Nguyễn Ánh


Người đăng: daihuynh899@

Tuyết Quang hầu nói xong, ánh mắt y nhanh chóng đảo qua người Nguyễn Huệ để
xem thái độ của mọi người.

Chỉ thấy Nguyễn Huệ vẫn ngồi đó, hai mắt rất có thần không pha nhiễm chút tạp
chất, y khẽ gõ bàn, hồi lâu sau mới nói:"Ta cảm thấy kế sách của Tuyết Quang
hầu rất khả thi, mọi người thì sao?".

5 vị tướng quân còn lại chần chờ hồi lâu, một lát sau Binh Bộ Thượng Thư Lê
Văn Hưng thở dài một hơi, nói:"Các vị, ta cho rằng ngoài kế sách của Tuyết
Quang hầu thì mọi kế sách còn lại đều không khả thi".

Nói tới đây hắn hơi ngập ngừng, nhìn thái độ bình tĩnh của Nguyễn Huệ, y cắn
răng nói:"Theo ta thấy thì hiện tại Đại Việt chúng ta cần thời gian phát
triển, chưa nói tới phương Tây, chỉ riêng Đại Thanh phía bắc đã đủ để uy hiếp
chúng ta, chưa kể nước Xiêm đang ôm hận sau trận Gạch Rầm- Xoài Mút".

"Hiện tại không phải là thời gian tốt để phát động chiến tranh, nếu quả thật
đế quốc Pháp tiến quân đến Đại Việt chúng ta thì lúc đó Đại Việt chính thức
gặp nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ".

Vũ Văn Dũng sắc mặt đỏ bừng, hỏa khí ngút trời, hắn đập tay vào bàn, "Rầm" một
tiếng va chạm giữa bàn tay và bàn gỗ vang lên.

Hắn quát to:"Hồ đồ, Đại Việt chúng ta bao đời nay luôn lấy yếu thắng mạnh, tại
sao phải sợ bọn Pháp đó cơ chứ?".

Binh Bộ Thượng Thư Lê Văn Hưng hơi kinh ngạc, nhìn Vũ Văn Dũng như nhìn kẻ
điên, hiển nhiên là hắn cho rằng Vũ Văn Dũng quá ảo tưởng rồi.

Đế quốc Pháp là gì chứ??? đó chính là một đế quốc phương Tây hàng thật giá
thật, trước khi có thuốc súng xuất hiện thì Pháp cũng đã vô cùng đáng sợ với
chiến thuật kỵ binh dàn hàng ngang, giáp đen dày che từ trên xuống chỉ để lộ
ra đôi mắt sáng như sao trời.

Lúc đó đừng nói Đại Việt mà ngay cả Đại Thanh cũng không phải đối thủ, nhưng
nếu dùng chiến thuật biển người thì vẫn có thể đánh ngang cơ vì đó là thời đại
của vũ khí lạnh, một người dù mạnh đến cỡ nào cũng không thể chém 100 người,
đây là quy luật của tạo hóa.

Ấy vậy mà, từ khi thuốc súng xuất hiện thì ưu thế biển người của Đại Thanh đã
không còn, khoan nói tới súng, chỉ riêng lượng thuốc nổ khủng khiếp của họ
cũng đã đủ để nổ tung Bắc Kinh.

Đến những năm 1762, ưu thế đó ngày càng được hiển lộ ra rõ rệt, đế quốc Pháp
dưới sự thống trị của Napoleon Bonaparte đã cực kỳ dũng mãnh, thiện chiến,
đánh cả châu Âu, uy hiếp Nga Hoàng, đây là cần bản lĩnh thế nào mới làm
được???

Vậy mà hôm nay, một tướng quân nhỏ bé của Đại Việt lại dám coi thường Pháp
quốc??? nếu nói chuyện này cho những kẻ không biết gì về đế quốc Pháp thì
không sao, nhưng nếu nói chuyện này cho một thanh niên ở Pháp Quốc thì họ sẽ
coi đây là một chuyện cười.

Lí do tạo nên sự chênh lệch ở đây là quân đội của Pháp Quốc đều được hiện đại
hóa, giống như một thanh niên với một đứa trẻ vậy, chỉ cần thổi một hơi là đủ
dẹp một nước phong kiến.

Nguyễn Huệ lúc này đã có chút nhíu mày, y nhìn Vũ Văn Dũng chậm rãi nói:"Vũ
Quốc công à, ngươi chưa từng đến Pháp quốc, tất nhiên là chưa biết về sự hiện
đại của họ, Đại Việt chúng ta cũng cần phải hiện đại hóa nếu không sẽ giống
như các nước châu Phi, không chịu nổi một kích của họ".

Vũ Văn Dũng tuy rằng không phục nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không để
ý nữa.

Lúc này, Binh Bộ Thượng Thư Lê Văn Hưng nói tiếp:"Chúng ta nên hành động ngay
lập tức, tránh cho đêm dài lắm mộng, đây là sự tồn vong của Đại Việt chúng ta,
thỉnh cầu các vị ở đây đừng xem thường chuyện này".

5 vị tướng quân còn lại cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này Nguyễn Huệ vỗ
bàn một cái, nói:"Chuẩn bị 20 vạn đại quân, dùng chiến hạm tốt nhất của chúng
ta, 3 ngày nữa nhị vị tướng quân hãy cùng với ta đến đảo Phú Quốc".

Nói xong, Nguyễn Huệ nhìn Binh Bộ Thượng Thư Lê Văn Hưng và Tuyết Quang hầu,
ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng nói:"Hai vị, hãy cùng đi với ta, kế hoạch lần này
phải được giữ bí mật, lần này Nguyễn Huệ ta thề với trời, không chém được đầu
của Nguyễn Ánh thì Nguyễn Huệ ta không về Đại Việt nữa".

Nói xong, Nguyễn Huệ lấy dao gạch nhẹ một đường trên ngón tay, máu tươi từ từ
chảy xuống ly rượu đế.

Nguyễn Huệ ngẩng đầu nhìn 2 người nói:"Nhị vị, hãy cùng nhỏ máu thề đi".

Binh Bộ Thượng Thư Lê Văn Hưng chần chờ một lúc rồi cũng nhỏ máu vào ly rượu,
Tuyết Quang hầu cũng dứt khoát làm theo.

Ly rượu được mỗi người uống một ngụm, xong việc, Nguyễn Huệ cười ha hả vỗ vai
hai người nói:"Nhị vị, lần này chắc chắn sẽ giết được tên tặc tử Nguyễn Ánh đó
thành công, hai người đừng lo lắng gì cả, trời cao cũng muốn Nguyễn Ánh chết
thì làm sao hắn có thể sống??? hahaha".

Nguyễn Huệ không hề biết hắn nhận được thông tin về vị trí của Nguyễn Ánh
không phải là ý trời gì cả mà là do một kẻ xuyên việt phá đám.

Nếu đúng theo lịch sử thì cuộc họp này đã không được diễn ra, Nguyễn Huệ sau
khi được Nguyễn Nhạc truyền ngôi thì chuẩn bị một đợt càn quét lớn nhằm về
phía Nam Đại Việt, đáng tiếc y chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đã mất.

Theo lịch sử, thì Nguyễn Long Phương đã phát triển thành công quân đội của
hắn, từ 2000 quân lên 20 vạn quân chỉ sau 5 năm, Nguyễn Ánh từ đảo Phú Quốc
nhận được thư từ Nguyễn Long Phương thì cực kì mừng rỡ, vài tháng sau hắn trở
về Đại Việt, dẫn binh chiếm hầu hết các tỉnh miền Nam, cuối cùng khi nghe tin
Nguyễn Huệ chết thì hắn dẫn nốt 20 vạn quân tiến lên kinh thành Thăng Long, từ
đó vương triều thuộc về Nguyễn Ánh.

Trên một hòn đảo nhỏ giữa hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Hòn đảo này được 1/2 khu rừng rậm nguyên sinh bao phủ, các cây đại thụ chẳng
biết đã có từ năm nào mà đứng sừng sững không ngã.

Khu vực ven biển có một ngôi làng nhỏ, đây là nơi cho người dân sinh sống,
điểm kì lạ là có khá nhiều binh lính đi tuần xung quanh.

Trong một căn phòng lớn ở một căn nhà 2 tầng giữa hòn đảo, một người thanh
niên khoảng 28 tuổi, khuôn mặt thanh tú, lông mi thẳng như kiếm, hai mắt tràn
đầy vẻ huyết khí cương dương.

Hắn mặc bộ trường bào màu xám, hai mắt nhìn trần nhà, ánh mắt dần trở nên mờ
mịt, hồi lâu sau hắn nhìn gã đàn ông trung niên trước mặt, mở miệng hỏi:"Bá Đa
Lộc, ngươi có thông tin gì về đế quốc không???".

Bá Đa Lộc lắc đầu thở dài nói:"Không có, De Montmorin bá tước từ lúc kí hiệp
ước Versailles thì không hề gửi thư cho ta".

Nguyễn Ánh thở dài, nói:"Có khi nào tình hình đế quốc chưa ổn định nên mới
không gửi tin tức cho ngươi không?".

Bá Đa Lộc nhìn bầu trời xa xa, lẩm bẩm:"Có thể lắm... tình hình đế quốc thật
sự đang rất nguy kịch....nhưng chắc là họ vẫn phải giữ lời hứa chứ??? dù gì
hiệp ước đã được ký kết rồi mà...".

Sóng dập dìu đập vào tảng đá ngầm, như muốn nói trước sự chuyển biến chênh
lệch khỏi dòng lịch sử.

Nguyễn Ánh đã cùng Bá Đa Lộc sang pháp kí hiệp ước Versailles, đầu tháng 5 năm
1787, Bá Đa Lộc cùng hoàng tử Cảnh mới được tiếp kiến vua Louis XVI. Ngày 28
tháng 11 năm 1787[9], tại cung điện Versailles, Thượng thư Bộ Ngoại giao Pháp
là Armand Marc, Bá tước de Montmorin, thay mặt vua Pháp ký với đại diện của
Nguyễn Ánh là Giám mục Bá Đa Lộc bản hiệp ước "Tương trợ tấn công và phòng
thủ" (thường gọi là Hiệp ước Versailles). Hiệp ước này gồm có 10 khoản, nội
dung chính là về việc vua Pháp cam kết cung cấp cho Nguyễn Ánh 4 chiếc tàu
chiến loại frégaté cùng 1.200 bộ binh 200 pháo binh và 250 lính Cafres (lính
da đen châu Phi)[9] và các phương tiện trang bị vũ khí tương ứng; ngược lại
Nguyễn Ánh chấp thuận nhường cửa biển Đà Nẵng và quần đảo Côn Lôn cho Pháp,
cho phép người Pháp được quyền tự do buôn bán và kiểm soát thương mại của
người nước ngoài ở Việt Nam[10], cung cấp lương thực và quân nhu thiết yếu cho
Pháp khi Pháp có chiến tranh với một nước khác ở khu vực Viễn Đông.

Theo Việt Nam sử lược:

Đến ngày 28 tháng 11 năm 1787 thì ông Bá Đa Lộc và De Montmorin bá tước ký tờ
giao ước, đại lược nói rằng:


  1. Vua nước Pháp thuận giúp cho Nguyễn Vương 4 chiếc tàu chiến và một đạo
    binh: 1.200 lục quân, 200 pháo binh, 250 hắc binh ở Phi Châu (Cafres) và đủ
    các thứ súng ống thuốc đạn.


  2. Vì vua nước Pháp có lòng giúp như thế, Nguyễn Vương phải nhường đứt cho
    nước Pháp cửa Hội An (Faifo) và đảo Côn Lôn (Poulo-Condore).


  3. Nguyễn Vương phải để cho người nước Pháp ra vào buôn bán tự do ở trong
    nước, ngoại giả không cho người nước nào ở Âu Châu sang buôn bán ở nước Nam
    nữa.


  4. Khi nào nước Pháp có cần đến lính thủy, lính bộ, lương thực, tàu bè ở
    phương đông, thì Nguyễn Vương phải ứng biện cho đủ giúp nước Pháp.


  5. Khi Nguyễn Vương đã khôi phục được nước rồi, thì phải cứ mỗi năm làm một
    chiếc tàu, y như tàu của nước Pháp đã cho sang giúp, để đem sang trả cho Pháp
    Hoàng.



Đế Quốc Đông Lào - Chương #33