Về Luân Đôn


Người đăng: kenbi

Ngay đêm đó William được hộ tống ra sân bay về Luân Đôn, hắn cũng chưa muốn đi
sớm thế nhưng nghe Maria tình hình trong nước không tốt lắm.

Khác với lịch sử, vua Edward VIII sau khi thoái vị và từ bỏ quyền thừa kế
nhưng vẫn giữ lực ảnh hưởng rất lớn trong Quốc Hội Anh, đạo luật Thừa Kế 1936
ngoại trừ vẫn loại bỏ quyền thừa kế của ông nhưng các hậu duệ tương lai của
ông phải qua 70 năm sau mới được phục hồi quyền thừa kế hoặc dòng dõi của
George VI không có ai đủ điều kiện thì ngay lập tức phục hồi dòng kế vị.

Tai nạn sảy ra như điểm mấu chốt của đạo luật này từ khi nó được ban hành.
William trở thành dòng độc đinh của toàn bộ Hoàng thất, đương nhiên không còn
ai có thể cản trở việc quay lại ngôi báu.

Nhìn dòng người hai bên đường có đủ mọi cảm xúc, hâm mộ, ghen tỵ, ngạc nhiên
không thiếu. Chính hắn nghĩ, hẳn bàn tay vàng đang phát huy hiệu quả đấy. Hắn
trở thành người thừa kế của một đế quốc Anh cường thịnh, ít nhất về mặt đất
đai và nhân khẩu.

Vẫn giữ được gần như trọn vẹn toàn đế quốc anh thời kỳ mở rộng đỉnh cao với
tổng diện tích hiện tại hơn 37 triệu km vuông khoảng một phần tư tổng diện
tích mặt đất, theo báo dân số gần đây nhất năm 1984, Đế quốc Anh cai trị với
dân số khoảng 1,744 tỷ dân chiếm hơn một phần ba thế giới, tăng lên rất nhiều
so với năm 1921 với dân số trong khoảng 470 đến 570 triệu, chiếm ước chừng một
phần tư thế giới. Hệ quả của việc ban hành dự luật kế hoạch hóa kiểu Anh,
những người gia đình đông con càng được chính phủ đặc biệt quan tâm, tuy không
rõ ràng nhưng có sự phân biệt chủng tộc nên người da trắng được quá nhiều lợi
thế so với người da màu, tỷ lệ người da trắng tăng mạnh trong gần trăm năm trở
lại đây, hiện đã chiếm cứ hai phần năm dân số đế quốc.

Chính phủ Anh hiện nay vẫn là một trong một số ít quốc gia không có một hiến
pháp đã được hệ thống hóa, thay vào đó, chính phủ sử dụng các luật lệ truyền
thống và các đạo luật hiến pháp rời rạc. Người đứng đầu hoàng gia vẫn là
nguyên thủ quốc gia, nắm mọi quyền hành pháp, nhưng thủ tướng cũng là người
đồng lãnh đạo chính phủ. Chính phủ chịu trách nhiệm trước Hạ viện và theo quy
định của thỏa ước hiến pháp, cơ quan này có trách nhiệm bầu ra thủ tướng. Đa
số các thành viên nội các thuộc Hạ viện, số còn lại thuộc Thượng viện. Các bộ
trưởng đa phần là thành viên Nghị viện, điều này không có bắt buộc.

Tại Đế quốc Anh, hoàng gia vẫn nắm nhiều quyền lực lớn, vai trò của Hoàng Đế
không chỉ về mặt nghi lễ như thế giới trước kia mà còn nắm quyền cao nhất điều
hành toàn bộ cơ quan lập pháp duy nhất của Đế quốc Anh là Nghị viện theo mô
hình tam quyền phân lập bao gồm: Hành pháp (Chính phủ Anh), Tư pháp (Tư Pháp
Anh) và Lập pháp (Quốc hội Anh).

Nghị viện Anh theo chế độ lưỡng viện, gồm Hạ viện do bầu cử và Thượng viện,
với đa số thành viên được chỉ định. Hạ viện có quyền lực cao hơn, các thành
viên Hạ viện được bầu cử trực tiếp từ những khu vực bầu cử với chỉ duy nhất
một người được trúng cử. Khu vực bầu cử được quy định theo số dân. Thượng viện
bao gồm những quý tộc thừa kế, quý tộc trọn đời, các giám mục của Nhà thờ Anh

Hoàng gia luôn là một phần không thể tách rời của Nghị viện và theo lý thuyết
trao cho Nghị viện quyền nhóm họp và soạn thảo luật. Nhưng luật Nghị viện
không thể trở thành luật được ban hành chính thức cho tới khi nó được hoàng
gia ký phê chuẩn. Mặc dù đã có ý kiến bãi bỏ hoàng gia nhưng trước sự nắm
quyền lực gần như tuyệt đối về Quân đội và uy tín trong lòng dân chúng Anh vẫn
còn vô cùng lớn lao thì vẫn không ai có thể uy hiếp được quyền lực của hoàng
thất.

Ổn thỏa tìm hiểu về nước Anh, ít nhất về những thứ cơ bản này trong khi ngồi
xe tới sân bay, William thực sự về mặt này dốt đặc, kiếp trước bảo chơi game
gì hắn cũng đều thử qua, còn việc học hành thực sự chỉ là một đống giấy lộn.
Cả cuộc đời chưa bao giờ đi bỏ phiếu dù chỉ một lần, mặc dù kêu là nghĩa vụ và
quyền công dân nhưng hắn thấy nó thật phiền. Rất nhiều người nhờ bỏ phiếu hộ,
dù sao đa phần không biết danh sách ứng cử là người thế nào, còn phần giới
thiệu thì ghi kiểu quái gì chả được, cũng chả ai biết được nó có bao nhiêu
phần thật, bao nhiêu phần giả.

“Này tới nơi rồi, chuẩn bị lên máy bay khởi hành về Luân Đôn thôi thưa Điện
Hạ!”

Maria gọi hắn như vậy khá hợp lý đấy chứ, trước khi thực hiện lễ đăng cơ, hắn
vẫn chỉ là một công dân bình thường của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, dù có mang
trong mình dòng máu hoàng thất. Gọi Bệ Hạ không được, vậy cứ thay bằng Điện Hạ
nghe tốt nhất ở thời điểm quỷ dị này.

“Mấy vị cầm máy quay cuồng nhiệt thật, ta giờ có cảm giác như làm minh tinh
điện ảnh vậy” - William nói.

“Toàn một đám phiền toái dai như đỉa, xin bệ hạ cứ bỏ qua bọn họ như không khí
ấy. Xin ngài lấy thể diện quốc gia làm trọng” - Sợ hắn, vị điện hạ nhỏ tuổi
đang có cái ý tưởng gì tinh quái, nàng nhất định phải bóp nó ngay từ trong
trứng.

“Rồi ! Rồi! Chúng ta xuống thôi, đáng tiếc lại đi cửa khác a!” - Hắn thật sự
có hơi tiếc nuối, kiếp trước lẫn kiếp này đều mơ ước có ngày mình đứng trước
mặt đám đông, trở thành điểm nhấn duy nhất.

“Thời gian không còn sớm nữa thưa Điện Hạ, Không lực Hoàng gia Anh đã chuẩn bị
cất cánh bất cứ lúc nào”

“Woah! A300-600F, chúng ta đi bằng máy bay chở hàng sao ?” – Mặc dù học hành
không ra sao nhưng hắn khá thích về các kiểu máy bay vũ khí, nhìn là nhận ra
ngay. Hoàng thất Anh đúng là chịu chơi, dùng máy bay chở hàng đi chở người”

“Nó đã được đặt riêng để phục vụ hoàng thất. Theo ước tính, sau khi hoàn
thành thanh toán đơn hàng, tổng giá trị tương đương 350 triệu đô la” - Maria
chẳng chút cảm xúc giới thiệu mức độ xa hoa của Hoàng gia Anh.

“Cầu mong họ không chơi đến nát bét kinh tế Anh rồi vất lại cho ta đi chùi
đIt” – Cũng phải đấy, tiền tiêu không hết, đế quốc Anh không tan vỡ, hiện lũ
nhà giàu Dubai cũng chỉ là một quốc gia thuộc Anh, vùng Trung Đông Anh chiếm
quá bán. Ngồi bán dầu thôi quá đủ sung sướng mười đời chả hết.


Đế Quốc Anh - Chương #2