Người đăng: nhatbanhan
Nhìn một gốc thảo dược có thân thể quấn vòng tròn, lá chỉ năm chiếc, nụ hoa
trắng cạnh lá đang nở, cây cao chỉ chừng 23, 24cm đứng ở vị trí thứ 6 từ trái
đếm qua, Vô Thường có thể cảm nhận được một luồng dược lực mạnh mẽ nhưng vẫn
chưa chín mùi mà Nhân tộc như hắn có thể nuốt vào bụng.
Tạm bỏ qua mười loại thảo dược, hắn lại liếc qua thanh kiếm cổ để dò xét kỹ
hơn.
Thanh kiếm này…
Nó có một loại cảm giác như là bình thường nhưng lại không phải bình
thường, sắc bén nhưng cũng chẳng phải sắc bén. Khí sức của nó cứ tựa mờ, tựa
ảo, lại tựa hư vô mờ mịt. Rất khó nắm bắt.
Có lẽ bao trùm lên nó là một thứ sức mạnh nào đó mà với năng lực hiện tại
ta vẫn chưa thể hiểu rõ… nó có lẽ đã vượt qua phạm trù của Linh Khí do các
Luyện Khí Sư tạo ra.
Kể từ lúc bước vào cuộc tranh đoạt, trên đường đi Vô Thường không biết đã đoạt
đến bao nhiêu binh khí, vũ khí ẩn chứa sức mạnh kinh khủng hay kinh thiên, chỉ
cần đưa một món ra bên ngoài cũng đã đủ tạo nên vô số cuộc tranh đoạt đẫm máu
và ác liệt. Bất quá đối với những món này thì khi nhìn chúng bằng Thiên Địa
Nhãn hoặc cảm nhận năng lượng sức mạnh của chúng, hắn ít nhiều đều vẫn biết
được trình độ của chúng nằm ở mức nào, so với sức mạnh của Linh Nhân một vạn
sợi xích như hắn có cách biệt chênh lệch ra sao.
Thế nhưng với thanh kiếm này, hắn không thể nhìn ra được điều gì.
Điều này cũng không phải nói Thiên Địa Thể của hắn vô dụng, hoặc quá yếu, năng
lực chỉ bấy nhiêu đó, mà chỉ là do nó chưa đủ trưởng thành.
Thiên Địa Thể thật chất cũng giống như cơ thể của một con người, nó cần phải
trải qua một đoạn thời gian dài để Vô Thường bổ sung thiên địa ngữ càng thêm
nồng động thì mới dần dần lớn mạnh.
Thiên Binh?
Không, Thiên Binh nằm tại trung tâm mảnh đại lục vì nó giống như một chiếc
Cup vô địch quý giá, còn lại những vật khác bất quá chỉ là huy chương vàng,
huy chương bạc mà thôi. Thanh kiếm này sẽ không thể nào mạnh bằng Thiên Binh,
Thiên Cụ được, nhưng có lẽ cũng không cách quá xa.
Phân tích khách quan như vậy, Vô Thường cuối cùng chuyển ánh mắt qua quái nhân
có uy áp hết mức khủng bố ngồi kế bên.
Đây là một nam tử ở trần với cơ bắp cuồng cuộn trên thân, một mái tóc đẹn dài
kéo đến ngang lưng, gương mặt tuấn tú uy nghiêm cứ tựa như một vị vua xa lánh
trần thế đời thường, đặc biệt ngay tại giữa ngực của hắn có gắn một viên đá
trông khá giống bảo thạch và có màu huyết, đỏ hệt như máu.
Cảm nhận được sức mạnh lúc có lúc không ẩn chứa bên trong viên huyết thạch, Vô
Thường cảm thấy khá nhức đầu.
Nếu nó là bảo vật, hắn sẽ không đánh vào đó để lấy về chiến lợi phẩm, còn nếu
là điểm tử của quái nhân thì hắn buộc phải phá nát viên huyết thạch này để
tiêu diệt quái nhân. Việc không biết chính xác viên huyết thạch là bảo vật hay
yếu điểm của quái nhân chính là một vấn đề nan giải vô cùng.
Đó là còn chưa kể, quái nhân này sẽ không hề đơn giản như “Phong thúc” - một
vị Linh Sư đại viên mãn có thiên phú 100 sợi xích, bởi lẽ sức mạnh của một con
quái thú nào đó sẽ được quyết định bởi giá trị các đồ vật mà nó canh giữ. Quái
thú này thủ hộ tổng cộng 11 hoặc 12 vật phẩm, vật nào vật nấy đều có thể được
liệt vào danh các đồ tốt dành cho những bậc Thánh cảnh, do vậy quái thú này
rất mạnh, mạnh ít nhất là gấp ngàn lần Phong thúc.
Nguồn năng lượng sức mạnh đang ngủ yên của quái nhân theo như Vô Thường cảm
nhận được bằng Thiên Địa Nhãn, đó hẳn là một sức mạnh ngang ngửa với một vị
Linh Sư cảnh đại viên mãn có thiên phú 500, 600 sợi xích. Chưa hết, giả sử nếu
quái nhân còn được viên huyết thạch nằm ở giữa ngực truyền thêm sức mạnh thần
bí mà hắn không rõ vào nữa thì…
Đuổi tiểu hồ ly đi không phải vì hắn không đánh lại quái thú, đuổi nó đì vì
hắn sợ hai từ “không ngờ” sẽ đến, hắn hẳn là không chết nhưng mà tiểu hồ ly
phần lớn sẽ chết mất. Ngoài ra, hắn còn là vì che giấu sức mạnh của bản thân
không để tiểu hồ ly thấy.
Lời nói mặc dù như vậy, nhưng trên khuôn mặt Vô Thường lại treo lên một nụ
cười quỷ dị. Hắn đứng đó đưa lưng tựa vào một gốc cây mà chờ đợi thời gian
trôi.
Ba, năm, mười, mười bảy phút.
“Hu huhu… ta hận ngươi, ta ghét ngươi,… hu hu”
Tiểu hồ ly mắt ướt lệ mang theo oán hận đối với Vô Thường vừa chạy một mạch
thoát ra khỏi cánh rừng thì Phong thúc lập tức nhảy đến, đưa tay tóm gọn lấy
tiểu hồ ly theo mệnh lệnh của Vô Thường.
Leng lạp reng lạp.
“A, ngươi làm gì vậy, thả ta ra, thả ta ra…”
Bị quái thú tóm lấy thân thể, tiểu hồ ly mặt ướt kêu gào, mười móng tay dài
đến 15cm liên tục cào cấu lên thân thể của quái thú nam tử, bất quá với sức
mạnh nhỏ yếu của nó thì chẳng gây ra được một vết xướt gì cho quái thú.
Vụt.
Bay trở lại xe gỗ, nam tử quái thú một tay cầm gọn tiểu hồ ly la ó, một tay
cầm xem gỗ chuyển hướng mà chạy thật nhanh ra xa, xa, xa nữa, xa mãi.
Cơ thể bị tóm, sức mạnh thì chẳng la bao so với quái nhân, tiểu hồ ly cứ thế
nhìn cánh rừng càng lúc càng xa đi trong tầm mắt, nước mắt nó rơi xuống ngày
càng nhiều.
Ba phút nữa trôi qua.
Rời lưng khỏi gốc cây, Vô Thường lập tức nhìn về phía quái nhân kia.
Phóng ra Phù Lục “nơi đến” ở vị trí gần cạnh các tài nguyên xung quanh quái
nhân, đồng thời cũng để lại Phù Lục “nơi đến” ở vị trí cách quái nhân 200m, Vô
Thường lập tức biến mất.
Vừa hiện ra ngay bên cạnh quái thú, Vô Thường một ý niệm vừa ra, bàn tay linh
lực tức khắc thu lấy tất cả các vật phẩm vào nhẫn giới.
Chưa đến một cái chớp mắt, Vô Thường lần nữa biến mất rồi lại hiện ra ở vị trí
đã cách quái thú 200m.
Vô Thường quay lưng lại định nhìn nam tử quái thú ở nơi xa để chuẩn bị cách
thức đối phó trước cơn thịnh nộ tột độ của quái nhân vô cùng mạnh mẽ này khi
bị mất đồ thì…
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Vô Thường tức thời ói ra một búng máu lớn, cả thân thể mang theo linh lực hộ
thể bay mạnh ra đằng sau, dù là đụng nát hàng chục, hàng trăm cây lớn vẫn chưa
thể dừng lại.
Vô Thường còn chưa kịp phản ứng gì thì bên cạnh hắn, trong tiếng gió và tiếng
đổ ngã của cây cối, một âm thanh giận dữ réo lên bên cạnh, sau đó trên khoảng
không trước mặt hắn bỗng xuất hiện một nam tử hung mãnh với mái tóc đen bay
múa, giữa ngực lại có gắn một viên huyết thạch, hai tay nam tử hợp với nhau
tạo thành bổ, một bổ còn mạnh, còn nhanh hơn cả lôi đình sấm chớp oanh kích
vào người Vô Thường.
Hoa cỏ gặp, tất cả đều bị đè bẹp.
Cây cối gặp, tất cả đều bay lên không trung hoặc ngã nằm ngay trên mặt đất,
chẳng khác gì một khu rừng tan hoang sau cơn bão lớn.
Sóng xung kích cứ thế mạnh mẽ tỏa ra bán kính hơn 500m mới tiêu tán.
Bên dưới hố đất sâu chừng 30m, quái nhân nhìn Vô Thường miệng trào máu trông
như những nét chữ cổ quái mà chưa chết, nó lần nữa dữ tợn kêu lên, một quyền
uy thế kinh thiên tiếp theo đánh xuống, tốc độ chẳng khác gì sao băng rơi.
BÙM!
ẦM!
Một quyền của nó vừa hạ xuống mặt đất khiến cái hố lại càng sâu hơn, Vô Thường
cũng thoắt hiện ra ngay bên cạnh nó, một quyền mang theo uy lực khó tả đánh
nặng vào đầu của quái nhân, thế nhưng lại không thể khiến đầu nó nổ tung, cả
thân thể nó chỉ là đâm mạnh vào sâu trong tường đất không còn bóng dáng.
Phọt.
Mẹ nó, kỳ này phải lần nữa luyện lại Linh thể mới được.
Nhổ ra một miếng máu còn trong miệng, sau đó lại hấp thụ lại tất cả máu Thiên
Địa Ngữ đã rơi ra ở bên ngoài vào lại cơ thể, Vô Thường mắng chửi.
Linh lực hộ thể bất quá chỉ là việc tạo ra một cái lồng cứng chắc bảo vệ quanh
tu luyện giả, khi sát thương đi vào, chúng mặc dù không thể xé tan linh lực hộ
thể để gây sát thương trực tiếp vào cơ thể tu luyện giả nhưng vẫn tác động
được khoảng trống giữa linh lực hộ thể và cơ thể tu luyện giả, khiến khoảng
không đó có thể trở thành “vũ khí” đả thương tu luyện giả bên trong.**
Xét cho cùng thì linh lực hộ thể không tài nào sánh được với Luyện thể, một
biện pháp giúp cơ thể cứng rắn và có thể trực tiếp đề kháng tất cả các nguồn
sát thương nằm trong sức chịu đựng của nó.
**Tựa như con thuyền trước những cơn sóng biển dữ dội của cơn bão biển.
Vô Thường từ lúc có Thiên Địa Thể cùng sức mạnh vô đối trong tầng lớp tu luyện
giả nhỏ bé, hắn đã quên mất việc luyện lại Linh Thể. Và lúc này là kết quả
cảnh tỉnh dành cho hắn vì điều đó.
Những giọt máu nằm dưới đất đang hóa thành các nét chữ nhập lại vào cơ thể của
Vô Thường, Vô Thường lúc này cũng bỗng cảm thấy một vật thể mang theo sức mạnh
to lớn từ vị trí cách hắn 100m trong lòng đất đang lấy tốc độ như chớp xông về
phía hắn.
Gương mặt điềm tĩnh, Vô Thường nhìn về cái hố lớn nằm tại thành của mảnh đất
bị lún xuống mà chờ đợi thân ảnh quái nhân bước ra.
Như một mũi tên trong đêm tối lóe qua ánh sáng eo hẹp, quái nhân có đôi mắt
đen đặc, gương mặt dữ tợn mang theo một quyền lực mạnh mẽ đánh ra ngoài.
Cuối người, Vô Thường đá chân nhỏ lên cao, đánh thẳng vào bụng của quái nhân
khi nó vừa bay đến.
Trúng một cước mà đáng lẽ đã đủ đánh nổ tung cơ thể của bất kỳ một tu luyện
giả Linh Sư cảnh nào cho dù có sở hữu thiên phú 1000 sợi xích, thân thể của
quái nhân nam tử bay lên trời, vượt qua những ngọn cây ở phương xa.
Phóng ra hàng chục Phù Lục dịch chuyển xung quanh cơ thể quái nhân, Vô Thường
đứng bên dưới bỗng biến mất.
Xuất hiện bên trên thân thể nam tử, Vô Thường xoay chuyển một cước đá thân thể
nam tử rơi xuống.
Chặn đường rơi của nam tử, Vô Thường một quyền đánh cho thân thể nam tử bay
lại trên bầu trời.
Xuất hiện bên trái nam tử, Vô Thường đá bay thân thể của nam tử đến đằng
trước.
Xuất hiện bên phải nam tử, Vô Thường đánh bay thân thể nam tử quay ngược trở
về vị trí không trung ban đầu.
Lại xuất hiện ở phía dưới, Vô Thường đánh cho nam tử bay lên cao.
Cứ thế, Vô Thường biến mất rồi lại xuất hiện đánh vào nhiều vị trí khác nhau
của nam tử, khiến nam tử cứ bay qua bên trái rồi lại bay qua bên phải, bay lên
trên rồi lại bay xuống dưới liên miên không dứt.
Ba giây sau, sau khi đã liên tiếp đánh hơn trăm quyền cước vào nhiều điểm khác
nhau trên người quái nhân, Vô Thường cuối cùng tung ra một cước đạp mạnh vào
đầu của quái nhân.
Rơi mạnh xuống mảnh đất đã sụp đổ ở bên dưới, thân thể quái nhân lập tức tạo
ra một cái hố đen ôm trọn thân thể hắn.
Nằm trong lòng đất không thể cử động, quái nhân dưới sự tác động quá nhiều của
Vô Thường, tất cả những gì bên trong cơ thể quái nhân bắt đầu bất ổn, chúng
đang sôi lên, càng lúc càng mãnh liệt như sắp phát nổ, muốn nổ tung cả thân
thể của nam tử.
Hạ xuống đất, Vô Thường khẽ đánh ngón tay (ngón cái và giữa) “chát” một tiếng,
sau đó hắn liền quay lưng, không muốn nhìn xuống mảnh đất lún ở sau lưng đã
bất chợt cháy lên một ngọn lửa tím rực rỡ.
Có lẽ, đây là kết thúc của một cuộc chiến không cân xứng giữa Linh Nhân cảnh
một vạn sợi xích và Linh Sư cảnh 500, 600 sợi xích.