Người đăng: nhatbanhan
Một cuộc tranh đoạt mà người tham gia là Linh Nhân cảnh, còn quái thú đa số
lại là Linh Sư cảnh, bề ngoài nhìn vào vấn đề này thì bất cứ một ai đều sẽ
không thể tìm thấy hai từ “công bằng” nằm ở chỗ nào, có khi là còn chửi rủa
nhăn nhó, nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ đã ngu ngốc lại còn mong
muốn “được voi đòi thêm hai bà trưng”.
Có ý niệm “buông bỏ” trong đầu, tu luyện giả dường như đã chẳng phải mất một
thứ gì liền có thể thu về đồ tốt chỉ cần biết cẩn thận. Còn việc muốn tiêu
diệt một con quái mạnh hơn bản thân thì họ phải cần thêm sự may mắn và hợp
lực.
Hợp lực dĩ nhiên là đánh hội đồng.
Còn may mắn thì bao gồm:
Vận khí nằm trong hên xui.
Trí tuệ nằm trong lối suy nghĩ đầu óc.
Và Thần thông, chính là một chiêu thức mấu chốt mà nếu như Linh Nhân cảnh có
cảm ngộ sâu sắc về nó cũng đã dư sức để đả thương Linh Sư cảnh.
Trong một trận đánh hội đồng với Linh Sư cảnh, đặc biệt là quái thú không có
suy luận cao, không phải chỉ cần có một Linh Nhân cảnh sử dụng Thần thông Trói
Buộc giống Vô Thường, hoặc hút sinh mệnh, sức lực thì đã chiến thắng rồi hay
sao?
May mắn nó cũng bao gồm cả việc là trong nhóm có xuất hiện Linh Nhân cảnh có
năng lực cao siêu như vậy hay không. Cho nên Vô Thường đưa ra kết luận “cuộc
tranh đoạt công bình” là có lý lẽ của hắn, không phải vô căn cứ.
Quay đầu nhìn quái thú nam tử luôn nằm sấp mặt dưới đất, Vô Thường ngồi xuống
nắm đầu quái thú kéo lên, buộc gương mặt hoàn toàn giống một con người bình
thường trừ đôi mắt đen tối ra phải nhìn vào mắt hắn.
Hắn đưa ra phán quyết.
Dưới năng lực mà ta có, ta tuyên án ngươi phải trở thành nô lệ của ta, phục
tùng ta cho đến khi ngươi chết.
Phá Vỡ!
Thần thông đầu tiên, cũng là Thần thông mà hắn đã sáng tạo khi tiến thăng Linh
Nhân cảnh đi ra, mọi sự thù hận, mọi sự dã tính, mọi sự điên cuồng, mọi sự
mong muốn tiêu diệt Vô Thường đều bị phá vỡ, đều bị hủy diệt. Nam tử chỉ trong
chớp mắt liền trở nên đờ đẫn, thẩn thờ, không có mục đích sống, nhìn vào chẳng
khác gì một khúc gỗ mang hình dạng con người.
Đây cũng là lý do vì sao Vô Thường lại lựa chọn “Phá Vỡ” làm Thần thông đầu
tiên của bản thân hắn, bởi lẽ “Phá Vỡ” là một chiêu thức toàn diện có khả năng
triệt tiêu tức cả mọi thứ nếu như hắn đủ năng lực, bao gồm cả việc hủy đi sự
bất tử hay Pháp Tác, hoặc là cao hơn.
“Phá Vỡ” của Vô Thường không gì là không phá được, có chăng chỉ là hắn không
đủ năng lực để thực hiện mà thôi.
Ngón tay duỗi ra, Vô Thường lập tức dùng linh lực vô hình để khắc ba tấm Phù
Lục vô hình lên trán của nam tử.
Một tấm Phù Lục có chức năng “tuân mệnh tuyệt đối” để nam tử chỉ nghe lời một
mình hắn.
Một tấm Phù Lục có chức năng “quan sát, theo dõi” để những gì nam tử thấy, Vô
Thường cũng có thể thấy.
Một tấm Phù Lục có chức năng “cho phép Vô Thường truyền linh lực từ xa” để khi
Phù Lục yếu đi vì nét vẽ phai nhạt, Vô Thường có thể từ xa xôi vạn dặm đưa
linh lực đến cơ thể nam tử để tu sửa, bổ sung sức sống cho nét vẽ.
Đơn nhiên đối với tấm Phù Lục thứ ba này, Vô Thường cũng phải tự khắc một Phù
Lục có chức năng “linh thông với tấm Phù Lục thứ ba” lên thân thể, để làm
trung gian cho sự truyền tải linh lực của hắn.
Thấm thoát một thời gian vô cùng lâu đối với Vô Thường, một giây sau, Vô
Thường bỏ cái gương mặt nam tử trông cũng khá tuấn tú ra, cơ thể đứng dậy pha
trò.
Hu hu, tiểu Thường sợ nơi này quá Phong thúc ơi, chúng ta nên đi chỗ khác
thôi.
Ố kề tiểu Thường bé nhỏ, ngươi đi đâu, Phong thúc liền đi nơi đó a.
Ừm, vậy chúng ta thẳng tiến hướng bắc, đi dến trung tâm mảnh đại lục đi.
Ố kề ba con dề.
Như một tên tự kỷ cấp độ max level, Vô Thường tự nói rồi cũng tự xoay người đi
thẳng, đồng thời trên tay hắn cũng chợt xuất hiện một cái hộp gỗ khá nhỏ.
Phía sau hắn, nam tử “nô lệ” được hắn thu hồi Thần thông “Trói Buộc” cũng đứng
bật dậy, bước chân nhanh nhẹn theo sau hắn không rời.
Cứ thế hai chú cháu, tiểu Thường và Phong thúc hướng thẳng trung tâm mảnh đại
lục mà đi đến.
…
Hai mươi hai ngày sau.
Lộc cộc lộc cộc…
Trên một đoạn đường đất nâu bằng phẳng, thỉnh thoảng xung quanh cũng có hồ
sen, ao cá hoặc cây cối. Một chiếc xe gỗ lớn rộng tầm 5m, dài 10m có chất bông
mềm bên trong đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, chừng gấp 10 lần người đi
bộ do một vị nam tử to cao khỏe, khá tuấn tú kéo đi.
Nằm trên xe có bông mềm nâng đỡ, xung quanh lại đủ loại đồ nghề kiếm, thương,
đao, cung tên, khiên, bàn ghế, ấm trà, viên đá lấp lánh,… một tiểu tử tay cầm
một bức tranh mà vừa dòm ngó nội dung, vừa luôn miệng ca hát.
“Chữ -Giới- này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Trên tay Vô Thường cầm đúng là bức họa nằm trên ngôi mộ của nam tử quái thú
mạnh nhất, và nội dung bên trong bức họa chỉ vẻn vẻn một câu văn và chữ “Giới”
to lớn đã chiếm hết phần lớn diện tích bức họa, mà cũng có thể gọi là tờ giấy.
“Thiên Địa Phong Vân, Càn Khôn Xoay Chuyển, Thiên Địa Biến Sắc, Thần Giới
Thông Linh”
“Á đù, đừng nói với tao là phải thu thập đủ mười sáu chữ nha”
“Đúng rồi đó thằng óc chó” Vô Thường kia lập tức chen miệng chửi một câu rồi
biến mất.
“Vãi chuối, thế thì đợi đến mùa quýt cũng chưa xong”
Thu bức họa vào nhẫn giới cổ long, Vô Thường nằm nhìn trời xanh tiếp tục ca
hát, bên trong đầu lại là đang tính toán rất nhiều thứ.
Đối với bức họa, ngoài chữ “Giới” được viết bằng một loại năng lượng sức mạnh
nào đó mà Vô Thường không thể biết, không thể hiểu dù cho có dùng đến Thiên
Địa Nhãn, hoặc có lẽ với năng lực hiện tại hẵn vẫn chưa đủ để khám phá, còn
lại thì không có gì đặc biệt, kể cả nguyên liệu của bức họa cũng chỉ là một
loại giấy bình thường, được tạo ra từ một loại gỗ bình thường đơn giản.
Hai mươi hai ngày trôi qua, có lẽ đối với một Tộc là khá khó khăn, mệt nhọc,
nhưng đối với Vô Thường thì quá mức là tươi sáng yên bình khi mà mọi yêu thú
xuất hiện đều sẽ bị nam tử dẹp gọn, còn hắn chỉ thu chiến lợi phẩm, kết liễu
tính mạng quái thú để lấy điểm sinh khí và tránh né các vùng bất ổn, các loại
nguy hiểm thứ ba, nên thật rất nhàn rỗi, thoải mái.
Thế nên hắn cứ nằm đó ca hát, vui tươi, tâm trạng vô cùng thoải mái, thư
sướng.
Chạy theo em ở phương trời xa… lắm em ơi ngươi ơi tình ơi… chạy đi đâu để
có niềm vui vùi chôn nỗi buồn… hạ sang thu còn chưa kịp thay, lá kia sao lòng
em vội thay, anh ở lại… để ôm một mình nhớ thương…
Hử?
Bỗng lúc này thì Vô Thường lập tức bật người dậy sau khi vừa cảm ứng được một
đám quái vật đang chạy về hướng của hắn.
Ra hiệu nam tử dừng lại, Vô Thường đứng lên nhìn về phương xa phía trước.
Đằng trước, cách xa Vô Thường chừng 600m là năm con quái thú mà nếu dùng kiến
thức bên Thế giới Pháp thuật của Vô Thường thì được gọi là Xác Sống hoặc Thây
Ma, chúng có hình dạng như con người nhưng da thịt lại thối rữa, be bét thịt
xương, nội tạng chỗ lòi chỗ không, đầu lâu ít tóc, mắt có mắt treo, đặc biệt
là thân thể chúng lại cao đến 10m, to lớn chập trùng.
Nhìn một con động vật trắng đỏ với rất nhiều vết máu đang chạy ngay trước mặt
của đám thây ma nhưng dường như đã sắp kiệt sức, Vô Thường không khỏi kinh
ngạc và nghi hoặc.
Hắn kinh ngạc là vì cuối cùng hắn cũng gặp được một con cửu vỹ yêu hồ như
trong các bộ truyện từng đọc.
Hắn nghi hoặc là vì sẽ không bao giờ có chuyện quái thú lại rượt đuổi theo một
con động vật hoặc yêu thú, nhưng mà nếu con hồ ly kia là Yêu tộc đại diện cho
Yêu Giới để tham gia cuộc tranh đoạt thì vì sao không bật ý niệm “buông bỏ” để
thoát ra bên ngoài trong khi cơ thể lại đầy thương tích như vậy. Đây là một
điểm quá quái dị.
Sau một hồi nghĩ “không ra”, Vô Thường cũng mặc kệ nó, trước chộp về tiểu hồ
ly về để nghiên cứu nó chân thật như thế nào đã rồi lại tính sau, dù sao thì
chỉ là một tiểu Yêu tộc sẽ không làm gì được hắn. Mà nếu chọc hắn khùng lên
thì tối nay có cửu vỹ yêu hồ nướng.
Nhận lệnh, nam tử buông đi tay cầm xe gỗ, một bước dậm lực nơi chân to liền đã
phóng ra được chục mét, rồi cứ thế liên tục phóng về nơi xa.