phàm chỉ để 20 tên lính đi bên cạnh, số còn lại đều để ngoài bến cảng mà
tản mát khắp thành phố.
Một người đàn ông trung niên miệng phì phò điếu thuốc, đầu hắn trọc lóc, râu
hơi ngắn nhưng vẫn ổn, y đang dựa vào một con thuyền gần đó quan sát xung
quanh.
Thấy Trần Phàm tiến đến sắc mặt y hơi đổi nhưng rất nhanh lấy lại bình tỉnh, y
mở miệng hỏi trước:"Xin chào các vị, ta có thể giúp gì cho các vị không???".
Trần Phàm hỏi:"Ngươi có biết con thuyền nào chuẩn bị đến quần đảo Hoàng Sa
không???"
Gã đàn ông trung niên hơi giật mình, hỏi:"Các người tới đó làm gì? chỉ có hải
tặc mới cần đến đó để làm địa bàn giết người thôi".
Trần Phàm hơi nhíu mày, từ thời Trịnh- Nguyễn thì hai quần đảo Hoàng Sa,
Trường Sa đều bị cướp biển chiếm cứ, triều đình bận chiến sự nên không quản.
Trần Phàm dứt khoát rời đi, hắn khẽ tìm trong Cửa Hàng Sơ Cấp xem có thứ gì
dùng được không.
"Cửa Hàng Sơ Cấp:
- Tàu đổ bộ (Amphibious assault ship): 500xu
-Súng Lửa: 70 xu
- Chiến Hạm: 800 xu".
Trần Phàm nhìn thông tin của Tàu đổ bộ, một lúc sau hai mắt hắn lóe lên tinh
quang, nhấp mua ngay.
[Đinh! túc chủ đã mua thành công Tàu đổ bộ (Amphibious assault ship), vật phẩm
đã được chuyển vào "Hàng Trang"]
[Đinh! túc chủ còn 26 xu]
Do từ khi mua M44 cho 1500 binh lính đến nay đã tích lũy được kha khá, mua
xong đợt này hắn cũng hết xu.
Trần Phàm vào hành trang xem, chỉ thấy một mô hình thu nhỏ trong đó, nó có 3
cột buồm, có thể lắp pháo nhưng không có lầu trên thuyền nên không hợp dùng để
chiến đấu.
" Tàu đổ bộ (Amphibious assault ship), tàu có thể đi được ở vùng nước nông hay
cạn, dùng chở quân đổ bộ. Loại tàu được ưa chuộng nhất là tàu dùng đệm không
khí".
Trầm Phàm khẽ gật đầu, lần này chuyến đi đến Hoàng Sa có khởi đầu tương đối
suôn sẻ.