Return


Người đăng: kenbi

“Eric, có khách yêu cầu giao hai phần pizza Grandma. Địa chỉ đây” Người đàn
ông dáng vẻ có chút béo lùn đưa cho hắn tờ giấy nhỏ.

“Bánh bà ngoại?!” William không chắc chắn nói.

“Có vấn đề gì không?”

“Không” Tuy lắc đầu nhưng trong lòng tự hỏi. Tên nghe thật dị, không thể chọn
một cái nào hầm hố hơn sao, chẳng lẽ người sáng chế là một bà ngoại 80 tuổi.
Mà thôi nghĩ nhiều tác dụng gì, hắn còn phải lo kiếm tiền trước đã: “Ok. Cháu
đi ngay đây”

Mỗi lần giao hàng tất cả nhân viên đều phải ký lên bảng bảng công việc, ký sai
thì phạt, ký thiếu thì thiệt. Đang kiểm tra có nhầm lẫn gì không lại nghe thấy
có tiếng cửa mở, nghĩ có khách mới vào quán nhưng không phải.

“Này Eric, lại đưa hàng tiếp à” Người mới tới hỏi hắn

Đó là một thiếu nữ có mái tóc dài, khá dầy màu nâu sẫm, dáng người đầy đặn
nhưng lại trông rất ưa nhìn theo cách nghĩ của hắn.

“Đúng vậy, lão Rudolf trả lương cho chúng ta không ít”

“Cám ơn !” Lão già này không biết ở chỗ nào nhô ra đáp lời hắn

Jenny không thèm để ý, có lẽ quá quen thuộc tính cách lập dị của chủ nhà hàng

“Cậu biết không, đôi lúc tôi cảm thấy cậu sinh ra để làm bán thời gian còn hơn
cả tôi”

“Jenny. Chị quá rõ câu trả lời mà? Chúng ta đều không có lựa chọn khác”
William kiểm tra hộp bánh liệu có vấn đề hay không, cái gì cũng quá tam ba
bận. Mới một tháng mà hắn gửi nhầm mất 2 lần. Tuyệt đối là xỉ nhục trong cuộc
đời làm thêm của hắn.

“Cuộc đời bất công và những kẻ lắm tiền ngoài kia vẫn luôn ngồi chờ chúng ta
phục vụ để đổi lấy đồng tiền lẻ của họ”

William mặt vô biểu tình quay sang nói: “Chỉ cần họ trả đủ thì có vấn đề gì,
xã hội này chính là vậy đó Jenny. Phần bánh chỉ có một, sẽ không thể cắt thêm
cho mình nếu không cố gắng”

“Trời, hôm nay còn biết thuyết giáo nữa đấy”

Cô nàng làm mặt tức giận nhưng hắn đã kịp chữa cháy

“Tất nhiên Jenny của chúng ta cũng rất cố gắng”

Nghe William khen mình, cô gái kiêu ngạo hếch cằm lên như một con thiên nga
đắc thắng.

“Tạm tha cho cậu”

“Tiểu thư thật khoan dung!”

Cứ để cô chị tự sướng đi, hắn cũng chả mất cân thịt nào.

“Ầy !! Trễ rồi ! Tôi đi trước”

“Này ! Đừng để mấy con ả đó lại bám đuôi đấy” Jenny gắt gỏng nói với theo.

Hắn chỉ có thể lắc đầu. Nghĩ tới buổi đầu tiên đi giao hàng. Một bà thím suýt
chút nữa đã tóm hắn ở lại, đơn giản khuôn mặt sát gái không địch thủ là nguyên
nhân gây họa. Tính kế đeo khẩu trang thì lão chủ không cho. Có vẻ nhờ có hắn
mà tháng qua doanh thu bán hàng tăng không chỉ gấp đôi, tất cả đều yêu cầu hắn
đi giao, có người còn vì thế mà nguyện trả giá gấp đôi, gấp ba.

* *

Bên kia đường, một chiếc ô tô trắng hiệu Chevrolet Corsica trông rất bình
thường đậu bên lề.

“Xuất phát thôi !”

Tên kế bên vừa nhai hamburger vừa hỏi: “Đi tiếp rồi hả?”

“Đúng thế. Mà cậu có thể tạm ngưng nhai khi nói được chứ. Ta cảm thấy thật
tởm”

“Thức ăn là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban cho loài người, chúng ta
phải tôn trọng đó lão già”

“Việc cậu ăn thì liên quan quái gì tới ý Chúa ?”

Ánh mắt miệt thị nhìn tên đồng sự. Tại sao cấp trên lại ghép hắn với một tay
tham ăn chứ, không những thế còn là tân binh hạng hai.

Thomas chán không buồn nói nữa, đẩy cái tên còn đang tâm hồn ăn uống xuống
hàng ghế dưới. Để một kẻ chỉ nghĩ đến ăn vừa tận hưởng ẩm thực vừa lái xe vậy
thì xin chúc mừng bạn, bạn đang lên một chuyến xe tang chính hiệu.

“Mà ông nghĩ xem, Đi giao hàng cũng được tháng rồi chứ không ít. Đúng thật
người giàu đều luôn có suy nghĩ lạ đời” Thưởng thức xong cái hắn cho rằng món
quà của Thượng Đế, cái miệng lại bắt đầu than vãn không ngừng nghỉ.

“Đương nhiên, thế nên cậu chủ Eric mới là tỷ phú và chúng ta phải ngồi đây”

"Tính ra cậu chủ sắp sinh nhật chứ nhỉ, chúng ta năm tám tuổi đang làm gì
vậy?”

“Có lẽ đòi bố mẹ mua gì đó. Sau đó cầm kéo cắt sạch lông con chó để đe dọa”
Lão vừa nghĩ tới chiến tích thời thơ ấu.

“Còn tôi sẽ …. “ Đang tính nói tiếp đã bị ông già khó tính kia chặn họng.

“Được rồi con trai, ta hiểu cậu đang muốn nói gì”

“Ông biết được?!” Lucio vẻ mặt không tin, lão già này chỉ hay nói phét.

“Tất nhiên nhìn thân hình của cậu, ta nghĩ ai cũng hiểu” Thomas lái xe nhưng
mắt liếc xéo nhìn qua gương chiếu hậu vừa lắc đầu bĩu môi nói.

Trời đất chứng giám, nếu không phải hắn đánh không lại thì tuyệt đối tên già
kia không sống đến giây thứ hai. Đời này chưa ai chê béo trước mặt hắn.

“Ông rõ ràng phân biệt chủng tộc”

“Ta đâu có” Lão phản bác

“Là … là kỳ thị người đầy đặn”

“Đầy đặn ?! … Phụt !!” Nghe hết câu, trong bụng có bao nhiêu rượu thịt đều từ
ruột già ruột non lộn cả ra ngoài. Để mập mạp nghe còn được.

….............

1 tháng trước

“Cậu nói gì, muốn bí mật đi Mỹ?”

Trong phòng làm việc. Maria tức giận vỗ mạnh, trợn mắt nhìn cậu thanh niên
dáng vẻ vô tội thản nhiên gác chân lên bàn. Tên lỏi này mới yên chưa được bao
lâu lại tính nghĩ ra trò quái quỷ gì đây. Cuối năm ngoái cô đến khốn khổ vì
hắn, rất nhiều nước lặng lẽ phê phán cách hành xử của William hay trực tiếp là
chính cô, kẻ chủ mưu khiến nền kinh tế nhiều nước bị chững lại sau đợt khủng
hoảng vừa rồi mà cô chẳng hề hay biết tới khi mấy người cận vệ của tên nhóc
này báo về.

“Đúng vậy Maria, cô không thấy cơ hội đang nằm ngay đó sao” Hình như không
nhận thấy cô nàng tức giận, hắn điềm nhiên coi như không có chuyện gì.

“Tôi chả thấy cơ hội nào hết ngoài việc cậu bị thần kinh.”

“Maria, đây là lần thứ 104 cô bảo tôi mắc vấn đề về bệnh tâm thần. Có tin hay
không tôi kiện cô ra tòa án Quốc tế”

“Cứ thoải mái. Tôi trước giờ chưa biết sợ cảm giác nó như thế nào. Mà hãy tin
tôi đi, đảm bảo cậu sẽ no đòn trước khi rời khỏi đây“

“Được rồi, vẫn là cô thắng. Nhưng lần này tôi chắc chắn phải qua Mỹ”

“Tính đi bao lâu” Nếu hắn đã kiên quyết vậy cản cũng không nổi.

“Không biết, có thể 2,3 năm hoặc lâu hơn”

“Cậu định sang đó làm gì ?”

“Chính phủ Mỹ đã đề phòng chúng ta”

Maria không cho là đúng nói: “Là cậu mà không phải chúng ta”

“Ok, là tôi. Mà tại sao cô cứ chống đối tôi mãi vậy?”

Cô ả chẳng thèm trả lời hắn nữa, nên cũng chả biết làm sao đành nói tiếp

“Cách tốt nhất, lẻn vào trong lòng địch”

“MI6 đang làm rất tốt”

“Ách !”

# #

William trong hai năm qua đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của giới truyền
thông. Việc học tập đều có giáo viên mời về tận nhà và hắn chỉ mất một năm
hoàn thành xong toàn bộ chương trình 8 kỳ học và thêm hai năm nữa cho tốt
nghiệp chuyên ngành luật Đại học Oxford.

Việc tới Mỹ không chỉ nhằm mục đích kiếm tiền, quan trọng hơn William đang dần
sa vào lối sống hưởng thụ, có tư tưởng khinh miệt những người xung quanh thay
vì cố gắng phát triển chính bản thân. Cũng may hắn đã tự nhận ra và cố gắng
kiềm hãm lại mình, tuyệt đối không thành Drew thứ hai.

Lần này William chuẩn bị vô cùng kín đáo, dùng cả tên giả cùng cơ thể phát dục
nhanh hơn bình thường, nhìn không khác gì đứa trẻ 14 tuổi. Nói cao đột biến
thì không phải mà bình thường cũng không xong nhưng tính tổng thể vẻ bề ngoài
của hắn đẹp trai và sát gái tuyệt đối thông sát già trẻ không tha, đơn giản
mấy cô hầu trong Điện Buckingham là minh chứng rõ nhất. Vì thế bên ngoài không
ai có thể nhận ra vị tiểu hoàng đế bốn năm về trước dù có đứng trước mặt, có
lẽ nhìn vẫn có phần giống nhưng đa phần chỉ nghĩ rằng đó là trùng hợp mà thôi.

Maria biết mình không cản nổi hắn nên đã ra tối hậu thư. Đồng ý kế hoạch này
nhưng nói thêm: “Đã giả dạng thì giả dạng cho tốt”. Thế là mọi hỗ trợ tài
chính ngoài 10 ngàn bảng coi như chu cấp hắn “khởi nghiệp” còn lại đều bị cắt
sạch, buộc hắn tự thân vận động.

Cũng để dễ dàng hơn xâm nhập xã hội Mỹ mà không bị người khác bắt được dấu
vết. William đóng vai một cậu bé mồ côi vừa hoàn thành chương trình học cấp 3
khi mới 14 tuổi, không phải quá đặc biệt nhưng với bài kiểm tra chuẩn hóa đánh
giá năng lực cho việc xét tuyển Đại học tại Mỹ, với SAT 2400 điểm và ACT 36
điểm. Hắn trở thành người đầu tiên và cũng là trẻ tuổi nhất trong lịch sử đạt
điểm tuyệt đối cùng lúc trong hai kỳ thi khó nhằn nhất tại nước Mỹ với tỷ lệ
thành công cực kỳ thấp, 0,005%. Từ đó rất dễ hiểu vì sao hắn giành được cả một
danh sách dài học bổng, bao gồm khối trường Ivy (*) danh tiếng như Harvard,
Yale hay nhóm các trường đại học hàng đầu phía Tây. William vì vậy mà phân vân
một hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn Đại học California vì chuyên ngành hắn
muốn theo học là nghệ thuật điện ảnh, sau đó mới tính tới công nghệ điện tử.

Du học sinh thường có hai loại lựa chọn, một chọn ký túc xá, hai: sống cùng
người bản địa. Cách một có mức phí sinh hoạt khá rẻ và thoải mái nhưng yêu cầu
tính tự lập cao. Còn cách thứ hai, sinh viên đa phần đều phải mất một khoản
chi phí lớn hơn và cần thời gian thích nghi với cách sống của từng hộ gia đình
tùy thuộc họ theo tôn giáo gì, dân tộc nào ..v..v Chỗ tốt cũng không ít, các
du học sinh có thể tăng nhanh khả năng thích nghi với cuộc sống ở nước sở tại,
dễ dàng trau dồi vốn ngoại ngữ. Nên kết luận hắn chọn cả hai, tại sao không.

# #

Lần đầu tiên đi ở nhờ nhà người ta, hắn có cảm giác thiếu tự nhiên cùng gò bó,
nên tốt nhất hãy gây thiện cảm từ lần gặp mặt đầu tiên.

Căn hộ phía trước mặt hắn đây theo đánh giá của cơ bản hẳn thuộc tầng lớp
trung lưu.

“Cậu William?” Người đàn ông trung niên dáng vẻ phúc hậu tiến lên bắt chuyện

"Đúng vậy. Chào bác, Bác John Aniston phải không, cháu đã thấy qua ảnh nhà
mình gửi tới từ tuần trước” Hắn chỉ biết một số thông tin về họ. Bác John hiện
đang là một diễn viên truyền hình, nghe nói còn có một cô con gái mới tốt
nghiệp trung học vào năm ngoái.

“Chào cậu. Tôi đã ngồi đợi cả buổi sáng đấy, chàng trai”

“Rất xin lỗi, tại đường tắc quá”

“Ha, không có gì, chúng ta vào nhà trước “

Phòng khách nhà bác John cũng như nhiều gia đình khác đều sắp xếp ở tầng một
ngay gần cửa ra vào, nội thất được bố trí không có điểm nhấn nhưng nhìn rất
thoáng và sạch sẽ.

“Cha, cậu ta đến chưa” Tiếng bước chân nặng nề từ tầng trên, hắn nghe âm điệu
đã có thể đoán được đây là một cô gái còn rất trẻ cùng giọng điệu làm người ta
mường tượng ra vị tiểu thư trên tầng kia mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ hung ác. Có
lẽ không khoái lắm khi biết có người lạ tới ở chung nhà.

“Jenny, con không định xuống sao. Cậu ấy đã đến rồi, đừng để ta mất mặt” Nói
xong nhưng không thấy hồi đáp, bác John quay sang hắn : “Xin lỗi, con bé có
hơi … “ Ngẫm chút lại tiếp “ Từ khi vợ chồng bác ly hôn, tính tình nó thay đổi
khá nhiều.

“Cháu hiểu” - Cuộc sống của ông bác này không yên ổn như hắn nghĩ.

“Vậy cậu dự định ở đây vài tháng sao ?”

“Dạ vâng, tại cháu còn phân vân không biết nên chọn Đại học New York hay chấp
nhận đề nghị từ Hội đồng Viện Đại học California”

“Ta đã xem qua thành tích mà bên Trường nội trú Lucton gửi đến. Phải nói cháu
thật sự rất giỏi đấy Eric”

Mặt William bắt đầu có phần đỏ lên, dù hắn thừa sức đạt được thành tích kia
nhưng bảng điểm đó thực sự tất cả đêu giả mạo hết, nghĩ tới thôi hắn đã không
đỡ được nữa bản mặt dầy: “Bác quá khen”

“Ta luôn luôn nói thật” Bác John cười cười dáng vẻ rất quả quyết.

….............

Lần quay về này rất khác, không đoàn hộ tống, không phóng viên hay bất cứ sự
chú ý nào từ phía người lạ. Cảm giác rất tốt, tự do thoải mái không gò ép bởi
những chuẩn mực quy tắc mà lễ nghi do Hoàng thất đặt ra. Là biểu tượng của
Vương quốc Anh, mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất của hắn đều được thế giới chú ý,
nhất là khi thành viên Hoàng gia chỉ còn lại có một mình hắn nếu không tính
thêm Maria

Mà sự kiện lần này hắn cảm thấy sốc nhất chính vào bữa tối hôm đó, William
cuối cùng đã thấy cô con gái trong miệng bác John.

# #

“Xin chào. Tôi là Jennifer”

Miệng nói nhưng mặt như mất hồn nhìn chằm chằm hắn, thật vô lễ a. Mà tại sao
lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ, có vẻ như hắn đã gặp ở đâu rồi. Dạo này
đầu óc có chút kém, chơi bời nhiều quá không khác dùng ma túy.

“Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt. Tên đầy đủ Eric Westtin” Hắn lên tiếng đánh
tỉnh cô nàng

“Xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần. Vậy tôi sẽ gọi cậu là Eric nhé, còn cậu
cứ kêu Jenny là được rồi”

Xong vụ giới thiệu hắn mới ngẫm lại chính mình quên thứ gì đó rất quan trọng.
Bác John không phải họ Aniston sao, còn tên đầy đủ của bà chị này chẳng phải
là Jennifer Aniston.

Tuyệt đối không nhầm, tại sao lại có sự trùng hợp như vậy. William sắp được
trải nghiệm thế nào gọi là “Ở nhà cùng thần tượng”

(*) Ivy League: chỉ khối tám trường Đại học tốt nhất phía Đông Bắc Hoa Kỳ bao
gồm: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth ,
Đại học Harvard, nhóm trường Viện Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton và
Đại học Yale.


Đế Quốc Anh - Chương #34