Khống Chế Tiểu Mỹ Nhân


Người đăng: nhatbanhan

Tóm tắt chương 69: Sau khi Vô Thường nghịch ngợm trên cơ thể Mị Ảnh Lam khiến
nàng tiến vào giấc ngủ ngắn.
/////

Lại đợi thêm một phút trôi qua, Vô Thường bên dưới cuối cùng cũng thanh tĩnh
lại đôi mắt, một nụ cười nham hiểm tức thì vẽ lên khuôn mặt của hắn.


  • Tiểu mỹ nhân, ngươi nghĩ là ngươi có thể khống chế được tâm thần của ta
    sao? Ngây thơ quá đấy.

Vô Thường một tay ướt rút ra khỏi quần nàng mà nhẹ vỗ về lưng nàng như muốn
giúp nàng ngủ ngon, một tay khác lại khẽ vuốt ve mái tóc mềm thơm của nàng.


  • Thiên Địa Nhãn của ta không phải thứ đồ chơi mà Khống Tâm Nhãn của ngươi có
    thể đùa bỡn được a.


  • Hít… hà…


  • Thật thơm.


Nhẹ cuối đầu ngửi sâu hương thơm tinh tế trên tóc của Mị Ảnh Lam, Vô Thường
chợt đắc ý, sau đó phân tích một vài dữ liệu tư mật của Mị Ảnh Lam.


  • Chỉ mới vuốt ve, đụng chạm vài lần thì đã có phản ứng cơ thể kinh người như
    vậy, xem ra tiểu mỹ nhân ngươi trước nay chưa từng đụng chạm xác thịt dù là
    nam, nữ hay tự xử. Vì thế nên khi tay ta là thứ đầu tiên chạm vào, khắp cả cơ
    thể ngươi mới tê cứng run rẩy lên như vậy lên. Hừm, hẳn điểm nhạy cảm của
    ngươi trải dài khắp cả người nhỉ?


  • Chà chà, thật đúng là hàng trân phẩm, quý hiếm chưa bao giờ gặp a, thật
    không uổng công ta phải lầm lỳ diễn kịch nằm dài trên đất.


  • Còn cái này…


Vô Thường há miệng ra, một nhánh máu nhìn cứ như giun dài bay ra, bị bàn tay
linh lực của Vô Thường nắm lấy.


  • Muốn khống chế cảm xúc ta bằng thứ này?


  • Muốn ta chỉ yêu mình người, muốn ta phải phục tùng ngươi?


Vô Thường nhếch mép.


  • Được, ngươi sẽ được ta yêu thương, nhưng ngươi, phải nghe lời của Vô Thường
    ta.

Dùng Thiên Địa Nhãn định (dừng) tất cả hành động của Mị Ảnh Lam bao gồm cả suy
nghĩ, ý thức. Vô Thường khác thường nói.


  • Uống máu của ta, ngươi sẽ trở nên vô cùng mạnh.

Nói rồi, ngón trỏ trên tay của Vô Thường bỗng xuất hiện một lỗ máu nhỏ, một
giọt máu màu đen bất chợt hiện ra. Ngay lúc này, Vô Thường tức khắc đưa ngón
trỏ đó đặt vào miệng của Mị Ảnh Lam.


  • Nào, ngậm nó đi.

Quát khẽ một tiếng, đôi mắt như hố đen của Vô Thường nhìn chằm chằm vào Mị Ảnh
Lam, Mị Ảnh Lam bất động cũng liền vâng lời, miệng nhỏ khép lại ngậm chặt lấy
ngón tay của Vô Thường mà mút, mùi vị của nó khá là phức tạp vì trên tay Vô
Thường vẫn còn đó nước thánh của nàng.

Vài giây qua đi, Vô Thường lập tức rút ngón tay ra, lỗ máu biến mất, Mị Ảnh
Lam cũng tiếp tục việc ngủ của nàng.

Vô Thường dùng hai tay ôm lấy thân thể mềm mại này, hắn chợt buồn rầu.


  • Hây da, thật đáng tiếc. Nếu không phải sợ nàng tu luyện chậm lại vì mất
    nguyên âm, có lẽ hôm nay đời trai của ta liền kết thúc rồi a.

Trong kiến thức của Vô Thường, ở thế giới Tu luyện này, xử nam sẽ có một thứ
khí được gọi là nguyên dương, còn xử nữ sẽ có một thứ khí gọi là nguyên âm. Và
vì một cái lý do chó má gì đó mà Vô Thường không thể lý giải thì tu luyện giả
nếu đã mất nguyên âm hay nguyên dương thì tốc độ hấp thụ linh khí, chuyển hóa
linh khí thành linh lực đều giảm mất một nửa. Do vậy, nên tu luyện giả có
thiên phú cao thường sẽ không lấy vợ, chồng hoặc thất thân ở tuổi còn trẻ, ở
khi tu vi còn yếu nhược đề nhằm tránh tiền đồ bị hủy, tuy nhiên vẫn ngoại trừ
một số trường hợp người có tu luyện bí pháp song tu, hay bổ âm, bổ dương gì
đó, hoặc cũng có thể là do thấy người đó quá hấp dẫn, không ăn không nhịn
được,..

Vô Thường lúc này buồn rầu cũng là như vậy, chứ nếu không thì trong trường hợp
bình thường thì hắn đã “ăn” Mị Ảnh Lam, làm một chàng thanh niên mạnh mẽ thúc
ngựa truy phong trên vùng đất cát rồi. Và nếu mà Quan Vũ đang nằm kia cũng là
nữ nhân, có khi hắn lại nổi máu điên lên, bất chấp mọi thứ mà làm một lúc cả
ba nữ nhân trong nhóm thì rất tệ hại.


  • Tội nghiệp, tội nghiệp a....


  • Ngủ đi, ngủ đi a...


Khó khăn đưa tay xuống vuốt ve “cái lều” đang cương cứng chòng chọc đã dựng
lên từ lâu, Vô Thường không ngừng an ủi tiểu đệ, mong muốn tiểu đệ như cây nấm
thần to lớn cố gắng nằm xuống.

Vài phút khó khăn qua đi, tiểu đệ vâng lời im lặng yên giấc, Vô Thường theo kế
hoạch cũng nằm ngủ. Bất quá trước đó, hắn lại phải đợi thêm nửa giờ đồng hồ
nữa để đánh thức Mị Ảnh Lam dậy, diễn tiếp vở kịch còn đang dang dỡ.

Nửa giờ rất nhanh đã đi qua.

Đang thở đều, phả hương lan lên người của Vô Thường, Mị Ảnh Lam thân thể có
chút suy nhược nhẹ mở mắt tỉnh lại, bất giác phát hiện bản thân nằm trên cơ
thể cường tráng của Vô Thường thì giật mình lên, tất cả các ký ức cách đây
không lâu đã diễn ra liền hiện lên nguyên in trong đầu, khiến nàng bỗng co rúm
người vì xấu hổ, gương mặt lần nữa diễm lệ, đỏ ửng vô cùng.


  • A, phải rồi.

Chợt nhớ ra là Vô Thường đã nuốt Tình Huyết của mình, Mị Ảnh Lam vội cảm ứng
bên trong cơ thể bản thân để tìm ra sợi giây liên hệ giữa nàng và Vô Thường.
Nếu có thì nàng đã thành công trở thành nữ nhân duy nhất trong lòng Vô Thường,
còn nếu không thì đồng nghĩa với thất bại, điều này sẽ rất khó để nói tiếp sau
đó bởi lẽ không có chuyện Tình Huyết bị người nuốt vào lại không sinh ra liên
hệ, điều này chỉ có thể nói rằng, người kia chưa hề nuốt vào Tình Huyết mà
thôi.


  • Hi, có rồi, ta thành công rồi.

Thấy được sợi giây vô hình liên hệ với Vô Thường, Mị Ảnh Lam vui vẻ hẳn lên,
hai bàn tay mềm yếu vội chống lên ngực của Vô Thường mà gượng dậy thân mình.
Thế nhưng nàng lại không biết, nàng có sợi liên kết với Vô Thường là do máu
của Vô Thường nằm trong người nàng, không phải là Tình Huyết của nàng.


  • Hừ… hừ… Gừ…

Còn chưa kịp ngắm nhìn yêu thương, đưa tay vuốt ve gương mặt Vô Thường thêm
vài lần cho thỏa mãn thì một tràng âm thanh dữ tợn bất ngờ vang lên, Mị Ảnh
Lam dõi mắt nhìn đến gương mặt đang gồng mình, da mặt nhăn mạnh của sự tức
giận, tròng mắt đen đang dần dần có lại những tia sóng gợn, nàng gấp gáp hoảng
hốt kêu lên.


  • Không ổn, chàng ấy sắp tỉnh, ta phải nhanh lên mới được.

Vội rời thân thể lung linh có phần thân dưới vẫn còn ướt nhẹp một mảng ra khỏi
người Vô Thường, Mị Ảnh Lam lại có chút đỏ mặt khi nhớ lại những hình ảnh mông
lung nhưng lại đầy tính chân thật, bất quá lúc này không phải là lúc mím môi
hồng vì chuyện xấu hổ kỳ lạ đó**, cho nên Mị Ảnh Lam đã nhanh chóng dẹp ý niệm
qua một bên, một thân phiêu bồng quay lại vị trí cũ, sử dụng linh lực làm sạch
thân thể, quần áo rồi ngay ngắn ngồi xuống ghế hình trụ tròn.

**Kỳ lạ là vì tiểu mỹ nhân này chưa có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nói
chung là tờ giấy trắng, chỉ biết vào động tác đơn giản vậy thôi. Chi tiết chưa
từng đụng chạm xác thịt dù là với nữ nhân, đã rất rõ rồi.

Mị Ảnh Lam dùng Khống Tâm Nhãn tập trung nhìn vào thân ảnh Vô Thường nằm bên
dưới, nàng khẽ quát.


  • Trở về vị trí cũ.

Thân ảnh Vô Thường bất giác bật người đứng dậy quay trở về ghế gỗ mà ngồi
xuống, gương mặt cũng trở thành bình thường.

Mị Ảnh Lam bên này thở phào một hơi, sau đó nàng đưa tay chỉnh tề lại quần áo
bên trong lẫn bên ngoài, chải mái tóc lại che mắt như cũ. Nàng sau khi có vẻ
mặt hồng diễm liền tiến vào trạng thái giả bộ tu luyện như chưa từng có chuyện
gì xảy ra, thật chất bên trong đầu nàng hiện tại lại vô số các hình ảnh, các
cảm giác, các âm thanh kêu rên của chính nàng bao quanh, cộng với đó là cảm
giác mân mê thân thể săn chắc của Vô Thường đầy khó quên và hạnh phúc.

Ba phút trôi qua.

Ở bên kia Vô Thường bất giác bừng tỉnh, một dấu chấm hỏi đầy to lớn tức thì
đập thẳng vào mặt hắn.

Vô Thường vội mang theo vẻ nghi hoặc, khó hiểu mà rời ghế, đứng nhìn xung
quanh một vòng ba người Quan Vũ, rồi cuối cùng lại nhìn đến nhúm lửa gỗ đã sắp
tắt đi.


  • Phừng.

Đưa tay búng vào ngọn lửa nhỏ vài thanh gỗ để trợ giúp lửa càng thêm cháy lớn,
Vô Thường khẽ lẩm bẩm.


  • Quái lạ thật..


  • Dường như là có cái gì đò vừa xảy ra…


  • Àizzz…


Chán nản một hơi, Vô Thường quay lại ghế cũ mà ngồi, tiếp tục làm cuộc nghiên
cứu bí ẩn trận pháp của mình.

Ở đối diện hắn, Mị Ảnh Lam có gương mặt hơi hồng khẽ hé mắt nhìn xuyên qua mái
tóc đen, nhìn đến tình trạng Vô Thường yên lặng bên kia cũng liền vui vẻ yên
tâm. Nàng một lần nữa quay về thiếu nữ rụt rè, dễ thương như lúc nào mà im
lặng ngồi đó “tu luyện”.

Bất quá Mị Ảnh Lam lại quên mất một điều tối quan trọng, trên bụng của Vô
Thường bỗng dưng ướt nhẹp, hắn vì sao không kinh ngạc nói ra chi tiết này? Hay
có lẽ nàng đã quên mất chuyện mình đã “nhả” ra cả một nguồn nước thiêng liêng
lên người hắn?

“Hừm, thật thú vị. Ha… hahaha…”

Cố tình không nhắc đến quần áo bị ướt vì Vô Thường không muốn khiến nàng ta
thêm lo lắng về chuyện âm mưu của nàng lộ ra sơ hở lớn, hắn chỉ cười gian
trong lòng như thế một cái rồi im lặng dùng linh lực tẩy sạch mùi vị, tập
trung làm việc của bản thân.

Như thế, tất cả mọi thứ, mọi chuyện, mọi người đều yên bình trải qua một đêm
vắng lặng tiếng động dưới ánh lửa đỏ phập phùng… phập phùng...

////// Tại chương 58: Niềm vui của Nhân Giới

Tác đã lú lẩn 1 chi tiết: Bốn lão già bàn chuyện.

Tiêu Thần mạnh gấp 15 lần người cùng thiên phú 100 sợi xích chứ ko phải 150

Điệp Văn Thanh mạnh gấp 13 lần, chứ không phải 130.

Đã sửa lại ở chương 58.

Thân!


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #70