Người đăng: daihuynh899@
Việc này vượt quá việc hắn có thể quản, hắn chần chờ một chút rồi nói:"Việc
này ta không thể giải quyết, ngươi chờ một chút để ta bẩm báo lại cho Suất
Đội".
Dương Bình gật gật đầu, nói:"Cứ tự nhiên".
Viên Vệ Úy xoay người tiến vào cổng thành, trước khi đi hắn nhắc nhở tên lính
bên cạnh:"Đừng để họ vào, nếu họ xông vào cứ giết hết".
"Rõ" tên Vệ Binh bên cạnh hô khẽ.
Trong một căn nhà 2 tầng, Ngô Trường đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng, hắn thì
thào:"Trời lạnh uống trà nóng đúng là nhất, haizz cứ đâm đầu vào công việc
chung quy không phải là tốt a".
Ngô Trường đang thưởng thức sự tĩnh mich thì tiếng bước chân vang lên làm hắn
khẽ nhíu mày, thì thào:"Đậu má nó, lâu lâu mới được nghỉ ngơi cũng không yên
với các đám này".
Viên Vệ Úy chẳng hay biết về chỉ huy của mình đang tức giận chửi bậy, hắn bước
nhanh hơn.
Người chưa tới thì âm thanh từ xa đã vang vào làm Ngô Trường hỏa khí ngút
trời.
"Thưa Suất Đội Ngô Trường, có việc gấp lắm ạ".
Viên Vệ Úy bật tung cánh cửa, nhìn thấy Ngô Trường đang ngồi đó thì ôm quyền
quát to:"Có chuyện rất gấp ạ, ngài mau xem...".
"Xem con mẹ mày ý". Ngô Trường vung tách trà vào đầu của Viên Vệ Úy, "Cạch"
một tiếng, nước trà đổ hết lên người viên Vệ Úy.
Viên Vệ Úy chép chép miệng thưởng thức chút nước trà trên miệng, nói:"Suất
Đội, ngài xem".
Nói rồi viên Vệ Úy đưa tờ giấy cho Ngô Trường, Ngô Trường tuy đang tức giận
nhưng đây cũng là việc quan trọng nên hắn hừ lạnh, nhận tờ giấy nhìn kĩ.
Sau một lúc xem tờ giấy, tay Ngô Trường run run, hồi lâu sau hắn ngước nhìn
viên vệ úy, nói:"Đây.... việc này.... thôi cứ thông báo cho tướng quân Nguyễn
Huệ đã, việc này Nguyễn Huệ đang rất quan tâm".
"Được rồi" viên vệ úy gật đầu, bước ra ngoài.
Dương Bình đang lặng lẽ ngồi chờ đợi, sắc mặt bình thản.
50 tên lính còn lại cũng đã bước xuống ngựa, ai cũng đứng thẳng, nghiêm túc
nhìn phía trước, dáng vẻ 50 người như một làm đám trinh sát ngoài thành hâm mộ
không thôi.
Hắc Y Nhân 1 nói:"Đây là đội quân gì vậy nhỉ??? huấn luyện phải nghiêm túc cỡ
nào mới được như vậy???".
Hắc Y Nhân 2 nhìn đám lính Dương Bình mà than thở:"Haizz đám lính này chắc
chắn phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc lắm đây...".
Hắc Y Nhân 3 chán nản nói:"Tao hâm mộ bọn này quá.... ước gì quân đội nhà
Nguyễn cũng được như vậy nhỉ".
Thật ra dáng vẻ nghiêm túc này là nhờ Trần Phàm dùng "Thao Trường", trong đó
xuất hiện mục "Huấn Luyện Quân Sự"bao gồm tất cả quy tắc về dáng đứng, ngồi,
chào của quân đội chính quy thời hiện đại.
Hồi lâu sau, viên Vệ Úy tiến ra ngoài cổng thành, nói:"Tướng quân Nguyễn Huệ
muốn găp các ngươi".
Dương Bình sắc mặt vẫn lạnh lùng, hắn đã sớm biết trước sự thần kì của lá thư
đó, hắn phất tay ra hiệu cho đám binh lính tiến vào.
"Cồng cộc, cồng cộc, cồng cộc" Tiếng va chạm giữa giày và nền đất cứng vang
lên.
Đám người dân tò mò nhìn đám binh lính lạ mặt tiến đến, theo cái nhìn của họ
đám lính này có một chút khí chất của những binh lính Đại Việt, cũng pha trộn
chút phong cách phương Tây tạo nên sự huyền bí.
Dương Bình nhìn đám người dân như nhìn một đám nhà quê, dù trong lòng rất
khinh thường nhưng ngoài mặt hắn vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới một căn nhà 2 tầng bằng gạch, lúc này chưa có
bê tông, muốn xây nhà thì người ta chỉ trộn vữa để những cục gạch ống dính
chặt vào nhau, điều buồn cười là một số căn nhà còn không có vữa, chỉ chất
gạch thành đống khi xây tường mà thôi.
Trước lối vào đại sảnh có hai tên lính đứng vững tại chỗ, thần sắc nghiêm
nghị.
Một tên lính thấy đám người tiến lại thì quát to:"Đứng lại!!! các người là
ai???".
Viên Vệ Úy tiến đến, nói:"Tôi là vệ úy trực cổng thành hôm nay, vừa rồi đô úy
Vương Lâm đã mời tôi dẫn đám người này gặp tướng quân Nguyễn Huệ". Dứt lời,
viên Vệ Úy đưa một tờ giấy màu xanh lục cho tên lính canh.
Tên lính canh nhìn tờ giấy, một lát sau hắn mới mở miệng nói:"Được rồi, đây
đúng là giấy mời của đô úy Vương Lâm, các ngươi có thể vào".
Viên Vệ Úy gật đầu, xoay người nói với đám Dương Bình:"Muốn vào phủ của tướng
quân Nguyễn Huệ phải để hết vũ khí ra bên ngoài".
Dương Bình nhàn nhạt gật đầu, nói:"Ta chỉ cần gặp tướng quân Nguyễn Huệ mà
thôi, bọm họ đứng để đây không vấn đề chứ???".
Viên Vệ Úy gật đầu, làm ra tư thế mời, Dương Bình đưa khẩu K54 cho một tên
lính gần đó rồi tiến tới.
Tên lính nghi hoặc nhìn khẩu K54, chỉ thấy đây là một loãi đồ vật nhỏ gọn,
thần thù kì quái, vật này mà bạc, có một cái tay cầm, ngay cạnh tay cầm có một
cái cò, phía sau có một bánh răng nhỏ, điểm đặc biệt ở đây là nó có nòng đen
kịt, nhìn khá giống súng hỏa mai phiên bản thu nhỏ.
Dương Bình chẳng thèm quan tâm ánh mắt của tên lính, thong dong tiến vào đại
sảnh, đại sảnh khá rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn và một cái ghế.
Trên chiếc bàn có một ấm trà còn nóng, hiển nhiên là vừa pha cách đây chưa
lâu, gần đó, cầu thang cũng được làm bằng gạch, có vữa nối liền giữa các khe
hở, tất cả tường, cầu thang đều được sơn một lớp sơn nhẵn bóng, với tình cảnh
lúc này mà có một căn nhà như vậy thì chỉ có thể dùng hai chữ Xa Xỉ để hình
dung.
Dương Bình cũng lần đầu thấy một căn nhà hoàn hảo như vậy, sắc mặt hắn có chút
kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được che lấp lại.
Viên Vệ Úy cười khẽ, lúc đầu y tiến vào đây cũng kinh ngạc đến ngây người,
thông qua tìm hiểu y được biết những căn nhà thế này ở Đại Việt là xa xỉ phẩm
nhưng ở các nước phương Tây thì lại hết sức bình thường, cái gọi là vữa, nước
sơn đều được nhập khẩu từ các thương nhân phương Tây.
Dương Bình tiến đến cầu thang, âm thanh cộc cộc va chạm giữa ủng với nền gỗ đã
không còn nữa mà thay vào đó là "Bạch, bạch".
Cầu thang khá hẹp nhưng cũng khá dài, Dương Bình từng bước một lên tầng 2, sắc
mặt y vẫn không hề đổi.
Thời nhà Nguyễn, các căn nhà được xây 2 tầng đã là cực hạn, nếu muốn xây thêm
nữa cần phải có kỹ thuật làm móng nhà của phương Tây, tuy nhiên căn nhà 3 tầng
cũng đã cực hạn ở những năm 1762 rồi.