Người đăng: nhatbanhan
Trong mảnh ảo cảnh do ảo giác gây ra này.
Vô Thường ở bên hồ vẽ vời lung tung dưới nước tìm biện pháp.
Mị Ảnh Lam bên dưới gốc cây cứ hễ suy nghĩ trong đầu về cách thoát khỏi ảo
giác thì những hình ảnh về Vô Thường, về những hành động của hắn lại xuất hiện
trong đầu nàng, áp đi tất cả suy nghĩ mong muốn thoát khỏi ảo giác, kể cả việc
não bộ đang tràn đầy mệt mỏi.
Quan Vũ thì ôm đầu đau nhức, cố tìm tòi kiến thức Sư tôn đã dạy để tìm cách
hóa giải ảo giác, nếu không hắn chỉ đành hiện lên ý niệm “từ bỏ”, rời khỏi
cuộc tranh đoạt. Thế nhưng hắn lại ngây thơ không biết rằng, hắn dù có bật ý
niệm “từ bỏ” thì hắn cũng sẽ không thoát ra được mảnh đại lục kỳ bí này, bởi
lẽ nơi đây là ảo cảnh, ý niệm của hắn hay của Mị Ảnh Lam, của Phượng Tiên Nhã
đều sẽ hoàn toàn vô dụng.
Ba người Vô Thường nhìn chung đều có biểu hiện rất bình thường, không có điều
gì tệ hại hay đáng quan ngại xảy ra ở bên đây.
Nhưng mà khác với ba người, Phượng Tiên Nhã sau khi ảm đạm vì hành động âu yếm
của Vô Thường đối với Mị Ảnh Lam, nàng bước ra một nơi khá xa ba người để cố
đè nén trái tim đang đau nhói dù là trong ảo cảnh, tập trung tìm giải pháp mà
dường như là không có.
Bấy giờ, trong khi ba người Vô Thường còn loay hoay bí đường hết cách. Phượng
Tiên Nhã bên này bỗng nhiên vô thức trào ra một ngụm máu lớn ở miệng, thấm ướt
cả chiếc khăn lụa đang đeo trên mặt.
Bất ngờ phát sinh chuyện quỷ dị trên người mình, Phượng Tiên Nhã phản ứng đầu
tiên là ngơ ngác, bàn tay mềm của nàng bất giác sờ lên miệng.