Chuẩn Bị (1)


Người đăng: daihuynh899@

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:"Các vị chờ lâu không ?".

Đám trưởng lão quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy từ cửa ra vào
bước một nữ nhân mặc một thân áo bào trắng, dung mạo xinh đẹp như tiên nữ,
trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hai hàng lông mi cong
vút càng toát lên vẻ diễm lệ của nàng.

Trần Phàm tươi cười bước tới, hắn chỉ là cười nhạt theo thói quen thôi nhưng
lúc này hắn đep tựa như tiên nữ, nụ cười của hắn khiến hoa nhường nguyệt thẹn,
đẹp như tranh vẽ, phảng phất vẻ đẹp của thiên địa này đều dung nhập vào nụ
cười này.

Bầu không khí lúc này căng cứng lại, cả đám hô hấp dồn dập nhìn nữ tử trước
mặt, tựa như đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp khó có thể tin nổi.

Trần Phàm cười lạnh, hắn mong muốn chính là hiệu quả này, lúc này mắt thấy đã
hoàn thành mục đích chấn nhiếp thì hắn không do dự nữa mà nói thẳng:"Ta là thê
tử chưa cưới của Trần Phàm, ta tên Như Nguyệt, hôm nay ta đến đây là để thông
báo các vị một tin tức quan trọng".

"Phu quân của ta đã bị bắt đến một đất nước khác, đất nước đó nằm ở châu Âu,
cụ thể thế nào thì ta không tiện nói rõ".

"Như Nguyệt ta thay phu quân tiếp quản nơi này, hôm nay ta muốn thông báo một
chuyện cực kì quan trọng, đó là ngày mai chúng ta sẽ tấn công căn cứ của
Nguyễn Long Phương".

"Nguyễn Long Phương là phó thủ lĩnh của Nguyễn Ánh, người này tâm cơ thâm
trầm, giỏi bày mưu tính kế, có tài quân sự, là quân sư được Nguyễn Ánh trọng
dụng, hiện nay vì Nguyễn Ánh bị ba anh em Nguyễn Huệ đuổi giết phải chạy ra
khỏi Đại Việt, để lại Nguyễn Long Phương thế lực đơn bạc, hiện tại hắn chỉ kéo
dài hơi tàn ở vùng núi ta đánh dấu trên bản đồ mà thôi, nhân cơ hội triều đình
chưa chú ý ta phải tiêu diệt thế lực kẻ này".

Dứt lời, Trần Phàm lấy một tấm bản đồ ra rồi treo lên tường, dấu X đỏ chót
trên bản đồ hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Một lão giả hỏi:"Chúng ta tấn công căn cứ của Nguyễn Long Phương thì được gì
?".

Trần Phàm lạnh nhạt nói:"Không được gì cả, tôi đến đây để thông báo cho mọi
người vậy thôi".

"Hừ, khinh chúng ta sao ? làm như bọn ta là nô tài của ngươi à ?". Đại hán mở
miệng, tay đút vào quần chuẩn bị rút dao găm ra.

Ánh mắt Trần Phàm lóe lên tinh quang, ý thức vừa chuyển động lập tức M44 rơi
trên tay hắn, hắn không chút do dự nã thẳng viên đạn vào tim của đối phương.

"Bằng" viên đạn vừa ghim vào tim đại hán thì y cumg vừa rút dao ra, ánh mắt
tràn đầy vẻ kinh hoảng cùng khiếp sợ không thể diễn tả, tựa như là nhìn thấy
quái vật vậy, y không ngờ nữ tử trước mặt nhanh đến như vậy, hầu như không đến
2 giây viên đạn đã ghim vào ngực y làm đại hán mất bình tĩnh.

Đại hán lảo đảo đứng không vững thì thào:"Tại sao.... lại có thể....như
vậy???". Đến chữ cuối cùng, đại hán tựa như dùng hết sức mà nói, sau đó hắn
ngã quỵ xuống chết.

Toàn trường yên tĩnh !!!!

Không ai ngờ được, nữ nhân đẹp như vậy mà lại có dũng khí giết người, phải
biết rằng năm 1762 Đại Việt còn nhiễm nặng tính trọng nam khinh nữ của tinh
thần đại hán, nho giáo được đề cao đến nỗi hễ là đỗ trạng nguyên là một bước
lên trời, mọi người gặp đều phải cung kính không dám có nửa điểm thất lễ, thậm
chí tướng quân trong triều đình xét về địa vị còn thua xa so với trạng nguyên,
nhiêu đó là đủ thấy Đại Việt nhiễm các truyền thống của Đại Thanh như thế nào.

"Thu dọn đi, ngày mai 6h sáng xuất phát, vượt hai ngọn núi mới tới được đó".
Trần Phàm cất M44 vào Hành Trang rồi đi ra ngoài.

Đám trưởng lão nhìn bóng lưng yêu kiều đầy đường nét của Trần Phàm mà như nhìn
bóng lưng của một con quái vật.

Hít hà một tiếng, đám trưởng lão vẫn giữ thần sắc không thể tin nổi hai mắt
nhìn nhau, cuối cùng cả đám không có đối sách nào, đành phải giải tán cuộc
họp.

Trần Phàm vừa đi trên đường vừa thở dài tiếc nuối "Đạn dược chỉ còn 70 viên,
không biết bao giờ Nhu Yếu Phẩm mới mở ra nhỉ ??? thôi ráng chờ vậy, dù sao
thì sau khi kết thúc cuộc chiến ngày mai mình cũng sẽ có hàng loạt xu thu được
từ Nhiệm Vụ Các, haizzz nhắc đến đây mới nhớ mình chưa công bố Nhiệm Vụ Các
nữa".

Trần Phàm lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, một đưởng thẳng đến trong phòng ngủ
thiếp đi.

6h sáng hôm sau, 120 binh lính đều tập hợp ở quảng trường, lúc này mỗi người
đều đã biết sử dụng kiếm và thương, tuy chỉ là biết dùng chứ chưa thành thục
nhưng 120 người cũng là số lượng lớn.

Trần Phàm mặc một bộ y phục hắc y đơn giản, hồi 5h sáng hắn vốn định mặc bộ y
phục đơn giản màu hồng phấn nhưng nghĩ lại hôm nay phải đi chém giết mà ăn mặc
như vậy thì thu hút quá lớn nên hấn chỉ mặc y phục màu đen.

Một nữ tử hiện ra trước mắt đông đảo binh lính, mắt như thu thuỷ, mũi ngọc
tinh xảo ngạo nghễ ưỡn cao, môi đỏ trơn bóng, hàm răng như ngọc, đặc biệt là
ngực khá lớn làm y phục cũng căng tròn theo, mỗi lần di chuyển nó đều lay động
nhẹ càng làm nam nhân thêm đỏ mắt.

Kì thực hắn cũng biết như vậy là hơi bất tiện nhưng thời gian quá gấp không
kịp chuẩn bị vải trắng để quấn cặp ngực khủng lại.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #11