Phượng Tiên Nhã (4)


Người đăng: nhatbanhan

Gần 10 phút sau đó.

Phượng Tiên Nhã sau một hồi đắng đo về những gì đang diễn ra trong con mắt
nàng, cộng với việc yên ổn trái tim bỗng cảm thấy trống vắng bóng hình một ai
đó. Nàng nói.


  • Dù không thể biết người đó là ai, tại sao làm vậy, nhưng có lẽ người đó có
    lý do riêng của mình, vả lại cũng không gây bất lợi gì cho chúng ta. Do vậy
    nên Tiên Nhã nghĩ chúng ta tạm bỏ qua chuyện đó, tập trung vào cuộc tranh đoạt
    sinh khí về cho Nhân Giới, Nhân tộc chúng ta đang diễn ra lúc này.


  • Với chỉ dẫn tiến thẳng về phía trước của người đó, có lẽ chúng ta sẽ thật
    sự đến được trung tâm mảnh đại lục này.


  • Ưm.


  • Cũng chỉ đành như vậy thôi, hắn nếu đã xóa ký ức chúng ta thì dĩ nhiên
    chúng ta sẽ không nhớ lại được hình dáng hắn.


Mị Ảnh Lam và Quan Vũ có chút thở dài gật đầu.

Kể ra thì sau khi tỉnh lại, cả ba người đều ngây ngốc tại chỗ này mà không di
chuyển, hiện tại đã có hơn 30 phút trôi qua, họ cũng là nên đến lúc phải rời
đi thực hiện trọng trách của mình.


  • Vậy chúng ta đi thôi.

Sau đó, ba người lập tức chụm lại một chỗ để đảm bảo mức an toàn cần thiết rồi
lên đường, dựa theo chỉ dẫn Vô Thường để lại mà tiến thẳng về phía trước.

Cách 1km bên trái kia, tiểu Vô Thường cũng di chuyển theo ba người.

Ở bên đây, trong lúc di chuyển, Phượng Tiên Nhã vừa tỏa cảm ứng ra xung quanh,
vừa kỳ lạ những thứ nàng nhìn thấy được trên đường đi.

“Đôi mắt của ta, không, còn có thân thể của ta nữa. Chẳng lẽ sau khi trải qua
trận ảo giác đã xảy ra biến dị?”

Không những cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, khả năng hấp thụ linh khí tăng
cao gấp bội và dường như nàng không cần động ý niệm, thân thể cũng tự động hấp
thụ linh khí xung quanh để hồi phục sự mệt nhọc cho bản thân, thậm chí linh
khí được hấp thụ còn có khả năng ôn dưỡng tâm thần, thanh tĩnh trí óc, xóa tan
những áp lực nhận được bấy lâu, vô cùng kỳ diệu.

Phượng Tiên Nhã còn thấy được rất rõ những vật thể cách xa nàng 500m mặc cho
có nhiều vật cản đứng phía trước che đi, và song song với cái nhìn thấy ấy,
nàng còn nhìn thấy được các loại “khí” từ vật đó đang tỏa ra, rồi còn biết là
những loại khí đó tốt hay xấu.

Tất cả điều này đều khiến nàng nghĩ đến một khả năng, thể chất nàng bị biến
đổi sau lần đau đớn vô tận bên trong ảo cảnh rồi ngất lịm đi.

Phượng Tiên Nhã từ khi sinh ra đã có Hoặc Thiên Thể nhưng dù là nàng hay tất
cả các vị đại năng Thiên Nhân cảnh dò xét thân thể nàng đều không biết nó là
Hoặc Thiên Thể, họ chỉ biết thân thể nàng có một loại mê hoặc đối với những
người yếu hơn nàng và người yêu thương nàng, khiến họ trở nên yêu thích nàng
một cách kỳ lạ.

Dĩ nhiên, yêu thích này không phải là yêu thích của tình cảm nam nữ, mà yêu
thích này là sự yêu quý, sự giữ gìn, sự thủ hộ, sự nguyện bảo vệ nụ cười tươi
vui của nàng.

Do sự thiếu kiến thức như vậy, cho nên chẳng một đại năng nào biết được sức
mạnh tiềm ẩn có thể quyến rũ vạn vật của Hoặc Thiên Thể, cũng không ai giang
rộng vòng tay nhận nàng làm đồ đệ, giúp nàng phát triển thực lực ngoài gia tộc
của nàng.

Hiện tại tự dưng phát hiện khả năng của thân thể, của đôi mắt biến đổi theo
chiều hướng có năng lực phi thường kinh khủng, Phượng Tiên Nhã vừa rất bất
ngờ, rất kinh ngạc, lại vừa có vui mừng khôn xiết.


  • Vũ ca, Lam tỷ, chúng ta di chuyển chậm lại một chút nha, chừng vài phút
    thôi?

Để khám phá năng lực mới của mình, Phượng Tiên Nhã khôn ngoan đưa ra đề nghị.


  • Được.

Tuy không hiểu gì, nhưng Quan Vũ và Mị Ảnh Lam đều đồng ý, vì dù sao thì cũng
chỉ vài phút, không nhiều, họ vẫn chịu thêm được một chút áp lực.


  • Tiên Nhã cảm ơn.

Nói lời cảm tạ với hai người, Tiên Nhã lập tức tập trung suy luận, phân tích
về những gì bản thân nàng thấy ở trong mắt.

Không lâu sau, chỉ mất chưa đến 5 phút, Phượng Tiên Nhã nhờ trí tuệ thông minh
của bản thân và vì những dấu hiệu mà Thiên Địa Nhã hiện ra quá dễ để nắm rõ,
nàng đã nhanh chóng hiểu được nguyên lý hoạt động của đôi mắt này và làm ra
kết luận “đôi mắt sau khi biến đổi này của nàng có thể phân biệt được vật sống
và vật chết, vật mạnh và vật yếu, vật có lợi và vật xấu”.

Vật sống và vật chết.

Vật sống sẽ tỏa ra một loại “khí tượng có màu”, chẳng hạn Quan Vũ có khí tượng
màu vàng lôi điện, Mị Ảnh Lam có khí tượng màu trắng lúc thật lúc ảo, các cây
dược thảo có khí tượng màu xanh, màu vàng hoặc màu đỏ, chúng đậm hay nhạt đều
dựa vào dược lực yếu hay mạnh,…

Còn vật chết thì không có khí tượng.

Vật mạnh và vật yếu.

Vật mạnh sẽ có khí tượng càng thêm rực rỡ hào quang, không chỉ thế, khi mắt
Phượng Tiên Nhã nhìn vào vật mạnh, đôi mắt của nàng sẽ tạo ra tín hiệu truyền
vào não bộ để báo hiệu và đem lại cảm giác run sợ cho nàng.

Còn vật yếu sẽ có tín hiệu ngược lại.

Vật có lợi và vật có hại.

Tương tự như vật yếu và vật mạnh, khi mắt của Phượng Tiên Nhã nhìn thấy thứ
gì, vật gì, miễn là vật đó còn sống đều sẽ tạo ra một loạt tín hiệu báo động
lên não bộ của nàng, khiến nàng ngay lập tức biết vật đó là tốt hay xấu, có
lợi hay sẽ gây hại cho nàng.
“Năng lực này thật tuyệt quá, có được nó thì ta liền không cần phải lo sợ
những thứ nguy hiểm ẩn tàng xung quanh nữa”.

“Ưm, còn tốt độ hấp thụ linh khí này… ta nghĩ ta đã có cơ hội để ứng cử làm đệ
tử của Điện chủ đại nhân rồi”.

Phát hiện được năng lực vi diệu của bản thân, Phượng Tiên Nhã nhanh chóng bình
tĩnh mà lập nên kế hoạch cho tương lai, một kế hoạch vừa thoát khỏi bàn tay
của gia tộc Tiêu Thần vừa giúp được ích lợi to lớn cho gia tộc họ Phượng của
nàng.

Ở bên kia, ngay khi Phượng Tiên Nhã đắc ý trong lòng, Vô Thường liền khẽ nói.


  • Nàng ấy xem ra đã lĩnh hội được một chút cách thức báo hiệu, hoạt động đơn
    giản của Thiên Địa Nhãn, có lẽ nhiêu đó đã đủ để nhóm ba người bương trải
    trong mảnh đại lục này.


  • Nhưng mà để cho an toàn, ta lại theo nàng thêm một đoạn thời gian vậy.


Thiên Địa Nhãn không đơn giản chỉ có những năng lực đơn giản như Phượng Tiên
Nhã đã biết, nó còn ghê gớm, kinh khủng hơn rất nhiều. Bất quá nếu Phượng Tiên
Nhã muốn lĩnh hội được thì nàng phải “biết”** và học cách sử dụng nó.

**Thiên Địa Nhãn có thể điều khiển người khác, Phượng Tiên Nhã nếu không
“biết” mắt có năng lực này, trong cuộc đời nàng sẽ chẳng bao giờ dùng đến.

Vô Thường mặc dù biết với những năng đơn giản nàng đã có từ Thiên Địa Nhãn,
nàng sẽ tránh được nguy hiểm và kiếm được đồ tốt, tuy nhiên người đời thường
có câu “trăm nghe không bằng một thấy”, chưa thấy thì hắn chưa an tâm. Hắn còn
cần dõi theo nàng một đoạn thời gian, ít nhất là cho đến khi ba người gặp quái
thú hoặc vùng bất ổn, lúc đó để xem nàng phản ứng thế nào.

Và rồi cũng như mong ước của Vô Thường. Ba người Quan Vũ sau khi trở lại với
tốc độ bình thường mà di chuyển một mạch tiến thẳng thêm một đoạn 13km phía
trước, cả ba người đều đồng loạt dừng lại, sắc mặt ai cũng khá nghiêm trọng và
cẩn thận.


  • Vũ ta cảm ứng được có tầm 10 sinh vật đang ẩn cư dưới hồ nước phía trước,
    không biết hai vị thấy như thế nào?


  • Ta cũng cảm ứng được như vậy, thực lực của mười con quái này chỉ ngang ngửa
    chúng ta, thậm chí là yếu hơn một chút.


Quan Vũ và Mị Ảnh Lam lên tiếng nói ra những gì bản thân cảm nhận được từ cái
hồ nước rộng tầm 20m rất yên ắng, cách họ 50m về phía trước.


  • Tiên Nhã tiểu cô nương, ngươi thấy thế nào?

Quan Vũ quay người hỏi ý kiến Phượng Tiên Nhã đeo khăn lụa trắng đang khẽ nhíu
mày bên cạnh.

Không biết trước kia như thế nào, ai dẫn nhóm, nhưng mà hiện tại thì nhóm chỉ
còn có ba người, trong đó Phượng Tiên Nhã là người mạnh nhất, nên để đảm bảo
an toàn thì Quan Vũ buộc phải hỏi nàng ý kiến nhằm tránh những sai sót mà Linh
Nhân cảnh 98, 99 sợi xích như hắn và Mị Ảnh Lam có lẽ không đủ sức để cảm ứng
tới.

Nghe Quan Vũ hỏi, Phượng Tiên Nhã âm giọng dịu nhẹ nói.


  • Tiên Nhã cũng cảm nhận giống Vũ ca và Lam tỷ, nhưng mà theo Tiên Nhã thì có
    lẽ bọn chúng còn có khả năng hợp nhất với nhau để làm tăng lên sức mạnh.

Dĩ nhiên là với năng lực cảm ứng nửa vời của Phượng Tiên Nhã, nàng không thể
biết được 10 con quái vật dưới hồ này có năng lực hợp thể*, nàng biết được
điều này là nhờ có Thiên Địa Nhãn tín hiệu.

*Ý là, thế giới sẽ có tồn tại những tu luyện giả đã rèn luyện năng lực cảm ứng đến đỉnh cao, họ cũng sẽ phát hiện được như vậy mà không cần thứ gì trợ giúp.


  • Vậy nếu theo Tiên Nhã tiểu cô nương, khi chúng hợp lại sẽ mạnh cỡ nào?

Mất đi Vô Thường áp chế, sự khát chiến của Quan Vũ liền sục sôi, bộc phát
khiến hắn buộc miệng hỏi Phượng Tiên Nhã một câu, nếu mà nàng đưa ra đáp án
chúng chỉ mạnh hơn một chút, hắn không ngại một trận quyết đấu để lấy điểm
sinh khí.


  • Ừm… Tiên Nhã nghĩ hẳn là mạnh gấp ba, bốn lần Linh Nhân cảnh 99 sợi xích,
    tựa như Lam tỷ.


  • Ồ, vậy sao?


Rẹt… rẹt…

Lộ ra một nụ cười “hợp ý ta đấy”, khắp thân thể của Quan Vũ lập tức nổi lên
một tầng lôi điện tràn đầy mạnh mẽ.

Quan Vũ bước lên vài bước rồi tự tin nói.


  • Nếu chỉ mạnh bấy nhiêu, vậy mong hai vị hãy để cho ta lên thử sức. Gần hai
    ngày nay ta chưa được đánh đấm phát tiết giải tỏa áp lực, cơ thể ta thật là có
    chút không được ổn a.

Không giống như tu luyện giả, quái thú nơi đây hay yêu thú ở Nhân Giới đều
không có Tâm Đan hay đan điền để tu luyện ra linh lực, sức mạnh của chúng chủ
yếu là tập trung ở sức lực của cơ thể, hoặc ở một số loài cũng sẽ có thần
thông đặc trưng cho riêng loài.

Do không có linh lực như vậy, nên quái thú không thể xuất ra được linh lực hộ
thể để phòng ngự cho bản thân, sức trâu bò của chúng vì thế liền chỉ dựa vào
thân thể.

Ba người Quan Vũ cảm ứng được sức mạnh của sinh vật dưới hồ sẽ bằng với Quan
Vũ, nếu hợp thể thì mạnh bằng năm lần Mị Ảnh Lam, tuy nhiên đây chỉ là sức
mạnh, cũng tức là lực công kích, không phải độ trâu bò của chúng.

Quan Vũ lúc này tự tin muốn một trận chiến với 10 quái thú là có cơ sở lý trí,
nếu thân thể của chúng mạnh hơn công kích của hắn, hắn sẽ chỉ đành rút lui và
nhường cho Phượng Tiên Nhã hoặc Mị Ảnh Lam.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #76