Người đăng: daihuynh899@
2 tháng sau, thành Vân Kinh.
Trần Phàm mặc bộ y phục cấp tướng quân, lúc trước hắn đã thiết kế luôn trang
phục cấp tướng quân trong quân đội Đức Quốc Xã, trang phục này nhìn bề ngoài
khá giống binh lính bình thường nhưng thật ra nó được sửa một vài chi tiết
nhỏ, chiếc mũ cối đã được thay bằng mũ lưỡi trai của quân đội đức.
Nếu là người bình thường mặc trang phục này vào thì chẳng có gì lạ cả, nhưng
hắn là nữ nhân, trang phục này mặc vào không làm xấu hình tượng của hắn, ngược
lại vẻ đẹp của hắn càng được thể hiện ra.
Cúc áo như muốn bung ra, đôi chân dài thon gọn được giấu kín dưới chiếc quần
dài, cơ thể hầu như bị che lấp nhưng vẫn thể hiện ra những đường cong hoàn mỹ
của nữ nhân, tóc dài được xõa ra thẳng đều, khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt mỹ
như thế.
Hiện trong quân đội hắn không hề có ai mặc được trang phục này bởi trong doanh
trại lúc này tuy có 7200 người nhưng đều chia ra làm hai cấp bậc, đó là: binh
sĩ và sĩ quan.
Còn về sao không chia thêm chức vụ??? Trần Phàm không cần, chính xác hơn là
hắn lười thêm chức vụ vào vì hiện tại tuy người nhiều nhưng tất cả đều nghe
lệnh của hắn, trừ khi hắn có thuộc hạ trung thành thì mới cần chia nhỏ cấp bậc
ra, hiện tại hắn còn không có thuộc hạ cơ.
Trần Phàm rảo bước đi về phía tòa nhà 2 tầng ở trung tâm doanh trại, đây là
nơi tổ chức các cuộc họp trong quân doanh, tổng cộng có 60 sĩ quan được phép
tham dự.
Trần Phàm bước vào thu hút mọi ánh nhìn, đám sĩ quan đều đồng loạt đứng dậy,
đặt tay lên trán, chào theo lối quân đội hiện đại, hô to:"Chào chủ công".
Trần Phàm gật gật đầu, đi đến chiếc ghế lớn nhất chính giữa căn phòng.
Trần Phàm ngáp một cái, nói:"Nhiệm Vụ Bảng sao rồi???".
Một sĩ quan trung niên đứng dậy nói:"Thưa chủ công, hiện mỗi binh lính đều
phải làm nhiệm vụ, có điều chi phí phần thưởng nhiệm vụ mỗi ngày đã lên tới 3
tỷ".
Trần Phàm gật đầu, nói:"Bắt đầu từ ngày mai mỗi nhiệm vụ thưởng 500 ngàn thôi,
hễ là binh lính thì đều phải làm".
"Vâng, ngày mai sẽ thông báo ngay cho toàn quân". viên sĩ quan trung niên nói.
Trần Phàm nhìn tấm bản đồ treo trên tường, đây là bản đồ về khu vực quận Cẩm
Lệ, tỉnh Đà Nẵng.
Trần Phàm cầm bút lông khoanh tròn một dấu đỏ chót ngay giữa quần đảo Hoàng
Sa, hắn nói:"Tuần sau chúng ta sẽ đến khu vực này, theo như Bàng Ngô khai báo
thì 2 tháng nữa sẽ có một đội tàu buôn đi qua khu vực này, việc chúng ta phải
làm là cướp đội tàu buôn này".
Một viên sĩ quan ngơ ngác hỏi:"Đội tàu buôn này có thứ gì là chúng ta phải
cướp thưa chủ công???".
Trần Phàm nói nhanh:"Đó là thuốc phiện, một thứ chất gây nghiện cực kỳ có hại
cho sức khỏe, thứ này rất phổ biến ở châu Âu, nó làm con người mê mê màng màng
khi dùng".
Viên sĩ quan kinh ngạc nói:"Thứ chất này độc hại vậy ư???".
Trần Phàm gật đầu nói:"Đúng vậy".
Việc này làm các sĩ quan hơi giật mình, chỉ là hơi giật mình thôi, thật ra thứ
chất này có làm chết hết đám dân đen họ cũng chẳng quan tâm, đây là thời loạn
thế, mạnh sống là thứ rẻ tiền nhất trong thời này.
Trần Phàm nhìn thoáng qua bảng thông tin, số xu hiện tại đã có 6250 xu, đã đủ
để trang bị M44 hàng loạt cho binh sĩ.
Trần Phàm nhấp vào mua ngay, lập tức 6250 xu chỉ còn 250 xu
[Đinh! túc chủ nhận được x600 khẩu M44, vật phẩm đã được chuyển vào "Hành
Trang".]
[Đinh, túc chủ còn 250 xu]
"Thao Trường" đã huấn luyện xong 7200 binh sĩ sử dụng M44 từ lâu, bây giờ chỉ
cần cấp cho tất cả binh sĩ M44 là được.
"Haizz vẫn thiếu xu a, chuyến đi lần này mình chỉ dẫn theo 600 người vậy" Trần
Phàm cảm khái nói.
Trần Phàm chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nói với một tên sĩ quan:"Giao tấm bản đồ
và bức thư này cho Nguyễn Huệ, đây là Giấy Thông Hành Sơ Cấp, có thể gặp trực
tiếp Nguyễn Huệ, cứ nói là thư của Như Nguyệt tướng quân".
"Rõ". Viên sĩ quan cung kính đáp.
"1 tháng sau sẽ xuất phát đến quận Cẩm Lệ, tất cả đều chuẩn bị tinh thần đầy
đủ, sẵn sàng chiến đấu". Trần Phàm hùng hồn nói, giọng nói mang theo vài phần
bá khí.
"Rõ" Đám sĩ quan đáp.
"Giải tán cuộc họp này đi, ta thấy mệt rồi" Trần Phàm phất phất tay, bước
nhanh ra ngoài.
Từ khi biến thành nữ nhân đến bây giờ thể lực của hắn đã không còn được như
trước, cảm giác bị mất hẳn 1/2 sức lực.
Trần Phàm cảm thấy cả cơ thể dần bốc mùi, hắn thầm than:"Làm nữ nhân đúng là
mệt thật, ngày nào cũng phải tắm".
Hắn tiến đến phòng tắm, phòng tắm được hắn cải tạo lại, có vòi hoa sen, bồn
cầu, giấy vệ sinh các thứ, nói chung là đầy đủ.
Trần Phàm nhẹ nhàng lột y phục ra, ban đầu là chiếc áo sơ mi, phải nói y phục
của Đức Quốc Xã thiết kế khá ổn, nó được làm bằng vải thô nhưng lại rất dày và
cứng, chiến đấu trong thời gian dài không hề khiến cho y phục bị thấm mồ hôi.
Trần Phàm khá thích mặc nội y màu đen, đây có lẽ là thú vui của hắn, nhìn đôi
bạch ngọc căng tròn đầy đặn, hai núm đỏ hồng căng cứng khiến hắn cảm thấy
thích thú.
Trần Phàm nhẹ nhàng xoa xoa hai núm, một cảm giác khoan khái, thư giãn pha lẫn
chút mê mang truyền vào thần kinh của hắn khiến hắn cảm giác lâng lâng.
Cởi chiếc quần lót, đập vào mắt hắn là tiểu huyệt ửng hồng, hắn sờ sờ vào thử
thì cảm giác kích thích đến tận xương tủy truyền vào sâu trong não.
Trần Phàm thích thú nhẹ nhàng xoa xoa, khi thì ngắt nhẹ đầu ti, khi thì đưa
ngón tay vào sâu trong tiểu huyệt nhưng hắn không dám đưa tay vào sâu hơn vì
sợ đụng đến màng trinh.
Dần dần, sự khoái cảm tăng lên cao, hai tay hắn xoa đều hai bộ phận nhạy cảm
liên tục, cơ thể hắn co giật, hắn khẽ rên:"Ư.....ưm...phê quá......ước gì có
một côn thịt ở đây nhỉ".
Ngón tay xoa nhanh hơn theo sự khoái cảm, một lát sau khuôn mặt hắn đã đỏ
bừng, một dòng nước tràn ra từ tiểu huyệt, hắn vươn tay chạm vào dòng nước đó
rồi khẽ liếm một cái.
"Ừm...cũng khá ngon đấy chứ nhỉ....". Trần Phàm liếm ngón tay có dính thứ nước
đó, ánh mắt hắn dần mê man, thích thú nồng đậm.