Tra Khảo (2)


Người đăng: daihuynh899@

Bàng Ngô vẫn ngồi đó, ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Phàm, y biết rõ thuốc phiện
là mặt hàng nổi tiếng và được người dân ở phương Tây yêu thích, ngay cả các
quan lại, quý tộc bên phương Tây cũng dùng thuốc phiện, tóm lại thuốc phiện là
mặt hàng cực kỳ phổ biến bên đó.

Vậy mà bây giờ nữ nhân trước mặt lại biết về thuốc phiện??? Bàng Ngô cảm thấy
rất kỳ quái, dù sao Đại Việt chưa từng xuất hiện thuốc phiện, đây chỉ là lô
hàng đầu tiên mà một thương nhân Đại Việt sang phương Tây nhập thử mà thôi.

Thực ra Đại Việt đến những năm 1839 mới xuất hiện thuốc phiện, tuy nhiên lô
hàng đầu tiên này đã nhập cảng không thành công.

Theo lịch sử thì con thuyền chứa lô hàng này đã bị hải tặc nước Đại Thanh chặn
lại ngay trên quần đảo Hoàng Sa, trận đánh đó rất khốc liệt, bên phía hải tặc
có 3000 người, ai ai cũng đều hung hăng, dữ tợn, bên thuyền buôn thì có 200
người, tất cả đều là người nước Đại Việt, nhưng nhờ có súng hỏa mai cùng với
lượng thuốc súng dồi dào, cuộc chiến này tưởng chừng như áp đảo thực tế lại
phải diễn ra 3 ngày 3 đêm.

Cuối cùng, 200 người thương nhân chết sạch, 3000 tên hải tặc chỉ còn khoảng
2300 tên, có thể tưởng tượng ra được cuộc chiến diễn ra tàn khốc như thế nào.

Về lô hàng thì một đám lái buôn trước khi chết đã ném hết xuống biển, ý đồ
không để lộ thứ hàng cấm này ra ngoài, vì vậy nên từ đó không thương nhân nào
nhập thuốc phiện nữa.

Cuộc sống này có những việc không như ý muốn, dù Trần Phàm là người Xuyên Việt
nhưng có những bí mật chỉ người trong cuộc mới biết không hề được ghi chép
lại.

Bàng Ngô nói:"Thuốc phiện được chúng ta nhập từ nước Anh về, hiện tại chắc
thuyến đã tới nơi đó rồi, dự tính khoảng 4 tháng nữa họ sẽ về Quận Cẩm Lệ, lúc
đó ta sẽ liên hệ với một số quý tộc để bán lại cho họ".

Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:"Ngươi biết thuốc phiện độc hại nhưng vẫn
buôn bán cho dân ta, ngươi không có đạo đức ư???".

Bàng Ngô cười ha hả nói:"Đạo đức??? đạo đức là gì??? ăn được không??? đám
thương nhên bọn ta chỉ cần lợi ích, việc gì cũng lấy chữ lợi ích lên hàng đầu,
đây là loạn thế, là thời loạn đấy ngươi hiểu không??? nếu ai ai cũng nói đạo
đức như ngươi thì tại sao lại có chiến tranh? tại sao lại có những kẻ đầu cơ
trục lợi hại người lợi mình? suy cho cùng thì ta cũng chỉ là một thương nhân
mà thôi, không có ta thì cũng sẽ có kẻ khác làm thôi".

Trần Phàm cười nhạt, nụ cười này không còn chút thanh xuân hay vẻ tươi cười
nữa mà có còn lại sự phẫn nộ và sát ý nồng đậm, hắn khẽ nói:"Giết".

Hai tên lính đã cầm súng bên ngoài chờ sẵn, nghe chủ công nói cũng hùng hùng
hổ hổ xông vào nã thẳng đạn vào đầu Bàng Ngô.

"Bằng" đầu của Bàng Ngô bị 2 viên M44 ghim vào nát bấy, não lòi ra, nhìn thấy
cả xương trắng, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc ghế.

"Thứ ghê tởm, vì lợi ích mà hại cả dân mình, việc này ta không làm
được....nhưng mà việc này sau này có thể có ích...". Trần Phàm trầm ngâm,
quyết định 4 tháng sau sẽ đi thử một chuyến.

Sáng hôm sau, Trần Phàm nhìn số xu đang dần tăng lên từng chút thì rất hài
lòng, hắn nghĩ thầm:"Cũng đã đến lúc trang bị y phục mới cho binh lính rồi".

Trần Phàm vẽ một bản thiết kế trang phục, nhìn bề ngoài thì cả trang phục đều
thuần một màu xanh đậm, mũ cối cũng màu xanh đậm, cổ áo chữ V, hai bên vai là
quân hàm, trên áo có rất nhiều túi dùng để chứa đạn và lựu đạn, cổ tay áo dài,
ủng đen.

Đúng vậy, đây chính là trang phục của lính Đức Quốc Xã!!! Trần Phàm chỉ vẽ nó
vì hắn thấy trang phục này đẹp, vừa thể hiện tư thế nghiêm trang vừa tỏa ra
khí thế bá đạo.

Trần Phàm giao bản thiết kế cho đám binh lính đi may, dự định là đặt 1 vạn bộ,
số lượng này quá lớn đủ để các xưởng may ở Vân Kinh hoạt động hết công suất.

"Tiếp theo là Thao Trường, tuy chưa đủ xu để trang bị M44 cho toàn bộ binh
lính nhưng tạm đủ rồi, cả việc thành lập bộ y tế nữa chứ". Trần Phàm nhấp vào
bảng giao diện,

"Thao Trường : Hiện tại quân đội của bạn có 5520 binh sĩ. Để huấn luyện tất cả
đạt trình độ cao cấp về các vũ khí như sau thì cần thời gian tương ứng.

-Huấn Luyện Về Sử Dụng M44 : 1 tháng
- Huấn Luyện Về Sử Dụng Lựu Đạn F2: 17 ngày 2 tiếng.
- Huấn Luyện Về Sử Dụng AKA 47-1 : 2 tháng 16 ngày".

"Không tốn xu là tốt rồi, trước mắt cứ huấn luyện sở dụng M44 đi đã" Trần Phàm
nhấp vào mục "Huấn Luyện Về Sử Dụng M44 : 1 tháng".

Lập tức, Thao Trường xuất hiện các dòng chữ:


  • Đang Huấn Luyện
    -Đã huấn luyện : 0 người
    -Thời gian còn lại: 1 tháng.

"Tiếp theo là thành lập bộ y tế, à mà hệ thống cho ta hỏi là về sau có mở chức
năng chữa cho những người bị thương không???".

[Đinh! chức năng "Cấp Cứu" sẽ mở khi túc chủ hoàn thành các điều kiện như sau:

-Tiêu hết 2000 xu, hiện đã tiêu phí 800 xu
- Số binh lính đạt 2 vạn
- Chiếm thành công kinh thành Thăng Long]

"Ừm... cũng không khó lắm nhỉ..." Trần Phàm nhìn điều kiện mà thở dài một hơi,
tiện tay mở Hành Trang xem số xu.

"Hành Trang: Số xu còn lại của túc chủ là 372 xu".

[Đinh! hệ thống kiểm tra nhận thấy túc chủ đã có số xu để trả nợ, xin hỏi túc
chủ có muốn trả nợ 140 xu không???]

"Trả đi, ta ghét nhất là thiếu nợ người khác".

[Đinh! túc chủ còn 232 xu]

"Sẵn tiện xem thông tin cá nhân coi có gì mới nào".

"-Tên: Trần Phàm
-Chức Vụ: Chủ Công
- Giới tính: Nam
- Danh Hiệu : Chưa có
- Quốc Gia đã chinh phục : 0
- Số binh lính dưới trướng : 5520
- Số tướng lĩnh dưới trướng : 0".

"Ừm...chẳng có gì hot... thôi đành đợi vài tháng nữa vậy" Trần Phàm ngáp một
cái, tiếp tục ngủ.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #25