Bão Táp Đến Gần


Người đăng: kenbi

“Bệ hạ, ngài đã dự tính đi đâu chưa?””

“Ta cũng không rành lắm, cô cứ việc quyết định”

“Vậy chúng ta trước tiên tới Quảng trường Tahrir trung tâm thành phố Baghdad.
Đó là nơi đặt Tượng đài Tự do. Sau đó điểm đến kế tiếp là khu phố cổ
Mutanabbi”

Người đang nói chuyện với hắn là con gái của Saddam, Rana Hussein. Ấn tượng
ban đầu thì đây là một cô gái mang đậm nét truyền thống Ả Rập. Chiếc áo đặc
trưng của phụ nữ vùng Trung Đông, áo Jilbab và khăn trùm đầu Hijab. Nhìn sơ
qua có thể thấy Rana cũng tầm 16 tuổi hơn, khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp. Hắn
đã thấy lão Hussein, nhan sắc không dám khen cho lắm nhưng gens bên vợ lại
không chút nào thua chị kém em, tiếc là năm sau lại gả cho tên phản đồ Saddam
Kamel.

‘Bỏ!!! Thịt !’ – William thầm nghĩ, nhưng hình như đã quên đi một truyện, anh
em nhà Kamel vừa bị hắn hố hồi sáng xong, làm gì còn cơ hội cóc ghẻ đòi nuốt
thiên nga như trước nữa.

“Sau đó tới Sở thú Baghdad chứ”

Người vừa nói là cô bé trốn sau lưng Rana, theo như hắn được biết thì đó là
con gái út của Saddam, tính cách hơi ngượng ngùng, sợ hãi giao tiếp nhưng một
mặt khác lại hoàn toàn đối lập. Nhìn cái kiểu ăn mặc kia xem, không ai nghĩ đó
là một bé gái Ả Rập. Đối với thế giới phương Tây nó quá ư là bình thường nhưng
ở đây được coi là một tên dị giáo đồ đáng nguyền rủa. Tại thời kỳ hậu Hồi
giáo, với kiểu ăn mặc phá cách như hắn đang thấy, không bị ném đá tới chết
cũng phải lột vài lớp da. Đánh giá chỉ gói gọn trong 5 chữ 'Can đảm hay ngu
xuẩn!?'

“Hala, đừng có mà mè nheo, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ dẫn Bệ hạ đi thăm thú
thành phố, không phải là ngày động vật để em muốn chơi thế nào thì chơi đâu.
Còn tiếp nữa chị sẽ bảo người đưa em về. .. Ách !!”

“À tất nhiên sẽ đi sở thú, ta cũng rất hứng thú với các loài vật” – Khung cảnh
thật quái dị, một thằng ranh 8 tuổi đang dỗ một bé gái 12 tuổi lận. Trời đất
chứng giám, hắn cộng tuổi hai kiếp cũng phải trung niên có thừa rồi, nào có
thể để ý tới mấy thứ giải trí của tụi con nít. Nếu không phải bộ mặt kia sắp
chảy nước tới nơi, hắn thề đi một mạch thật nhanh rồi về khách sạn nghỉ. Con
mẹ nó, số trời hành mà. Thời tiết ở đây thật không hợp với William chút nào,
cái nóng không quá gay gắt đối với người sống ở đây nhưng với hắn thật muốn
nửa cái mạng. Thử hỏi kẻ thường sống trong môi trường lạnh như tại Anh, nhiệt
độ trung bình vào tháng 5 khá thấp, tầm 16 độ C ~ 18 độ C, còn ở đây lên tới
28 độ C ~ 36 độ C. Nếu không phải có vấn đề quan trọng, hắn thề càng ít tới
đây càng tốt.

“Hay quá, chúng ta mau đi thôi !”

Mới thôi đã chuyển sang tươi cười hớn hở rồi, đúng là trở mặt còn nhanh hơn
lật sách.

………………

Đường Mutanabbi là một con phố cổ với đầy những nhà sách và quầy sách ngoài
trời. Nó được đặt tên theo một nhà thơ cổ điển thế kỷ thứ 10 Al-Mutanabbi ,
ông ta được coi là một trong những nhà thơ vĩ đại nhất trong hệ chữ Ả Rập và
cũng là nhà thơ có ảnh hưởng sâu rộng trong thế giới Ả Rập. Nhưng hắn thật sự
không dám khen tặng nhân phẩm của lão, đơn giản cha này có quá nhiều tác phẩm
ca ngợi các vị vua mà ông ta đến thăm, ai biết đâu lão cố tình thế để đổi lấy
tiền và quà, còn thêm cả đống danh tiếng tốt. Đúng là danh lợi song thu, theo
hắn đánh giá : 'một thằng ngu mà qua lời thơ của ông ta cũng sẽ thành triết
gia'

Có vể cả ba đều không mấy hứng thú với thứ gọi là ‘trái tim và linh hồn của
cộng đồng tri thức và văn hóa Baghdad’. Để một tên vô thần đi xem các loại
sách thơ ca, xưng tụng tôn giáo thì chẳng bằng giết hắn đi còn hơn, còn hai cô
bé kia chắc cũng đi mòn gót chỗ này rồi. Quanh đi quẩn lại vẫn là sách, mà phụ
nữ ở đây cũng không phải quá yêu quí mấy trang giấy.

“Bây giờ là 3 giờ chiều, chúng ta đã đi tham quan Bảo tàng Baghdadi với phố cổ
Mutanabbi. Chỉ còn Sở thú Baghdad là trạm cuối cho ngày hôm nay. Bệ hạ cần
được nghỉ ngơi sớm. Hala, hôm nay là lần cuối thôi đấy, nếu còn tiếp tục chị
sẽ nói cho cha biết”

“Rồi rồi! chúng ta nhanh đi thôi không muộn mất!” – Con bé có vẻ chả quan tâm
mấy đến chị nó đang nói gì.

Thế là cả đám lại tiếp tục lên đường. Đoàn xe qua cầu Martyrs trên sông Tigris
thay vì lộn ngược lên cây cầu Jumariyah theo hướng cũ.

“Bệ hạ, chúng ta đang trên cầu ‘Liệt sỹ’, nó là cầu nối giữa Rusafa và Karkh.
Được khởi công xây dựng từ những năm 40, tên cũ là cầu ‘Nữ hoàng’ và sau đó là
‘Cầu cũ’. Bắt đầu từ năm 1958 mới được gọi là cầu Liệt sỹ để kỷ niệm những
người đã hy sinh trong lần đảo chính bất thành của những kẻ Phát xít.

Baghdad đúng là một thành phố lớn, dân số cũng gần tương đương với Luân Đôn.
Vừa đi vừa nghe Rana thao thao bất tuyệt kể lể mỗi điểm lu lịch mà đoàn xe đi
qua, nghe cũng không tệ chút nào. Mà hắn nhiều lúc muốn nhoài người ra vẫy
chào người dân thành phố đang hành lễ tại hai bên đường nhưng ngại Maria nổi
đóa.

Cô nàng này từ chiều đến giờ lúc nào cũng lo lắng bất an, đơn giản William
không thể từ chối thịnh tình mà chính phủ Iraq mời hắn đi tham quan thủ đô của
họ. Vấn đề khủng bố luôn là đề tài chủ yếu tại Trung Đông, những kẻ cuồng tín,
chủ nghĩa dân tộc bảo thủ và nhiều thành phần khác đều rất vui lòng tiễn đưa
hắn về với Chúa, mặc dù hắn không tín ngưỡng ông ta nhưng bề ngoài thì tất cả
mọi người đều nghĩ vậy.

……………..

“‘Đã phong tỏa toàn bộ Công viên Al Zawra’a, thưa chỉ huy”

“Tiếp tục kiểm tra ! Bất cứ vấn đề khả nghi nào dù chỉ là nhỏ nhất cũng phải
báo cáo lại”

“Rõ !”

“Phó Tư lệnh, mọi thứ đều đã hoàn tất. Toàn bộ Trung đoàn 22 SAS đều đã triển
khai” - Chuẩn tướng Michael Wilkes gác lại bộ đàm, quay sang người ngồi đối
diện hồi báo thành quả, nhưng đó không phải là một vị tướng bốn sao, một cô
gái có tuổi đời rất trẻ đã thế chỗ đó. Nếu William ở đây nhất định sẽ rất ngạc
nhiên, đó không phải ai khác ngoài Maria. Cô nàng hiện mang bộ quân phục ngồi
trong xe bọc thép chỉ huy của đội SAS.

“Bên Iraq đã chuẩn bị xong cả chứ tướng quân?”

“Họ đã lệnh sư đoàn Thiết giáp commando số 8 khóa vòng ngoài theo đúng kế
hoạch. Dù có kẻ đột kích nhưng thần nghĩ rất khó để đột phá vòng phòng ngự đầu
tiên, Thủ tướng Saddam sáng nay đã rất tự tin về trình độ của nhóm này.

“SAS không thể lơ là cảnh giác, tôi vẫn cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm” –
Không hiểu sao Maria mấy ngày này rất khó tập trung, đặc biệt vào trưa nay,
tâm thần cô mấy lần thất thần vô cớ.

“Lực lượng đặc nhiệm không quân Hoàng gia luôn là tinh nhuệ nhất, xin cô đừng
lo”


Đế Quốc Anh - Chương #12