Trao Đổi Cùng Vô Thường Kia (2)


Người đăng: nhatbanhan

Khi bầu trời chỉ còn cách một giờ nữa thì sẽ được tự do tỏa nắng.

Vô Thường đang cầm một con dao nhỏ mà nghiên cứu, phân tích để tự tìm ra cách
“Luyện Khí” (Luyện Chế) một loại đồ vật, từ đó hắn sẽ thử luôn ngay tại trong
mảnh đại lục này nếu đủ nguyên vật liệu cần thiết.

Bất ngờ giọng của Vô Thường kia chợt lên tiếng sau khi đã phân tích những kiến
thức mà tiểu hồ ly có được về cuộc tranh đoạt.

“Sai rồi, sai rồi thằng ngu ơi”.

“WTH, sai gì?”.

Vô Thường tức thì giật mình hỏi.

“Thì cái suy luận óc chó về nơi này của mày, chứ còn sai cái gì nữa”.

“Đệch. Rồi, bình tĩnh, từ từ nói nghe xem thử”.

Ngay từ đầu Vô Thường đã biết quy tắc trọng tâm hình tròn của hắn có khả năng
sai cao, nên hắn cũng không quá bất ngờ trước tình huống lúc này.

“Thứ nhất, lần trước mày có nghĩ nơi này là hình tròn nhưng thật ra mày đã
sai, mảnh đại lục trong tất cả các cuộc tranh đoạt đều sẽ tồn tại dưới dạng
một hòn đảo, bất quá thì cái bình chướng có dạng vòng tròn của mày là đúng”.

“Thứ hai, không phải các tộc đại diện cho Giới đều có khoảng cách với tộc láng
giềng bằng nhau, mà là dạng xa – gần. Ở cuộc tranh đoạt lần trước, tộc nào có
thứ hạng càng cao thì khoảng cách so với trung tâm càng gần, tộc hạng chót
hoặc không có hạng thì dĩ nhiên phải nằm ở vị trí biên. Còn khoảng cách so với
các tộc khác thì hên xui, có thể vừa trải qua vài ngày liền gặp chứ không phải
như mày suy nghĩ lúc đầu”.

“Vãi, vậy khoảng cách xa – gần với trung tâm mảnh đại lục là thế nào?”

Vô Thường hỏi, tất cả là vì muốn sắp xếp lại lịch trình sao cho tốt đẹp.

“Khi vừa hiện ra tại mảnh đại lục, nếu nhìn thẳng mà đi một mạch thì tính từ
vị trí biên sẽ luôn luôn bằng 90 đến 100 ngày mới đến được trung tâm, hạng
chín thì có khoảng cách giảm xuống 5 ngày so với hạng chót, hạng tám có khoảng
cách giảm 5 ngày so với hạng chín, và cứ thế cho đến hạng hai. Riêng hạng nhất
thì có khoảng cách giảm đi 10 ngày so với hạng hai”.

“Hên quá, vậy là tao vẫn còn thời gian để kịp thời đến trung tâm”.

Thở phào nhẹ nhõm vì tổng những thời gian hắn bỏ ra để kiếm tài vật cũng không
quá 5 ngày, giờ cứ tăng tốc đi theo đường thẳng mà không cần tốn sức tìm vật
phẩm chủ chốt của từng địa hình, hắn vẫn còn cơ hội đến trung tâm.

“Hên cái con bà mày chứ hên!”

Vô Thường kia đột nhiên chửi hắn.

“Thế mày có biết tại sao lại có khoảng cách như vậy không hả thằng óc này?”

Thế nhưng cũng không đợi Vô Thường còn chưa kịp phản ứng, Vô Thường kia lại
hét lên.

“Đó là vì ở trung tâm trong bất cứ một vòng tranh đoạt nào đều sẽ có một Thiên
Binh hoặc Thiên Cụ tồn tại. Nhanh chân đến trước chính là càng có cơ hội cao
hơn để sở hữu nó, đến sau thì chỉ có nước ngồi mà khóc. Đó cũng là lý do mà
các Tộc khác bao gồm cả Yêu tộc khi bước vào mảnh đại lục đều tìm đến trung
tâm một cách càng nhanh càng tốt, chứ méo có đứa nào rảnh háng như mày mà dạo
vòng vòng kiếm đồ, đã thế còn nghỉ ngơi nấu nướng nữa chứ, thế mới kinh dị”.

“Đệch!!! Ờ mà… Thiên Binh, Thiên Cụ là cái quần gì?”.

Nghe hai từ “Thiên Binh, Thiên Cụ” từ ngữ điệu của Vô Thường kia, Vô Thường
biết nó là một thứ gì đó rất khủng khiếp, nhưng mà vì kiến thức về thế giới Tu
luyện của hắn không nhiều, hắn không thể hình dung ra được nó là cái thứ gì,
hình dạng ra sao. Mà nói không chừng, Nhân tộc cũng không có ai biết được vì
trước đến nay không hề có một đại diện Nhân tộc nào đi đến được trung tâm để
kiến thức.

Có lẽ nếu lúc này là trời sáng, Vô Thường tuy không hiểu nhưng cũng lập tức
tăng tốc đến trung tâm, trên đường hắn sẽ vừa đi lại vừa trao đổi, bất quá
dưới tình trạng tối còn hơn cả thằng mù mắt này, Vô Thường đành phải thong thả
ngồi đây hỏi.

“Thiên Binh là một loại vũ khí, Thiên Cụ là một loại dụng cụ. Cả hai đều ám
chỉ đến một loại đồ vật được chế tạo từ nguyên liệu thần bí mà không có bất kỳ
một Tộc của Giới nào biết rõ, nhưng mà công năng và sức mạnh của chúng thì chỉ
có thể dùng hai từ -vô đối- để hình dung”.

“Trong kiến thức của tiểu yêu hồ này, trong 15 vạn năm qua, sau hơn 100 vòng
của cuộc tranh đoạt thì chỉ mới có bốn Thiên Binh, Thiên Cụ được các Tộc giới
lấy đi. Bao gồm một thanh kiếm có thể hút tất cả sức mạnh xung quanh để tăng
phúc cho chủ nhân, bất kể là kẻ thù có là cấp độ nào đi nữa cũng đều bị hút
cho đến khi cạn kiệt sức mạnh”.

“Một cái mai rùa có thể tạo ra một vòng bảo vệ vô đối mà không ai có thể phá
nát được. Tất cả các sức mạnh công kích đánh vào vòng bảo hộ đều bị phản đi
ra, quay trở về chính người đã phát ra công kích đó, thậm chí nó còn mạnh hơn
gấp vài lần”.

“Một cái cần câu cá, dường như chỉ cần thả dây câu xuống hồ nước thì sẽ có xác
xuất câu được một số đồ vật kỳ quái mà không ai có thể biết, tuy nhiên xác
suất không cao, nhưng thà có còn hơn không”.

“Một bộ bàn cờ với 20 quân cờ, dĩ nhiên quân cờ có thể hóa thực chất mà giết
người, thậm chí còn có chức năng hóa kẻ thù trở thành quân cờ cho chính mình
sử dụng, vô cùng quỷ dị. Đây cũng là thứ mà Yêu tộc đang nắm giữ”.

“Vãi, cả, lồng, bàn…”

Vô Thường kia vừa dứt lời, Vô Thường liền ngớ người bật thốt như một thằng
ngáo cần.
Vài giây sau hắn hỏi.

“Vậy thằng nào tới trước là của thằng đó à?”

“Không, nó dường như có linh tính riêng nên muốn đạt được thì cần phải thuyết
phục nó. Nói chính xác thì nó sẽ tự động chọn chủ cho riêng mình, đến trước
chỉ là tăng lên cơ hội có nó mà thôi”.

Nghe xong câu này, Vô Thường tức thì chửi Vô Thường kia.

“Móa, làm bố mày tưởng đã hết hy vọng rồi chứ thằng cờ hó”.

“Vậy còn gì nữa không?”

Vô Thường liền nhăn mặt nói.

“Mày giỏi lắm, đợi đến khi vừa lú cái bản mặt vào trung tâm của mảnh đại lục
thì Thiên Binh, Thiên Cụ đã không có bóng dáng đâu, lúc đó thì cứ vui vẻ mà
cười nhé”.

“Mấy vấn đề về mảnh đại lục chỉ bấy nhiêu. Còn cái thứ hai mà tao muốn nói với
mày đó chính là sức mạnh đặc trưng của chín chủng tộc còn lại”.

Vô Thường khá là may mắn khi bắt được tiểu hồ ly thuộc Yêu tộc, một tộc luôn
có thứ hạng rong rủi trong top 7 của các vòng tranh đoạt và đã tốn công sức
rất nhiều để nghiên cứu về sức mạnh của tám tộc khác trừ Nhân tộc (vì Nhân tộc
không lần nào đến được trung tâm để đánh nhau). Do vậy, lúc này Vô Thường kia
mới có thông tin để báo cáo cho Vô Thường.

“Hừm”

“Đầu tiên, ở mỗi Giới đều sẽ có một loại “khí” khác nhau có năng lực giúp
chủng tộc ở Giới đó tăng tiến sức mạnh, tựa như Nhân tộc là linh khí, yêu tộc
là yêu khí, ma tộc là ma khí,… Cho nên nếu Nhân tộc có linh lực, vậy các tộc
khác sẽ có ma lực, yêu lực,…”

“Giờ tao sẽ tóm tắt sức mạnh của chín tộc”.

“Yêu tộc sinh ra vốn đã có khí lực kinh người, sử dụng yêu lực như linh lực
của Nhân tộc, tuy nhiên Thần thông bản mệnh của chúng mạnh hơn rất nhiều so
với Nhân tộc. Tầm cỡ Tiêu Thần, Tiên Nhã, vài đứa trẻ ranh cảm ngộ về Thần
thông không được xuất sắc thì trúng một hít Thần thông của Yêu tộc là đã đi
được nửa đoạn đường xuống uống trà với Diêm Vương”.

“Ma tộc không những có thiên phú nghiêng về các loại công kích hắc ám, mà thân
thể lại còn có hình dạng tựa làn khói đen nên rất dễ biến hóa thành to lớn,
thu nhỏ hay biến hình các loại. Ma tộc nghe đồn rất độc ác, chuyên ăn thịt các
chủng tộc khác nếu gặp được, nhưng nếu xét về sức mạnh thì cũng xoàng thôi,
mày không cần lo lắng về bọn này”.

“Hồn tộc thiên về công kích linh hồn. Nhìn chung thì đã biết là vô đối, nhưng
chỉ cần không để chúng nhìn chằm chằm cơ thể trong năm giây thì vẫn có cơ hội
thắng, bởi lẽ bọn chúng muốn phát ra công kích linh hồn thì phải dõi mắt nhìn
người đó, trung bình là 5 năm giây và nếu thiên phú cao sẽ dần rút ngắn xuống.
Muốn thắng thì cần có tốc độ vượt xa ánh mắt của chúng”.

“Quỷ tộc thiên về tốc độ và có khả năng Quỷ Lốc, trong tình trạng Quỷ Lốc thì
tốc độ liền như một cơn gió, quỷ dị bậc nhất. Có lẽ trong các đối thủ của Hồn
tộc, Quỷ tộc là kẻ thù thiên địch của chúng”.

“Mộc tộc đánh đấm thì không giỏi, nhưng trâu bò khó tả, đánh mãi chẳng thể
chết nên thường thắng đổi thủ khi mà đối thủ đã sức cùng lực kiệt. Để tiêu
diệt chúng thì cần phải dùng một chiêu hóa chúng thành tro, nếu không dù chỉ
còn một cái lông, chúng cũng sẽ sống lại”.

“Khí tộc vốn dĩ có tạo hình là binh khí nên vô cùng sắc bén, đụng phát là chảy
máu. Khi đánh với Khí tộc, nhất thiết phải tránh công kích chứ đừng ngu dại mà
dỡ đòn nếu không đủ năng lực”.

“Long tộc trời sinh có thần lực, lực lượng một quyền hay cường độ thân thể là
mạnh nhất. Ngoài ra chúng còn có Thần thông Long Ngâm rất kinh khủng, nếu
trúng đòn thì tất cả chỉ số của cơ thể đều sẽ giảm xuống một cách đáng kể chỉ
trong vài phút, đến lúc đó thì đã hiểu kết quả”.

“Thiên Hổ tộc có ý chí kiên cường, chúng càng đánh thì càng hăng, càng mạnh.
Hiện tại thì Yêu tộc vẫn chưa thể phân tích ra được sức mạnh của Thiên Hổ tộc,
chỉ biết chúng là kình địch trời sinh của Long tộc, luôn cùng Long tộc tranh
hạng 2, 3”.

“Cuối cùng, đối với Tinh Linh tộc, tộc này chưa từng ra tay công kích dù chỉ
một lần, đến nay đã qua hơn 100 vòng vẫn chưa thể thấy nên không biết sức mạnh
như thế nào, bất quá cứ mỗi khi có tộc khác tấn công họ thì toàn chỉ đánh vào
ảo ảnh chứ không đụng được bản thể của họ, họ cứ như là “trăng trong nước”, dù
Thần thông hay gì cũng không chạm được. Do vậy nên lúc nào Tinh Linh tộc cũng
yên ổn ở vị trí đầu bảng, không tộc nào có thể thay thế hay chèn ép xuống
hạng”.

“Rồi, đã báo cáo hết. Tao đi nghỉ một chút, sau đó lại tiếp tục các bài nghiên
cứu khác của mình”.

Nói xong, Vô Thường kia lập tức tắt tiếng. Hắn mặc dù chỉ là một tia phân thức
nhưng cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn.


  • Haizzz, càng lúc càng gay. Bất quá trước tiên phải đến được trung tâm mảnh
    đại lục, sau đó lại tính tiếp.

Dựa lưng vào ghế khá mệt mỏi, Vô Thường cũng nhắm mắt lại làm một giấc ngủ
ngắn để chuẩn bị tăng tốc khi trời bắt đầu sáng.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #89