Người đăng: nhatbanhan
Nhân Giới.
Khi Vô Thường sử dụng rất nhiều sức mạnh của một Linh Nhân cảnh một vạn sợi
xích, tỏa công kích ra phạm vi bán kính 1km và giết chết ba con chó nước, Vô
Thường không hề để ý, hắn cũng đã vô tình giết chết thêm một thạch nhân cao
tầm 130m đang ẩn nấp. Tổng số điểm sinh khí hắn đạt về liền vượt qua con số
1100 điểm sinh khí.
Tại thời điểm đó, Nhân Giới lại lần thứ hai liên tiếp được một luồng sinh khí
ùa vào, tràn lan khắp mọi ngõ ngách tinh không, chất lượng của mọi vật, kể cả
con người đều được nâng cao thêm một tầng mỏng.
Ở Thiên giới đại điện cho Nhân Giới, không khí vui mừng, khó tin, thậm chí là
rơi nước mắt lần nữa tái hiện, không những thế mà là còn sâu sắc, rung động
hơn hẳn lần trước.
Sinh khí! Lại là một lần nữa sinh khí!
Trời ơi, ta còn không dám tin vào cảm nhận của chính mình nữa, này, này,
nói… nói cho ta biết, đây, đây… đây thật sự là sinh khí sao?
Ha ha ha, chỉ hơn một giờ thôi, tức là trong đó chỉ vừa qua đi một ngày, ấy
vậy mà lại là hai lần đạt 1000 điểm, hai lần đạt về sinh khí a, ha hahahaha…
Nhân tộc, Nhân Giới được cứu rồi a, được cứu rồi a…
…
Đồng lúc mọi người trong Thiên giới đang kêu gào đầy vui sướng, lúc này tại
một cái trang yên bình, bốn vị trung niên già lão bất chợt cảm nhận được một
luồng sinh khí không kém cạnh gì so với luồng sinh khí ban đầu đang tràn ngập,
đang dung nhập vào mọi thứ xung quanh, bao gồm cả cơ thể của bốn người họ,
giúp họ dần dần lấy lại dung mạo thật sự của bản thân.
Sinh khí, là sinh khí…
Bây giờ ta đã hoàn toàn tin tưởng, Nhân tộc ta rồi sẽ quật khởi…
Không, không phải, lão Hỏa ngươi nói sao rồi, Nhân tộc ta là đang quật
khởi, không phải là sẽ quật khởi.
Ha ha ha ha…
Ha ha…
...
Thật khó để có thể hiểu rõ, miêu tả rõ bầu không khí đang ngập tràn niềm vui
mừng, hạnh phúc, tin tưởng và hy vọng của Thiên giới, của khắp nơi có tồn tại
cường giả biết được cuộc tranh đoạt sinh khí đang diễn ra bên trong Nhân Giới.
…
Quay trở lại mảnh đại lục kỳ bí.
Vô Thường mặc dù nói là rời đi, bỏ rơi ba người Quan Vũ, nhưng thật ra là hắn
chỉ đi đến một đoạn đường cách ba người Quan Vũ đúng 1km về phía bên trái.
Phượng Tiên Nhã đã có Thiên Địa Nhãn, nàng sẽ rất dễ để phát hiện ra thứ nào
tốt, thứ nào xấu, quái vật, vùng bất ổn hay rất nhiều thứ lạ lùng nhờ vào cảm
giác mà Thiên Địa Nhãn mang lại. Tuy nhiên nàng chỉ vừa mới có nó, ngộ tính
cũng không thể nào khủng khiếp bằng Vô Thường nên sẽ cần mất một đoạn thời
gian ngắn thì nàng mới làm chủ được Thiên Địa Nhãn, cũng như hiểu được các cảm
giác tốt hay xấu mà nó mang lại.
Bởi vậy, Vô Thường cần ở một bên để yểm trợ, giúp đỡ nàng một đoạn thời gian
để nàng yên tâm tìm hiểu nó.
Và một nghìn mét là khoảng cách tốt nhất mà Vô Thường có thể đồng thời che dấu
tung tích bản thân và có thể thông qua thân thể Phượng Tiên Nhã để sử dụng sức
mạnh công kích mọi thứ.
Phượng Tiên Nhã hiện tại là do thiên địa ngữ của Vô Thường gầy dựng nên, điều
đó cũng đồng nghĩa rằng, ngoại trừ đầu lâu (trừ đôi mắt), Tâm Đan, sức mạnh,
mọi thứ còn lại của Phượng Tiên Nhã đều là của Vô Thường, là thân thể của hắn.
Giữa cơ thể nàng và Vô Thường có một sợi dây liên kết, kết nối với mọi nguồn
sức mạnh của Vô Thường, cho nên Phượng Tiên Nhã dù có phát triển cao lớn, mạnh
mẽ, đi đâu, làm gì, hay tất cả mọi thứ của nàng, hắn đều biết, điều hiểu, bất
quá hắn chỉ là không nên cố để ý đến.
“Nàng yêu ta đến như vậy sao?”
Biết rất rõ cảm giác mong nhớ, thương tâm vì thiếu vắng mất bóng hình một ai
đó (hắn) nhưng không tài nào nhớ rõ của Phượng Tiên Nhã đang diễn biến, tiểu
Vô Thường nhếch lên một nụ cười buồn cho nàng và cũng buồn cho cả chính hắn.
Nhìn một đám 18 con quái thú có thạch nhân có thủy quái, hình dạng thì đủ kiểu
kỳ lạ nhưng không có con nào cao hơn 10m đang khúm núm, sợ hãi, cơ thể đều
không thể tự chủ mà run lên cằm cặp, cằm cặp trước mặt của Vô Thường.
Vô Thường chỉ khẽ thở dài một hơi, tiếp đó thì bàn tay hắn liền vung lên một
hình ngang, tạo nên một tiếng “vụt”, tất cả 18 con quái thú đều tan biến.
Không có một ai bên cạnh, vả lại hắn cũng đã thề rằng sẽ không bao giờ tự
phong ấn sức mạnh của mình vào những chuyện nhảm nhí nữa, thay vào đó hắn sẽ
tập trung tập luyện cách để sử dụng sức mạnh đang có một cách nhuần nhuyễn
hơn, thành thục hơn và mạnh mẽ nhất có thể.
Do đó, hiện tại Vô Thường không cần phải áp chế cái thứ sức mạnh khủng khiếp
của Linh Nhân cảnh một vạn sợi xích trong hắn, hắn cứ thế tỏa chúng ra, tỏa ra
khắp mọi thứ xung quanh, khiến tất cả các sinh vật yếu hơn hắn phải run sợ,
khiếp đảm, dù đó có là các loài quái thú không có linh trí cao.
Đây là khí thế vốn có của một con quái vật như hắn.
…
Bên chỗ của ba người Quan Vũ.
Phượng Tiên Nhã sau một hồi dẹp loạn các trí nhớ, các cảm xúc hỗn tạp trong
lòng, nhất là sự sợ hãi khi tỉnh dậy đã thấy thân thể ngọc ngà của mình không
một mảnh vải che thân.
Quan Vũ khẽ loại bỏ chuyện suy nghĩ về ai đó từng ở trong nhóm cứu ba người
thoát ra khỏi ảo cảnh của ảo giác, đồng thời dường như còn cho ba người bọn họ
một số kiến thức kỳ lạ nhưng lại rất chính xác, kỳ diệu.
Mị Ảnh Lam tạm gác sự bất ngờ, sự buồn bã vì nàng không nhớ được bản thân đã
từng rất yêu ai, mến mộ ai, rồi đã trao Tình Huyết cho ai. Cái cảm giác như có
ai đó liên kết với nàng nhưng mà nàng lại không thể cảm ứng được vị trí của
người đó đang ở đâu này là gì, nếu là người đã nuốt Tình Huyết của nàng thì
sao nàng lại không cảm ứng được vị trí trong mảnh đại lục này, chẳng lẽ kẻ đó
đã bị loại khỏi cuộc tranh đoạt nên mới như vậy?
Phượng Tiên Nhã đã thay một bộ đồ trắng tuyết bên trong nhẫn giới nói với hai
người Quan Vũ.
Thật ra thì Phượng Tiên Nhã đã không nói ra rằng, người đó, thành viên thứ tư
của nhóm có thể là tên biến thái cởi quần áo của nàng để lấy đi bộ Linh Giáp
nàng đang mặc, và còn có thể đã làm những hành động đê tiện lên người nàng,
bất quá vì xấu hổ, vả lại nàng cũng đã kiểm tra thân thể của mình dã không bị
mất nguyên âm nên chỉ đành chôn giấu trong lòng.
**Đừng hiểu lầm vì sao Phượng Tiên Nhã không cảm thấy thân thể mình kỳ lạ. Này
là do thiên địa ngữ quá kinh khủng mà thôi, cho nên nàng đã không hề biết thân
thể hiện tại của mình là giả.
Quan Vũ không phải là kẻ ngu, chẳng qua lúc trước là Vô Thường quá đè ép nên
hắn chưa từng có cơ hội thể hiện đầu óc. Lần này với kinh nghiệm phong phú của
mình cùng với các mảnh vỡ trí nhớ kỳ lạ, Quan Vũ rất tự tin nói.
Gần bên cạnh hai người, Mị Ảnh Lam cũng chen lời vào, âm điệu có gì đó sầu
muộn.
Ưm, ta cũng nhớ là nhóm chúng ta có bốn người, nhưng mà ta không thể nhớ ra
người thứ tư kia là ai. Có lẽ giống như Vũ ca đã nói, ba người chúng ta đều đã
bị hắn tẩy đi trí nhớ về hắn rồi.
Ừm, Tiên Nhã ngay từ đầu cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà theo Tiên Nhã
biết thì không phải chỉ có cường giả Thánh cảnh mới có thể làm được điều đó
hay sao?
Mang theo biểu cảm kỳ quái trên gương mặt nói với hai người Quan Vũ, Phượng
Tiên Nhã trong đầu kỳ quặc nhủ.
“Mắt của ta bị làm sao vậy? Tại sao ta có thể thấy được lôi điện ẩn trong
người của Vũ ca? Còn Tâm Đan của Lam tỷ vì sao lại có nhiều hư ảo bông hoa như
vậy? Ừm, còn đôi mắt kỳ quái kia là sao?”
Tiên Nhã vừa dứt lời, Quan Vũ ngay tức khắc không cần suy nghĩ nói, nói xong
hắn cũng bất chợt ngây người, tự hỏi vì sao mình lại nói như vậy.
Và cũng rồi ngay sau đó, một loạt các hình ảnh về quái thú, vùng bất ổn, mà
bốn người đã từng trải qua cấp tốc hiện lên trong đầu không chỉ một mình Quan
Vũ, mà cả Phượng Tiên Nhã, Mị Ảnh Lam cũng tương tự như hắn.
Điều bất ngờ này lập tức khiến ba người trầm mạc trong một đoạn thời gian ngắn
ngủi về sự bí ẩn và sức mạnh của thành viên thứ tư đã biến mất trong nhóm của
bọn họ.