Tiếp Tục Là Sát?


Người đăng: nhatbanhan

Đứng bên ngoài một căn phòng không lớn, không quá xa hoa, tráng lệ nhưng có
một luồng áp lực khủng bố từ bên trong tản ra bên ngoài đã khiến Phúc lão hai
chân như nhũng ra, không thể đứng vững.

Cốc cốc…


  • Lão gia, lão nô có chuyện cầu kiến.

Phúc lão cực kỳ cung kính kêu nhỏ nhẹ.


  • Chuyện gì?

Một giọng nói văng vẳng uy nghiêm từ trong phòng truyền ra.


  • Chuyện là….

Phúc lão nhanh chóng kể ra hết sự tình giết người của Vô Thường cho Nhậm Thiên
Hành nghe từ đầu đến cuối.

Nghe xong, Nhậm Thiên Hành nghiêm giọng nói


  • Cầm kiếm chém người, lại cũng là chém sau lưng người, vậy thì có gì to tát.
    Ngươi lui đi.

Qủa thật việc một thiếu niên sức dài vai rộng trên tay lại có kiếm mà còn chém
người sau lưng thì không có gì để nói, ai ở tuổi đó chỉ cần thêm chút gan dạ
liền làm được.


  • Nhưng… vâng ạ, lão nô xin rời đi.

Phúc lão dự là tính khẳng định lại việc Vô Thường dùng một kiếm chém bay ba
đầu người chứ không phải ba kiếm chém ba đầu người cho Nhậm Thiên Hành nghe,
nhưng lão chợt ra nhớ ra vài điều về thiết luật khắc nghiệt của Nhậm Thiên
Hành nên buộc phải nghe theo lệnh Thiên Hành, Nhậm Thiên Hành bảo đi liền phải
đi, không đi tức… sẽ chết.


  • Hành ca, huynh suy nghĩ gì vậy?

Một thân thể xích lõa, trắng tuyết đầy khiêu gợi nằm trong lòng Nhậm Thiên
Hành giương đôi mắt đẹp mê người khẽ hỏi.


  • À, không có gì, chỉ là một chút chuyện tư.

Nhậm Thiên Hánh dáng vẻ là một trung niên tầm 40, 42 tuổi, không râu, gương
măt không giận mà uy, cơ thể rắn chắc lực lưỡng, hắn dùng cơ thể trần ôm lấy
nữ tử mê người này, hai người lại tiếp tục một màn âu yếm hoang dã.

Tu luyện giả mỗi lần tiến thăng một đại cảnh giới thì thọ nguyên sẽ tăng lên
và dô lão hóa sẽ giảm xuống. Ở Phàm Nhân cảnh thọ nguyên chỉ 100 tuổi bằng
người bình thường, Linh Nhân cảnh có thọ nguyên là 200 tuổi, còn Linh Sư cảnh
có thọ nguyên là 400 đến 500 tuổi. Do vậy, Nhậm Thiên Hành tuy đã gần 200 tuổi
nhưng vẫn rất tráng niên, cường sức, một mình vẫn dư giả dã chiến cùng lúc với
hơn 10 nữ nhân vài ngày đêm không nghỉ.

Hiện tại, Nhậm Thiên Hành lão gia vẫn đang còn muốn sinh thêm vài đứa con, bù
đắp lại nổi đau một năm trước.

...


  • Đây là phòng của ta cũng là phòng của ngươi sau này.


  • Về mặt kiến trúc, gian phòng, nhà vệ sinh, nhà tắm ngươi cứ tìm hiểu sau đó
    thì đi tắm đi, trước khi ta về phải sạch sẽ cho cả mẹ lẫn con. An táng người
    cũng nên để họ được thanh khiết.


  • Còn bây giờ ta sẽ đi kiếm y phục cho hai người.


Vô Thường để lại hai mẹ con Lâm Vĩnh Hoa ngơ ngác trong phòng, hắn rời đi định
chôm chỉa, vay mượn hoặc bốc lột y phục nữ nhân trong phủ.

Tiếc thay, Vô Thường lại thêm một lần nữa bị người chặn giữa đường, và người
này không ai khác hơn là Nhậm Tử Y, biểu muội của Vô Thường.

Vô Thường nhìn Nhậm Tử Y xinh đẹp tựa đóa hoa lan ưu nhã rực rỡ đối diện với
ba vòng thân hình no đủ, chỗ nào cần lòi thì lòi, cần lõm thì lõm cực quyến
rũ. Hắn tiến lại gần Tử Y, nhàn nhạt nói..


  • Ồ, không biết tiểu muội muội chặn đường ta là ý định làm gì?

Do Nhậm Tử Y dáng người cao ráo, duyên dáng, là nữ tử nhưng cũng cao khoảng
1m70 nên nàng và Nhậm Vô Thường lúc này chính là mặt đối mặt, mắt đối mắt, chỉ
cách nhau tầm 30cm.

Đứng trước gương mặt tuấn tú có nét yêu dị của Vô Thường, Nhậm Tử Y không hề
lui bước ngược lại còn nhích thêm vài cm lạnh nhạt nói có phần ra lệnh.


  • Trả lời ta, ba người gác cổng đều là do ngươi giết?

Đối diện, ngửi được mùi hương đặc biệt trên người Nhâm Tử Y, Vô Thường cũng
không nói vòng, trực tiếp thừa nhận.


  • Không sai, có vấn đề gì sao Tử Y biểu muội?


  • Làm sao ngươi có năng lực giết người, ngươi không phải là phế vật không có
    Tâm Đan?


Nhậm Tử Y vẫn tiếp tục lạnh lùng hỏi.

Bất quá lần này Vô Thường không trả lời, hắn chỉ khẽ cười nhạt sau đó vòng ra
sau Nhậm Tử Y rời đi.


  • Ngươi đứng lại đó, ngươi nếu không trả lời ta liền không được đi.

Nhậm Tử Y tức giận uy hiếp lên, tay cũng đã cầm sẵn chuôi kiếm định sẽ rút ra
chém về phía Vô Thường nếu hắn giám bước đi thêm.

Vô Thường đứng cách Tử Y bảy bước chân liền dừng, thế nhưng hắn không quay đầu
lại mà nói


  • Biểu muội, ta thật không hiểu muội đang lảm nhảm cái gì và vì mục đích gì,
    nhưng mà tốt nhất đừng nên uy hiếp ta...


  • Bởi nếu không, đừng trách biểu ca độc ác không nghĩ tình ngươi là tiểu muội
    muội xinh đẹp, đáng yêu của ta.


Vô Thường khe liếc mắt về sau khá bình thường, sau đó hắn tiếp tục bước đi.


  • Hừ, ngươi nếu không khai thì để ta giúp ngươi khai.

Nhậm Tử Y không hề coi trọng phân lượng lời nói của Vô Thường một chút nào,
nàng hừ lạnh một tiếng rồi quyết định không rút kiếm mà mang cả thanh kiếm
ngọc còn nằm trong vỏ đánh thẳng về phía sau lưng Vô Thường, vì nếu Vô Thường
cùi mía thì cũng không sao, nàng không lỡ giết người.

Nhậm Tử Y một kiếm điểm giữa lưng Vô Thường.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, tại sao, tại sao, tại sao lúc nào cũng kiếm
chuyện với ta?” Vô Thường có một cảm giác giận dữ không thể tả, sao cái quái
gì cung có người gây sự với hắn. Do vậy, khi thoáng nghe tiếng gió xuất kiếm,
Vô Thường ngay tức khắc quay người, một tay thẳng thừng nắm trọn thanh kiếm,
tiếp đó Vô Thường vẫn là dùng chiêu thức cũ “dùng kiếm kéo người” lại gần.


  • Làm sao có thể…

Nhậm Tử Y còn chưa kịp phản ứng vì sao tốc độ Vô Thường lại nhanh đến khó tin
như vậy, thoáng chốc liền nắm vững được kiếm của mình thì cơ thể đã bị một
luồng lực lượng kéo ngã, cả thân thể nghiêng về phía trước.

Phập!

Vô Thường dùng một tay nắm chặc cổ nàng giơ lên trên cao, một tay nắm kiếm
nàng ném xuống đất.


  • Ư… ư… ư

Mặc cho Nhậm Tử Y kêu rên, gương mặt đỏ chót, nước dãi chảy ra, tay chân giãy
dụa vì nghẹt thở nghiêm trong, Vô Thường chỉ là hoàn toàn im lặng mà dùng ánh
mắt như nhìn một xác chết đầy lạnh lẽo. Tay phải vô thường dần dần siếc chặc
lại.


  • Mong người dừng tay, Vô Thường thiếu gia.

Một giọng nói nam tử mạnh mẽ vang lên trong đầu Vô Thường nhưng dường như nó
không đủ để vực Vô Thường thoát ra khỏi cơn phẫn nộ của bản thân. Bàn tay Vô
Thường lại càng thêm siếc chặc hơn.


  • Thiếu gia thứ lỗi.

Giọng nói nam tử lần nữa vang lên, đồng thời, tại lồng ngực Vô Thường đột ngột
nhói lên, khí huyết bất ổn dồn đến trên miệng.


  • Phụt…

Vô Thường phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đau đớn trước ngực mà buông Nhậm
Tử Y ra, bản thân lùi lại mấy bước áp chế thương thế.

Vụt.

Từ trên bức tường gần đó, một vị trung niên với hàm râu quai nón hạ xuống bên
cạnh Nhậm Tử Y, một bàn tay đặt lên lưng nàng mà truyền ít linh lực của Linh
Nhân cản trợ giúp nàng thoáng khí, dễ thở.


  • Phì.

Vô Thường đứng ở một bên vừa bổ xung linh khí để Linh Thể hấp thụ vào chữa
thương cho thân thể, vừa nhổ ra một miếng máu nhỏ.

Vô Thường xưa nay luôn vốn là người rất ghét những kẻ tự dưng xuất hiện quấy
nhiễu bản thân, lúc vui thì hắn có lẽ còn châm chế cho qua, nhưng lúc buồn,
mệt mỏi thì đừng trách hắn vì sao ác độc đến rợn người.

Ban đầu, hai biểu đệ và biểu muội không khiến hắn bức mình mà còn khá vui khi
họ kiếm chuyện, nhưng mà sau một loạt các sự việc về Ngọc Yên quận chúa và vấn
đề tiền nong, chỗ chôn cất cho mẫu thân Lâm Tĩnh Hoa, hắn khá là mệt mọi. Vì
thế cho nên Nhậm Tử Y đến tìm hắn mà còn làm ra cái vẻ mặt không thể ưa thích,
thật sự là Vô Thường chỉ muốn giết người.


  • Vô Thường thiếu gia, thiếu gia nên biết là trong phủ nghiêm hành vi giết
    người, nhất là giết thiên…


  • Không cần nói nữa, những thứ quy tắc trong phủ ta đều biết, nàng ta vẫn
    chưa chết, đúng chứ?


Vô Thường lạnh nhạt nói.


  • Đúng là Tử Y tiểu thư chưa chết nhưng đó là do ta cứu, nếu ta không ra tay
    kịp thì chắc chắn tiểu thư đã chết dưới tay ngài. Thế nên ta nghĩ, thiếu gia
    nên đi theo ta một chuyến đến “Xử phạt đường” để giải thích với các trưởng lão
    về chuyện này.

Vị trung niên râu quai nón mặc dù nói lời lẽ không hề có chút uy hiếp nào, tất
cả chỉ làm theo quy tắc, nhưng khí tức lại khóa chặc Vô Thường không dời,
phòng trừ hắn có ý định chạy trốn liền tóm gọn lại.


  • Ngài nên biết Tử Y tiểu thư là một thiên tài quý hiếm của Kiếm Trận Tướng
    Phủ cho nên là nếu ngài có ý định phản kháng thì cho ta xin lỗi vì hành động
    sau đó.

Bất quá đối với tình huống này, Vô Thường không những không sợ hãi mà còn lộ
vẻ buồn cười, hắn nói.


  • Ở điều 3 khoảng 7 của Kiếm Trận Tướng Phủ có quy định, giữa con cháu dù có
    xích mích, đả thương nhưng tuyệt đối không thể giết người. Nếu vi phạm sẽ chịu
    phạt nghiêm trọng.


  • Và ở điều 23 khoảng 9 của Kiếm Trận Tướng Phủ, người hầu, cấp dưới, thuộc
    hạ nếu dám tự ý uy hiếp hoặc hành hung, bắt giữ thiếu gia, tiểu thư không rõ
    lý do sẽ bị diệt cả nhà.


Vô Thường mỉm cười trông rất độc ác nói tiếp.


  • Này, để ta nói cho một con cẩu như ngươi hiểu. Ta thú nhận là ta muốn giết
    nàng nhưng ngươi vì ngăn cản nên nàng ta đã không chết, mà đã không chết thì
    tức là ta không vi phạm bất cứ luật gì của phủ. Còn con cẩu như ngươi hiện tại
    đang chính là khóa cơ thể ta lại, đây rõ ràng là uy hiếp thiếu gia, tội diệt
    cả nhà.


  • Hiểu chưa tên hạ đẳng?


Nói xong, Vô Thường vô thức đưa hai tay vào túi quần, bất quá quần hắn mặc có
hình dạng không giống thế giới pháp thuật nên không có túi quần hai bên.

“Khi có tiền ta lên làm vài bộ” hắn thầm nghĩ trong lòng.


  • Hừ.
    Sau vài giây, vị trung niên quai nón hừ lạnh, hắn biết hắn đuối lý so với Vô
    Thường nên đành thu lại năng lực khóa Vô Thường, tập trung đỡ Nhậm Tử Y lên,
    bế nàng chuẩn bị quay về phòng.

Nhưng mà trước đó hai người lại nghe Vô Thường nói.


  • Đừng tưởng có Hỏa Diệm Tâm Đan với 50 sợi xích liền đủ đứng trước mặt ta
    kêu gào, sai sử. Lần này do ở trong phủ nên may mắn thoát nạn, nhưng lần sau
    thì… ha hà, ta nghĩ là để 100 người đàn ông luân phiên sẽ tốt hơn là giết chết
    một cô em gái xinh đẹp.

Nhậm Tử Y mím môi, ánh mắt tuyệt đối muốn cắn xé Vô Thường ra làm trăm mảnh.
Còn về trung niên quai nón thì chỉ lạnh nhạt nói môt câu, sau đó cả hai cùng
rời đi.


  • Hi vọng thiếu gia có thể còn sống để làm điều đó.


  • Tất nhiên.


Vô Thường mỉm cười, sau đó cũng rời đi.

“Xem ra mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch, hahahaha…. Hhahahahahaha”


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #8