Người đăng: kenbi
Tiễn vợ chồng Bosack ra sân bay, William quyết định tự thưởng cho mình một
ngày nghỉ thả ga
“Này Jason. Anh có biết chỗ vui chơi nào New York không ?”
“Sao bệ hạ lại hỏi điều đó. Không phải ngài vẫn chưa đi vòng quanh hết New
York sao”
“Đó không phải chỗ ta muốn nói tới. Ý ta là nơi nào đó giành cho thanh niên
giải trí ấy”
“Vấn đề này thần không thể nhắc tới thưa bệ hạ”
“Tại sao vậy?”
“Thân vương Maria điện hạ đã ra lệnh tuyệt đối không được để người tiếp xúc
những chỗ được coi là ‘hư hỏng’ ”
“Không phải thiệt chứ ?!! Nó không ‘hư hỏng’. Ta thật sự rất muốn đi mấy chỗ
đó, ngươi nhất định có cách”
“Xin lỗi điện hạ, thần không thể để người vào những chốn tụ tập hỗn loạn ấy”
……………………………..
Cuộc sống về đêm tại New York quả thực khác xa so với các thành phố còn lại
của nước Mỹ. Được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, càng về đêm thì
các quán bar và câu lạc bộ càng trở nên nhộn nhịp với lượng khách trong và
ngoài nước
“Bệ hạ, người tuyệt đối không nên làm như vậy. Nếu để Maria điện hạ biết được
tuyệt đối không xong đâu” - Jason vẻ mặt đau khổ nói
Anh chàng cuối cùng vẫn bị con cáo non William bắt chẹt, không thể không dẫn
hắn đi tìm thú vui.
“Chỉ có ta biết, anh biết cùng mấy vị bảo an kia biết. Không ai nói thì chả
sao hết đúng không ?!”
‘Họ biết là tất cả đều biết rồi’ – Jason nghĩ thầm, mọi hộ vệ ở đây đều có tai
mắt của Maria, sau lần khủng bố vừa rồi, đội ngũ bảo an của hắn được thay máu
khá nhiều. Chỉ có điều William không rõ mà thôi.
“Thả lỏng nào, chúng ta đang ở Studio 54 nhỉ, thật đáng tiếc nó đã kết thúc kỷ
nguyên huy hoàng 5 năm rồi. Rất muốn xem phong cảnh trước kia a”
“Nếu vẫn là thời kỳ thập niên 70, thần tuyệt đối bỏ mạng cũng không để bệ hạ
vào trong đó”
“Bình tĩnh, bình tĩnh ….. Ta chỉ giả dụ thôi mà, cần gì phải làm quá lên vậy”
“Sự an nguy của bệ hạ là cao hơn hết thảy. Thần sẽ …..”
“Dừng ngay, đừng làm hứng thú của ta bay mất”
William nói hết câu xong dẫn đầu đi vào câu lạc bộ đêm, mặc kệ Jason lẩm nhẩm
sau lưng - “Thần ước gì người từ bỏ suy nghĩ đó”
…..................
Tiếng nhạc ở đây cực kỳ lớn tưởng chừng có thể thủng màng nhĩ, đủ loại mùi
nước hoa như kích thích sự điên cuồng nguyên thủy, ánh đèn nhập nhòe đầy màu
sắc giữa nền tối.
Nợi tụ tập của đám thanh niên con nhà giàu, bọn xã hội đen hay những người
trong giới giải trí. Tất cả đều là một đống hỗn loạn điên cuồng theo điệu nhạc
DJ sôi động. Nơi không dành cho kẻ yếu tim hay ngây thơ
“Chào mừng tới Studio 54 . Tôi có thể giúp gì cho ngài ?”
Haoui Montaug, người gác cổng của hộp đêm thấy nhóm của hắn tiến vào lập tức
ra nghênh đón. Mặc dù nhìn dáng dấp chỉ tầm tuổi vị thành niên nhưng nhìn cả
đám theo sau hắn biết chắc lại con cháu vị tai to mặt lớn nào đó đi tìm thú
vui mới ở cái tuổi nổi loạn này. Luật Hoa Kỳ nghiêm cấm thanh thiếu niên uống
rượu bia hay đi hộp đêm nhưng có vẻ càng cầm thì càng muốn làm ngược lại, ở
đất nước đồng tiền chi phối là tối thượng, những văn bản pháp quy đã không còn
đúng giá trị của nó. Chỉ cần bạn có đủ tiền để vượt qua ngưỡng cửa này, bạn sẽ
là Thượng Đế.
Tối nay, William ăn mặc hoàn toàn khác, đầu đội mũ lưỡi chai, quần xắt gấu
phá cách, áo sơ mi sắn tay buông ngoài và giầy Nike Air Jordan hiện đang gây
sốt toàn thế giới. Tuyệt đối không nhìn kỹ thì không nhận ra, đặc biệt ở hộp
đêm với ánh sáng thiếu thốn lại càng không thể.
“Cho chúng tôi ba phòng riêng” Nhận được hắn ra hiệu Jason yêu cầu thuê hẳn
mấy phòng, một William, còn lại để đội cận vệ sử dụng như trạm gác.
“Rất xin lỗi, tại nơi này cần phải đặt chỗ trước mà hôm nay đang vào kỳ nghỉ
nên đã full cả rồi. Chỉ có vài chỗ ngoài sảnh phía nam” – Nhìn mấy người không
hiểu luật chút nào, Montaug nghĩ: ‘chắc lần đầu tới những chỗ như thế này
rồi’.
………. Quay sang nói thầm vào tai William: “ Bệ hạ, hay chúng ta chuyển chỗ
khác. Ngồi ngoài không an toàn chút nào”
“Không cần đổi, ngồi ngoài cũng được đấy chứ. Thả lỏng tý đi anh lính”
William nói xong quay sang người gác cửa: “ Vậy cho chúng tôi chỗ đó đi”
“Mời theo lối này”
Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh. Có đủ thành phần nhưng chủ yếu vẫn là tầng lớp
giàu có còn về tuổi tác trong khoảng 17~22 chiếm hơn nửa, có một số tuổi vị
thành niên đang thử nghiệm uống rượu hút thuốc lá
“Thật sa đọa”
“Đã bước vào đây còn nói được câu đó” Giọng một cô gái đã cắt đứt suy nghĩ của
hắn
“Tuổi không lớn lắm, tới chỗ này còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy. Này ma
mới, chỉ số an toàn của cậu kém vậy sao” Cô nàng mỉm cười khuyển rũ không hợp
tuổi tác nhìn hắn.
William nghi hoặc, ả này là ai vậy trời, nhìn có chút quen mắt: “Cô là ai?”
“Drew Barrymore. Cậu hẳn nghe qua tên tôi” Vừa nói vừa nâng cái cằm kiêu ngạo
lên nhìn hắn
“Ồ ồ…! Không biết“
“Không thể nào ?!!” Drew vẻ mặt kinh dị như nhìn người ngoài hành tinh. Không
nói tới là vị khách quen tại nhiều quán ba, cô nàng còn là siêu sao nhỏ tuổi,
từng đóng những bộ phim nổi tiếng như E.T, Firestarter hay gần đây nhất là
Cat’s Eye. Những thành công liên tiếp, tuổi thơ u tối, trưởng thành sớm và
thói quen sa đọa khiến cô nàng trở thành con mồi của cánh báo chí.
“Chín tuổi hút thuốc lá và giờ đã bắt đầu thử rượu, cái đấy tôi biết” William
gật gù. Nào chỉ biết, hắn còn rõ cô nàng 12 tuổi hút cần sa, 13 tuổi hít
cocaine, một chiến tích ‘vĩ đại’ theo hắn nghĩ.
Cuộc sống về đêm và tiệc tùng của cô Drew là chủ đề trong giới truyền thông,
cuối cùng vào năm 14 tuổi phải đi trại phục hồi chức năng và trải qua 18 tháng
trong một cơ sở bệnh tâm thần sau những nỗ lực tự sát bất thành. Thật may mắn
Drew có một người bảo trợ đầy quyền lực trong giới điện ảnh, Steven Spielberg
đã kéo cô từ cõi chết bò trở về, làm lại cuộc đời mới.
“Tôi thấy trong mắt cậu đầy sự chế giễu và cười nhạo” Drew giọng nói dần lạnh
xuống.
“Cô quá nhạy cảm rồi”
“Không nhầm chút nào, nó còn nặng nề hơn so với những người khác đã từng dùng
loại ánh mắt đó nhìn tôi.”
“Tùy cô, tôi muốn về chỗ ngồi của mình. Đứng một chỗ lâu thật đau chân” – Chạy
nhanh, con ả này tinh mắt quá. William dự đánh bài chuồn.
“Cậu không thể hiểu được !! Tôi phải lớn lên trong sự chăm chú của công chúng
cùng với một bà mẹ tiệc tùng một lòng chỉ nghĩ tới tiền! Tôi không ngại hình
ảnh mình xấu đi trong mắt người khác nhưng sẽ tức giận nếu họ cho rằng tôi
chính là muốn thành như vậy”
Drew nhìn hắn muốn rời đi, không hiểu sao vẫn cố nói vài câu ý muốn bào chữa
cho việc làm đầy tội lỗi của mình.
“Cô không cần giải thích với tôi đâu” Nói xong hắn đi thẳng.
……………………………………
“Bồi!”
“Ngài dùng gì ạ”
“Ta muốn loại đồ uống tuyệt nhất ở đây”
“Chỗ chúng tôi có rất nhiều, không biết ngài muốn loại nào”
“Thế thì bê cả lên”
“Ngài William tuyệt đối không thể uống rượu hay bia”
“Được rồi, Anh nghe thấy rồi chứ, lấy hết các loại đồ uống không cồn mang lên
đây” Đi hộp đêm không uống rượu, thế giới này chắc chỉ có mình hắn. Chết tiệt,
sao mình lại chọn thân vệ có tính cách quá nghiêm túc chứ.
Nhàm chán nhìn đám nam nữ ôm ấp tình tứ xung quanh thật ngứa cả mắt, mấy em
trên sàn dáng người mềm hơn cả rắn nước liên tục tạo đủ kiểu dáng, nhưng đáng
tiếc hắn chỉ có tâm mà không có lực. Đi chỗ này đúng là thất sách, cái gì cũng
không thể. Thi thoảng có một vài thanh niên thấy hắn nhỏ tuổi nên có ý đồ lại
gần nhưng bị vệ sĩ của hắn dọa cho im như chú cún con.
…..........................................
“Cô không nên uống nữa”
Đầu óc đã có chút không ổn nhưng vẫn cố tính nốc thêm vài hớp thì bị người
khác đoạt mất chai rượu.
“Trả lại đây !!” Cô nàng miệng giương lên dọa dẫm
William ngửi thấy mùi rượu từ người cô nàng xông lên thật sặc sụa, đành mở
miệng nhắc nhở
“Cô uống quá nhiều rồi đấy”
Bị ngăn cản, Drew nắm cổ áo hắn quát to: "Cậu có tư cách gì mà quản tôi !! Tôi
còn chưa có say đâu!”
Lắc đầu chán ngán trả lại chai rượu, nhưng Willam không đành lòng cứ đi như
vậy.
“Nếu cô muốn thoát khỏi kiếp sống con rệp, hãy tới tìm tôi”
Drew lúc này tâm tình thật sự không xong. Bị một tên lạ hoắc khinh miệt làm vỏ
bọc bề ngoài lâu nay lúc nào cũng giữ một bộ cái gì cũng không sao cả dáng vẻ
nhưng phía trong đó, trái tim mỏng manh của cô đang liên tục nhỏ máu.
Giờ hắn quay lại vất cành ô liu như một kẻ giàu có đang bố thí chút tình
thương cho gái đứng đường vậy. Thật đáng giận, nhưng cô vẫn phải cố nhẫn nhịn
không tát hắn mà hỏi lại:
“Tại sao muốn giúp tôi”
“Có lẽ hứng thú hay thứ gì đó. Dù sao tôi không phải nhà từ thiện”
“Vậy sao. Nhưng cậu là ai?” Vừa nói lại thi thoảng nấc một tiếng.
“Hãy gọi tôi là William. Đây là danh thiếp, trên có ghi địa chỉ đấy. Nếu muốn
cải biến kiếp sống hiện giờ, hãy tới tìm tôi. Tạm biệt”
Nói hết câu, hắn cùng cận vệ muốn chuẩn bị rời khỏi cái nơi hỗn độn này thì
mọi việc thường không như người ta mong muốn. Từ cửa đi vào một đám mặc đồ đen
tháp tùng phía sau một người đàn ông trung niên.
Philip lại như mọi lần đi dạo các quán bar, tâm tình hắn luôn rất tốt từ lúc
ông già chính thức trở thành trùm xã hội đen sau khi lão ngoan cố Don Carlo
lìa đời ở tuổi 74 . Anh em của Philip hoặc chết hoặc bị bắt, hắn có cơ hội rất
lớn trong vấn đề thừa kế tổ chức.
“Ồ, dạo này bọn trẻ thật ghê gớm. Mới ít tuổi đã mò vào chỗ này, rất tốt rất
tốt.”
Hắn nói khá hàm hồ không rõ ý gì nhưng William mặc kệ tiếp tục ra ngoài
“Này!! Thằng ranh, mày có biết luật lệ ở đây không, cậu chủ đang nói mày đấy.”
William dừng chân, mặt không thay đổi nhìn lại
“Tưởng mang mấy tên vệ sĩ có thể tha hồ càn quấy. Thích đến thì đến, thích đi
thì đi sao”
Trên cái đất Manhattan này chưa thấy ai dám dửng dưng nhìn hắn, Phillip không
thừa lời ra lệnh đám đàn em vây kín đoàn của William, ý đồ gây sự quá rõ ràng.
“Các anh định thế nào mới để bọn tôi rời đi” William thật sự không muốn va
chạm với bọn này quá nhiều, dù không sợ nhưng dây vào lũ xã hội đen rất mệt
“Chui háng 20 lần thì tao tha cái mạng chó của mày”
“Vậy thật đáng tiếc ... Jason! Xử lý bọn hắn, nhanh gọn vào”
“Rõ !!”
Nhẫn nhịn nãy giờ, nếu không phải bị William ra hiệu thì hắn đã lao vào từ
sớm. Cuộc chiến diễn ra rất nhanh, không tới chục giây, cả lũ đã nằm bẹp
Drew mặt đầy sợ hãi nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trong thoáng chốc. Tụi áo đen
tới sau đã nằm la liệt dưới sàn thì bỗng thấy một tên chưa ngất hẳn đang tính
rút súng ra.
“Cẩn thận !!!”
“Rầm!”
Chưa kịp bóp cò, tên côn đồ đã bị một cận vệ chém thẳng vào gáy. Tất cả đều là
lão làng ra chiến trường vài chục năm, sao có thể mắc phải lỗi nhỏ nhặt ấy
được. William cũng biết vậy thế nhưng vẫn đưa ánh mắt cảm ơn tới cô nàng.
“Hứ!!” Có vẻ không chấp nhận ý tứ của hắn, cô lại vươn cái cổ kiêu ngạo quay
đi hướng khác.
“Đề nghị vừa nãy cô cứ suy nghĩ kỹ, nếu chấp nhận hãy tới địa chỉ ghi trên
đó.” Nói xong hắn đi thẳng, lần này không còn thằng ngu nào dám cản đường nữa.
….............................
Dinh thự số 177 đường Benedict, đồi Todt, đảo Staten thành phố New York
“Ông chủ! Có chuyện rồi”
“Làm sao?”
Người nói là một lão già dáng vẻ có chút phát tướng đang thảnh thơi tưới cây.
Nhưng nếu đánh giá từ vẻ ngoài mà cho rằng đây chỉ là một ông già bình thường
thì ngươi lầm to rồi, lão chính là bố già một trong năm tập đoàn Mafia khét
tiếng nhất trên đất New York này, tên đầy đủ là Paul Castellano. Vì những
thành tích lẫy lừng nên lão thường được đám đàn em xưng hô như “Howard Hughes
của nhóm”, “Paul Lớn”, “Vị thánh” ..v..v
Nhưng mọi thứ đã dần thay đổi từ khi Paul chính thức lên nắm quyền, lão quên
đi quá khứ hào hùng thời trai trẻ mà ngỡ rằng mình là một doanh nhân. Tiếc
thay điều đó vẫn không thay đổi được thực tế và đúng là vậy. Tập đoàn tội phạm
Gambino hàng ngày vẫn tiếp thu các nhiệm vụ giết người, cấm các thành viên
tham gia buôn ma túy trong khi cá nhân chấp nhận các khoản tiền lớn từ nó.
“Cậu chủ Phillip bị người ta đánh nhập viện”
“Là kẻ nào?”
“Vẫn chưa tra được, mấy tay đó đều là dân chuyên nghiệp. Nhóm bám theo đã bị
cắt đuôi”
“Vậy cứ từ từ mà làm, đừng quá lâu là được”
Từ đầu chí cuối giọng điệu đều rất bình thản. Lão ta nghĩ đây là chuyện tầm
thường. Ở đất New York này, kẻ dám chống đối lại hắn còn chưa sinh ra đâu.
Thật tiếc vì cái suy nghĩ ngu xuẩn đó mà hắn đang gián tiếp tiễn đưa cả mình
lẫn băng đảng cùng dắt tay nhau xuống địa ngục. Cầu chúa phù hộ lão ra đi
thanh thản.